Vương Phi Thất Sủng

Chương 82: Trăm ngàn phức tạp (2)



"Thật mềm a." Tay hắn chậm rãi sờ lên mu bàn tay của nàng, say mê vuốt ve "Rất trơn nha." Nam tử mặc áo đen ngồi một bên chậm rãi quay đầu liếc hắn một cái, trong con ngươi đen xẹt qua một tia mỉm cười.

"A?" Y Tiểu Lục cả kinh, vội rút tay về "Ngươi muốn làm cái gì?"

Hắn ngẩng mặt lên, cười rất gian tà "Chơi đùa một chút thôi mà, đừng keo kiệt thế."

"Con rùa đen." Tiểu Lục bĩu môi "Cẩn thận dính hoa liễu."

Nam tử áo trắng cười tủm tỉm, lắc lắc đầu "Ta rất khoẻ mạnh, đừng sợ đừng sợ."

"Ta nói Chu Tước đường chủ ngươi lá gan quả là lớn, ngay cả các chủ phu nhân tương lai cũng dám đùa bỡn." Một giọng nói cười cợt xen vào giữa bọn họ.

"Tiểu muội?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tỷ tỷ..."

Y Tiểu Lục cùng nam tử áo trắng đồng thời mở miệng, cũng đồng thời rất ăn ý làm ra biểu tình ngu ngốc.

Lãnh Băng Băng đi ở bên người Phi Yên nạt bọn họ "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?" Lãnh Băng Băng giọng ngái ngủ, cơ hồ còn chưa có tỉnh.

"Tiểu muội." Nam tử áo trắng vừa thấy Bạch Phi Yên lập tức xông lên, khoa trương ôm lấy nàng "Ta nghĩ ngươi chết rồi."

"Ta không thở được." Bạch Phi Yên ho khan, lạnh lùng nói một câu.

Nam tử áo trắng không cho là đúng, cười càng lớn hơn "Ha ha, keo kiệt." Một đôi tay nhỏ bé ở trên lưng nàng sờ tới sờ lui, lớn mật ăn đậu hũ. (đậu hũ là gì chắc mọi người biết hết rồi )

"Trước mặt mọi người, hai ngươi có gian tình thì cũng kiềm chế một chút." Lãnh Băng Băng lấy tay đẩy hắn ra.

"Sợ cái gì, chúng ta còn cùng nhau ngủ, cùng nhau tắm rửa mà." Hắn nói rất mập mờ "Có phải hay không Phi Yên?" Tìm cơ hội tới gần Phi Yên, bàn tay của hắn ở trên mu bàn tay mềm mại, trơn nhẵn của nàng sờ tới sờ lui.

Bạch Phi Yên đột nhiên nhận thấy cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thản nhiên nói "Ngươi có thấy lạnh không?"

"Hơi lạnh một chút." Hắn sợ run cả người.

Lãnh Băng Băng vỗ vỗ bả vai của hắn "Xương sống của ngươi không có run lên sao?"

"Một chút." Hắn lại run lên.

Trước khi hắn kịp nhận ra thì một cái nam nhân mặt đằng đằng sát khí đang kéo vạt áo của hắn "Hai người các ngươi có quan hệ gì?" Sau đó hắn bị nam tử đang tức giận kia ném bay, làm đổ vỡ một số đồ vật.

Gương mặt nam tử áo đen ngồi trên ghế vẫn không chút thay đổi "Hàn Oanh, ta thường xuyên cảnh cáo ngươi, háo sắc cũng phải có mức độ. Muốn ăn đậu hũ thì cũng phải xem đoá hoa kia có chủ hay không, bây giờ thì thấy sướng chưa?"

Hàn Oanh mang vẻ mặt đau khổ đi ra từ đống đổ vỡ "Hàn Lạc, ngươi không phải là nam nhân, lúc này còn mỉa mai ta?"

Tần Mộ Phong trong cơn giận dữ dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Yên "Hai người các ngươi có quan hệ gì? Ngủ cùng với nhau là chuyện khi nào?" Hắn ghen tị, ghen đến phát điên rồi.

