Sóng gió tuyến tú tạo cơn rung chuyến kéo dài đến gần nửa tháng mới lắng xuống.
Người dân trong kinh không biết tường tận chi tiết của phong ba này, chỉ biết trong số các tú nữ có người đã phạm sai lầm gì đó khiến cho rất nhiều người bị liên lụy, vì liên quan đến hoàng thất, không ai dám bàn tán quá nhiều.
Các triều thần thầm thì lời ra tiếng vào không ít, hơn nữa họ biết cũng nhiều.
Hoàng thượng làm mất danh sách gì đó rồi bên cung nhân tra sót nẽn tất cả các tú nữ phải được kiểm tra lần nữa, lý do này chỉ có thế lừa dân thường, trong lòng các đại thần đều biết rõ, chắc chán Hoàng thượng đã phát hiện gì đấy mới có một loạt những sự việc sau đó.
Trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, vài ngày sau khi xử trí ba nhà có tú nữ xảy ra vấn đề, không biết tin tức truyền ra từ đâu, mọi người đều biết nguyên nhân sâu xa là do Hoàng Nhược Lâm – tiểu thư nhà họ Hoàng.
Hơn nữa, cũng không biết những người này có ý tốt hay do muốn hóng chuyện mà đã báo tin này cho cựu viên ngoại lang – Hoàng Bình Thăng đang chuẩn bị chuyến nhà.
Hoàng Bình Thăng tức giận chạy đến tiểu viện giam giữ Hoàng Nhược Lâm, lớn giọng hỏi: “Ngoài nha hoàn thân cận bẽn cạnh thì còn ai biết chuyện của ngươi không?”
Hoàng Nhược Lâm mới sảy thai không lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, vì chuyện cá nhân mà làm liên lụy cả nhà nên nàng ta bị nhốt trong tiểu viện hẻo lánh nhất.
Chỉ trong nửa tháng, nàng ta gầy rộp đi, gương mặt hốc hác, nước da trắng bệch ốm yếu, bây giờ đột nhiên bị Hoàng Bình Thăng quát vào mặt thì dáng vẻ lảo đảo loạng choạng như sắp ngất đi vì sợ.
“Cha..:
Hoàng Bình Thăng càng tức giận hơn: “Ngươi còn biết ta là cha ngươi à! Nếu ngươi nói chuyện xấu ngươi làm cho ta biết trước thì ta đã gả ngươi đi từ lâu rồi.
Sao có khả năng đưa ngươi đi tham gia tuyển tú chứ.
Việc xấu mình ngươi gây ra nhưng lại liên lụy đến cả nhà, không biết sao ta lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như ngươi!”
Hoàng Nhược Lâm bị mắng đến mức vành mắt đỏ hoe, mặt hiện lên vẻ đau lòng tuyệt vọng, nhìn vô cùng đáng thương.
Nếu là trước đây, chắc chắn Hoàng Bình Thăng sẽ cảm thấy đau lòng cho con gái, nhưng bảy giờ ông ta chẳng thế có chút thương xót gì, chỉ tiếp tục chất vấn: “Còn không mau nói! Ngoài nha hoàn của ngươi thì còn ai biết chuyện xấu kia không?”
Hoàng Nhược Lảm do dự một lúc mới nói: “Còn, còn Thánh Thủ Tiên”.
Hoàng Bình Thăng nhíu mày: “Thánh Thủ Tiên gì, tên thầy bói nào đấy?”
Mắt Hoàng Nhược Lâm lập loè, nhỏ giọng nói: “Không phải, là một nữ đại phu”.
“Nữ đại phu?”, trán Hoàng Bình Thăng khẽ giật: “Ngươi không có việc gì thì tìm nữ đại phu làm gì?”
Hoàng Nhược Lâm cắn chặt môi, mãi một lúc sau cũng không nói gì.
Thấy vậy, Hoàng Bình Thăng càng thêm nổi nóng, ông ta gầm lên: “Đã lúc nào rồi, nhà họ Hoàng chúng ta bị ngươi hại thành bộ dạng này mà ngươi còn dám giấu giếm ta? Nói cho ta biết ngay”.
Hoàng Nhược Lâm sợ tới mức lùi lại hai bước, loạng choạng suýt ngã, buột miệng nói ra chuyện nàng ta đã tìm người để phá thai, trong đó còn cả việc nàng ta tìm người uy hiếp Thánh Thủ Tiên, bắt đối phương rời kinh để đề phòng bất trắc.
Hoàng Bình Thăng nghe vậy thì trên trán nổi gản xanh, sắc mặt tái mét: “Thế mà còn có cả nghiệt chúng? Nghiệt nữ, đúng là nghiệt nữ!”, nól rồi, ông ta chỉ cảm thấy máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, muốn ngã quỵ tới nơi.
Hoàng phu nhân nghe nói ông ta vào đây bèn chạy đến, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Bình Thăng ngã ngửa ra sau, bà ta kinh hãi, vội vàng chạy đến đỡ ông ta: “Lão gia sao thế, bình tĩnh lại nào! Chuyện đã đến nước này, dù có trách mắng Lâm Nhi thế nào cũng không thế thay đối được gì, sức khỏe lão gia quan trọng hơn”.
Hoàng Bình Thăng lấy lại sức, hất Hoàng phu nhân ra, tức giận nói: “Là đứa con gái ngoan do ngươi dạy dỗ đấy! Không chỉ tằng tiu với kẻ khác mà còn có cả nghiệt chủng.
Rốt cuộc Hoàng Bình Thăng ta đã tạo nghiệp gì mà lại có đứa con gái hạl người thế này”.
Hoàng phu nhân biến sắc, ngờ vực nhìn về phía Hoàng Nhược Lâm đang tràn đầy áy náy và hối hận: “Lâm Nhi, con thế mà lại… đúng là hoang đường! Làm sao con có thế…”
Không phải Hoàng phu nhân không yêu thương Hoàng Nhược Lâm, nhưng vụ bẽ bối này đã hủy hoại con đường làm quan của lão gia nhà mình, liên lụy đến cả gia tộc.
Một khi đến nơi xa xôi làm tri huyện, e là sau này bà ta không còn được hường cuộc sống vinh hoa phú quý như ờ kinh thành nữa, một khi đã dính đến lợi ích của bản thân thì chút yêu thương dành cho con gái chẳng là gì cả.
Huống chỉ, vì Hoàng Nhược Lâm mà trưởng tử đã vào triều làm quan của bà ta cũng bị cách chức, tương lai mịt mờ, bà ta không hận chết con gái mình coi như đã là người mẹ hiền rồi..