Tạ Vân Uyển chớp mắt, giống như hiếu được ám chỉ của mầu thân, liền gật đầu nói: “Con gái đã hiểu rồi”.
Phủ Thị Lang.
Lại bộ thị lang Khương Hòa Thịnh hài lòng nhìn cháu gái Khương ứng Tuyết như hoa như ngọc trước mặt, dặn dò: “Sau khi vào cung nhớ kỹ phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, những chuyện khác đều không cần để ý tới, toàn bộ vinh nhục của con đều nằm ở trên người hoàng thượng, chỉ cần chiếm được sủng hạnh của hoàng thượng thì muốn gì được nấy, vinh sủng, phân vị, thậm chí là hoàng tử”.
Vị trí cấp trên của Giang Ninh Viễn rất vững chắc, cho nên con đường làm quan của ông ta muốn bước lên một tầng cao hơn rõ ràng không có khả năng, nhưng nếu chất nữ của ông ta có thế chiếm được một vị trí trong hậu cung, lại có thêm một phần thánh sủng, Khương gia đồng thời cũng có thể trờ thành hoàng thân quốc thích, đến lúc đó có lẽ ông ta còn có thế tranh được một vị trí huân tước.
Cho dù không có cách nào kế thừa thì truyền ba đời cũng đủ rồi.
So với Tạ Vân Uyển ôn nhu hiền thục, thần sắc Khương ứng Tuyết trông tràn đầy sức sống, gương mặt thế hiện rõ sự tự tin cùng chờ mong, có thể nhìn ra được tính cách của nàng ta tương đối phô trương, với tính cách như vậy, cộng thêm có đại bá làm lại
bộ thị lang hậu thuẫn, ở trong một đám tú nữ cũng không cần lo lắng nàng ta sẽ chịu thiệt.
Còn chưa vào cung, chưa được nhìn thấy hoàng thượng, nhưng Khương ứng Tuyết lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, chiến ý bừng bừng, nghiễm nhiên đã chuẩn bị để cạnh tranh với những người khác.
Sau khi Khương Hòa Thịnh dặn dò xong, mẩu thân của Khương ứng Tuyết lại lén dạy cho nàng ta một ít chuyện nữ nhi, sau đó kiểm tra lại một ít vật dụng cá nhân rồi liền có thế đưa vào trong cung.
Thích gia.
Cách đây không lâu, Thích cẩm Nhã, người đã bị Thích Bá Hàn tức giận nhốt lại vì những lời nói và hành động không chừng mực, CUỐI cùng đã được thả ra vì cuộc tuyển tú sắp tới.
Lúc này, Thích Bá Hàn cũng không muốn nhắc nhiều về chuyện của hồi môn trước đó, cho dù cố ý muốn Tạ An Như giúp Thích cấm Nhã sửa lại tính cách thì cũng đã quá muộn, chỉ có thể không ngừng dặn dò: “Sau khi vào cung con phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được tùy tiện đắc tội với người khác, chuyện có thể ỉm lặng được thì In lặng, họa từ miệng mà ra, tuy thế lực Thượng thư phủ chúng ta không nhỏ nhưng những gia tộc huân quý ngoài kia còn có bối cảnh cứng rắn hơn, một khỉ gặp phải phiền toái không giải quyết được thì Thích gla cũng chưa chắc cứu được con! Nghe có hiếu không?”
Thích Cẩm Nhã bị nhốt mấy ngày nên tạm thời không dám cãi lại, chí có thể gật đầu nói: “Con đã biết rồi thưa cha”.
Tạ An Như ngược lại không có gì khác, chỉ liên tục nhét ngân phiếu cho nàng ta rồi nói: “Vào trong cung con phải tự lo liệu những việc này, Diêm Vương dề chọc, tiểu quỷ khó chơi, nên mua chuộc cung nữthái giám, không cần tiếc tiền, cho dù phải dùng bạc lót đường thì cũng phải lót ra được một con đường thông thiên!”
Thích Cấm Nhã vui vẻ nhận lấy một xấp ngân phiếu thật dày: “Mẹ yên tâm, đến lúc đó con chắc chắn sẽ làm cho tất cả các cung nữ thái giám đều hướng về phía minh”
Có bạc trong tay, lo gì không làm được việc!
“Còn nữa, bẽn phía Tạ gia, biếu tỷ Vân Uyến của con cũng sẽ vào cung, nếu như con thật sự gây ra phiền toái gì thì có thể tìm nó nhờ hổ trợ”.
Thích Cấm Nhã hoài nghi nói:
“Biếu tỷ Vân Uyến cũng là tú nữ, nàng ta chắc chắn cũng phải tranh sủng giống như con, chắng lẽ còn có thế giúp con sao?”
Thích Bá Hàn trầm mặt nói: “Tạ gia cùng Thích gia là thông gia, có quan hệ thân cận, sao nó lại không giúp con chứ.
Nhưng con cũng không được động một chút liền làm cho người ta them phiền toái, nếu gảy rắc rối nhiều lần thì khó tránh khỏi người ghét bỏ”.
Thích Cẩm Nhã bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói: “Cha, ờtrong mắt cha Nhã nhi là đứa vô dụng như vậy sao! Hừ, nói không chừng đến lúc đó là biểu tỷ Vân Uyển tự chạy đến tìm con xin hổ trợ đó”.
Thích Bá Hàn và Tạ An Như liếc nhìn nhau, không nói nên lời.
Trong lòng mình còn chưa tự hiểu mình hữu dụng hay vô dụng hay sao?
Người làm mẹ như Tạ An Như cũng không có cách nào dám nói con gái của mình cơ trí hơn người, nhất định sẽ không gây chuyện cho Thích gia.
Lúc trước nghe được tin trong cung tố chức tuyển tú thì bọn họ còn kích động, liền quyết định muốn đưa nàng ta vào cung, nhưng bây giờ nhìn lại thì đột nhiên bọn họ lại thấy quyết định này có chút hấp tấp.
Từ sáng đến giờ mí mắt của Tạ An Như vẫn giật không ngừng, trong lòng còn mơ hồ cảm thấy rất bất an.
Đã có một khắc dường như bà ta thậm chí còn muốn chủ động nói với Thích Bá Hàn hay là thôi đi, nhưng danh sách tuyển tú đều đã nộp lên trên, đây đâu phải là chuyện mà bà ta muốn thôi là thôi.
Cuối cùng, bà ta cũng chỉ có thế nhìn theo chiếc xe ngựa đưa Thích Cầm Nhã vào cung.
“Hoàng hậu tìm bản vương phi có chuyện gì?”, Thích Vy hoài nghi nhìn cung nữ dẫn đường, đây rõ ràng không phải là đường đến Triều Phượng cung..