"Thương xuyên." Hàn Oanh không sợ chết lại đem đầu vươn ra.

Người nào đó lại tung một chưởng, Hàn Oanh không kịp đề phòng lại bay đi. Đáng thương a, nàng đã chọc vào ai chứ?

" Nam nhân đầu tiên của ngươi là hắn?" Hai tay Tần Mộ Phong nắm chặt, tuỳ lúc có thể bóp nát Hàn Oanh.

Phi Yên nhìn trừng mắt nhìn hắn "Chàng nói cái gì?" Nam nhân không có mắt này vì cái gì luôn hoài nghi nàng.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tần Mộ Phong dần dần bình tĩnh trở lại, chăm chú nhìn Phi yên "Ta không thèm để ý, nhưng ta ghen tị, ghen tị hắn đã gặp được nàng trước ta." Hắn ghen tị muốn điên lên rồi.

"Không có biện pháp, ai bảo mợ của ngươi lúc nàng năm, sáu tuổi không đem nàng mang về nuôi dưỡng." Hàn Oanh ngáp một cái, lười biếng liếc hắn. Bọn họ thanh mai trúc mã, nam nhân này làm sao so được với hắn.

Sắc mặt tần mộ Phong dịu đi một chút "Thanh mai trức mã?" Hắn biết quá khứ của Phi Yên, biết tình cảm của nàng dành cho Vô Tranh sơn trang. Nếu cái tên mặt trắng nhỏ kia là người của Vô Tranh sơn trang, Phi Yên đối với hắn có vài phần tình cảm cũng có thể hiểu được.

"Đúng, thanh mai chúc mã, bữa cơm đầu tiên của nàng ở Vô Tranh sơn trang là do bản công tử đút." Hàn Oanh chớp chớp mắt, đắc ý vênh mặt lên "Tần Mộ Phong, ngươi không có cơ hội đâu." Lúc Phi Yên mới tới Vô Tranh sơn trang đều không chịu ăn cơm, là nàng dùng đủ mọi cách để lừa Phi Yên mở miệng ra, nói là nàng đút, một chút cũng không quá đáng.

"Cám ơn ngươi đã chiếu cố Phi Yên." Tần Mộ Phong hoà hoãn lại, thuận tay đem Bạch Phi Yên ôm vào trong lòng "Yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh ta chăm sóc nàng so với ngươi còn tốt hơn." Tuy Tần Mộ Phong nói rất ôn hoà nhưng lại tràn ngập khí bá đạo khiến người ta không thể phản bác.

Hàn Oanh đánh giá Tần Mộ Phong từ đầu đến chân sau đó giơ ngón cái lên "Không hổ là Bình Nam Vương, bình tĩnh cơ trí. lòng dạ rộng lượng." Hắn vỗ vỗ vào vai Tần Mộ Phong, trịnh trọng nói "Sau này Phi Yên của ta giao cho ngươi, phiền ngươi quên đi gian tình giữa chúng ta, ngươi đối xử thật tốt với nàng, ta vô cùng cảm kích."

"Ta sẽ làm thế." Sắc mặt Tần Mộ Phong vẫn như thường, quá khứ của Bạch Phi Yên, hắn không muốn so đo, cũng không có tư cách so đo. Nếu hắn dám so đo thì Phi Yên nhất định sẽ đem chuyện phong lưu trong quá khứ của hắn ra nói.

Tất cả đã không còn quan trọng, quan trọng là Bạch Phi Yên hiện đang ở trong lòng hắn, thực sự đã trở thành người của hán.

"Ta nói đàn bà điên kia, ngươi muốn ồn ào đến khi nào?" Hàn Lạc giống như bức tượng điêu khắc lúc này đã lên tiếng, trừng mắt nhìn về phía Hàn Oanh.

Hắn vừa mới dứt lời, Hàn Oanh đã thét chói tai "Ta là nam nhân, là ca ca của ngươi, tên chết tiệt đại nghịch bất đạo kia."

Nữ? Hàn Oanh là nữ?

Ngôn ngữ cùng cử chỉ của nàng có giống nữ nhân sao? Là mắt của hắn có vấn đề hay là Hàn Oanh có vấn đề?

"Ngươi là nữ?" Tần Mộ Phong thì thào nói nhỏ, không thể tin nổi.

"Đúng vậy, nàng là tỷ tỷ của thiếp, từ nhỏ thích ăn mặc theo kiểu nam nhi, đi khắp nơi rêu rao mình là nam nhân." Phi Yên đang ở trong lòng hắn giúp hắn giải đáp nghi hoặc, giọng nói có phần khoái trá.

Tần Mộ Phong tự nhiên có cảm giác bị lừa gạt "Nàng nói thật hay nói giỡn để thử ta?" Hắn thấp giọng, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến cho mọi người ở đây nghe được rõ ràng.

"Không có." Bạch Phi Yên thề thốt phủ nhận. Nàng rõ ràng có thể ngăn Hàn Oanh làm loạn nhưng nàng không có làm. Có lẽ trong lòng nàng vẫn muốn thử hắn một chút.

Nàng hy vọng Tần Mộ Phong có thể hoàn toàn tiếp nhận nàng, ngay cả khi nàng có khuyết điểm, có tỳ vết. Yêu thương một người thực sự là nên như thế sao?

"Ngươi thực sự yêu Phi Yên?" "Điêu khắc" quay đầu liếc hắn một cái sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc.

"Yêu." Tần Mộ Phong trả lời không chút do dự.

"Ta đem thất muội giao cho ngươi." Hàn Lạc bưng chén trà nóng lên uống một ngụm "Ngươi đừng làm cho nàng thương tâm." Hắn chỉ hơi dùng sức, cái chén tà đã nát vụn.

Muốn uy hiếp hắn? Tần Mộ Phong choáng váng "Ách...vị đại cữu tử (anh vợ) này, muội phu cẩn tuân dạy bảo." Xem ra muốn ôm mỹ nhân về cũng không dễ a. Dùng mắt nhìn thì biết, vị đại cữu tử này cũng không phải ngồi không. Hắn lên sân khấu, vậy những người khác trong Vô Tranh sơn trang không phải cũng rất nhanh sẽ đến đây sao?

Nghe nói Đại sư phó của Phi Yên thần kinh không giống người bình thường.

Nghe nói Đại sư trượng của nàng được xưng là nhân vật lạnh lùng nhất trong mấy trăm năm qua.

Nghe nói Tam sư phó của nàng là thiên hạ đệ nhất độc y, thường xuyên không cẩn thận cấp tuấn mỹ lão công (phu quân) một chút giáo huấn, để cho hắn biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ nguy hiểm như thế nào. ( Tam sư trượng của Phi Yên rất phong lưu nha )

nghe nói....

Chỉ nghĩ một chút thôi mà đã khiến cho Tần Mộ Phong mồ hôi đầy mình.

Một đạo bóng đen loé lên, Hàn Lạc ngồi trên ghế đã biến mất.

"Lại chạy." Bạch Phi Yên dở khóc dở cười "Như thế nào..."

"Thất muội của ta giao cho ngươi, ta tin tưởng lòng dạ của ngươi, tin tưởng năng lực của ngươi. Có ngươi ở đây, Chu Tước đường chủ có thể về nhà ngủ."

Một đạo bóng trắng lại loé lên, Hàn Oanh cũng biến mất.

"Thay ta ân cần hỏi thăm cô cô và cô phụ." Lãnh Băng Băng say khướt đang đứng tựa vào cửa ngóc đầu lên nói một câu. Nhìn bộ dạng say rượu của nàng, không ai tin nàng biết mình đang nói cái gì.

"Lạc ca ca, Oanh tỷ, thay ta hỏi thăm Hàn thúc thúc cùng thẩm thẩm." Phi Yên ngẩng đầu, mỉm cười.

"Không thăm hỏi gì hết, bản công tử còn bận đi tán gái, không rảnh." Đây là giọng nói của Hàn Oanh.

"Ta sẽ nói với bọn họ ngươi rất tốt." Còn đây là giọng của Hàn Lạc.

"Đôi huynh muội này...." Hoắc Thiên nhìn theo hướng bọn họ biến mất, không khỏi bật cười. ( Hoắc đại ca bị bỏ quên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện, em còn tưởng anh không có mặt ở đây chứ )

"Uy uy, đừng có quên ta." Y Tiểu Lục sớm đã bị bỏ quên đang chui từ trong góc ra.

Nhìn thấy Y Tiểu Lục, Tần Mộ Phong bất giác nhíu mày "Ngươi tới làm gì?"

"Ta đã đến đây rất lâu rồi." Tiểu Lục trợn trắng mắt "Ngươi có phải ngu gốc không? Ngươi không nghe thấy ta gọi phu nhân của ngươi là tỷ tỷ sao, ta tự nhiên là đến gặp nàng."

"Thật không?" Nàng đã đến rất lâu rồi sao? Hắn như thế nào không phát hiện? A...Vừa rồi trong mắt chỉ có tình địch, tự nhiên sẽ xem nhẹ tất cả.

"Đúng vậy, duyên phận của ta và nàng..." Bạch Phi Yên cười nhẹ "Thực kỳ diệu."

"Ta nói cho ngươi, trước khi gặp ngươi, bổn cô nương chính là trên giang hồ..." Y Tiểu Lục đắc ý dào dạt, vênh mặt lên, chuẩn bị kể ra chiến tích vĩ đại.

Y Tiểu Lục vừa mới mở miệng đã bị Lãnh Băng Băng chặn họng "Dừng lại, chủ nợ của ta có chuyện muốn nói." Nếu không chặn họng thì phỏng chừng ba canh giờ sau tiểu Hoắc tướng quân - chủ nợ của nàng cũng không có cơ hội mở miệng. ( anh ý lớn thế mà chị dùng chữ tiểu, nhưng tiểu hoắc nghe cũng hay)

Hoắc Thiên giống như u linh đi đến trước mặt Tần Mộ Phong, hướng Bạch Phi Yên nháy mắt "Các ngươi đi ra ngoài trước đi." ( oh, tình địch địch đánh nhau )

Bạch Phi Yên không nói gì, lặng lẽ cùng Y Tiểu Lục đi ra ngoài.

Hoắc Thiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Mộ Phong. Chăm chú nhìn hắn một hồi, Hoắc Thiên mới thản nhiên nói "Hảo hảo chiếu cố Phi Yên, nàng thực sự là kỳ tích của rngươi." Đối với bất cứ kẻ nào, Bạch Phi Yên đều giống như một phép lạ.

"Ta biết." Ánh mắt Tần Mộ Phong nhìn về bóng hình xinh đẹp đang đi xa dần. "Nàng ấy thực sự là kỳ tích của ta."

"Quý trọng nàng." Hoắc Thiên chăm chú nhìn Tần Mộ Phong, tựa hồ đang ép hắn đáp ứng.

Tần Mộ Phong không có đáp lời, né tránh ánh mắt của hắn, tầm mắt nhìn vào trên người Lãnh Băng Băng đang ngủ say sưa "Mà nàng, chính là kỳ tích của ngươi."

"Đích thực là thế." Hoắc Thiên cười bất lực.

"Chúng ta quả thực là quá may mắn, có thể gặp được kỳ tích của riêng mình." Ánh mắt của Tần Mộ Phong hình như muốn nói cái gì nhưng ngoài miệng lại không nói ra.

Hoắc Thiên thở dài một tiếng "Đúng vậy, may mắn." Hắn đi lên phía trước ôm lấy Lãnh Băng Băng, tiêu sái rời đi.

Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng hắn, không khỏi cười khổ. Kỳ tích của hắn là thứ mà nam tử trong thiên hạ luôn mơ ước. May mắn, hắn có thể tỉnh ngộ đúng lúc mà giữ lấy nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.