Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 166: 166: Gây Rối




“Cha, nương, con thật sự biết lỗi rồi!”, Hoàng Nhược Lâm khóc sướt mướt, lần này không phải diễn kịch mà nàng ta đã hối hận thật rồi.

Nếu lúc trước nàng ta không bị người kia dụ dỗ phạm sai lầm, nhà họ Hoàng họ sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, nàng ta vẫn còn cơ hội vào hậu cung trớ thành phi tần của Hoàng thượng.

Cho dù không trở thành Tứ phi, chỉ là một mỹ nhân thì cũng có thể hướng thụ vinh hoa mà người ngoài không thế tưởng tượng được, nhưng hiện tại thì sao? Hết rồi! Chẳng còn gì nữa rồi!
‘Thánh Thủ Tiên đó đã rời khỏi kinh chưa?”, một lúc sau Hoàng Bình Thăng mới hỏi tiếp.

Hoàng Nhược Lâm vừa khóc vừa nói: “Con, con không biết! Những người con tìm trước đó đã không còn tin tức gì nữa.

Nếu không phải đã cầm tiền cọc bỏ trốn, không làm việc thì chắc đã xảy ra chuyện gì đó ở chỗ Thánh Thủ Tien”.

Hoàng Bình Thăng mấp máy môi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt đầy oán hận: “Chắc chắn là những kẻ do ngươi tìm làm việc bất lợi, Thánh Thủ Tiên cũng đoán được chủ mưu là ngươi, ôm hận trong lòng nên dứt khoát vạch trần chuyện của ngươi cho mọi người biết”.


Lúc này Hoàng Nhược Lâm cũng phản ứng lại, trên gương mặt cũng hiện lên tia hận thù.

Nếu không phải tại Thánh Thủ Tiên đó, nàng ta sẽ không thê thảm đến thế, nhà họ càng không cần rời khỏi kinh thành, đều là lỗi của người phụ nữ kia.

“Thánh Thủ Tiên đó sống ở đâu?”, Hoàng Bình Thăng mặt mày hung dữ.

Ông ta không đối phó được với cái tên đã dụ dỗ, lừa gạt con gái của mình, lẽ nào còn không đối phó được với một nữ đại phu bình dân à?
Lúc này, tất cả oán hận đối với Hoàng Nhược Lâm, oán hận đối với tình nhân của Hoàng Nhược Lâm, toàn bộ những bất mãn của Hoàng Bình Thăng bồng chốc đổ hết lên đầu Thánh Thủ Tiên – người bị cho là kẻ đầu sỏ.

Tuy rằng bây giờ ông ta vẫn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, không tiện làm gì, nhưng đối phó với một kẻ bình dân, còn là kẻ đầu sỏ hại nhà họ Hoàng là chuyện quá dễ dàng, ai có thể nói là ông ta sai cơ chứ?
Có lẽ sự việc sẽ không tồi tệ hơn lúc này đâu, sau khi trút được cơn giận này, ông ta mới có thể bình tâm lại.

Phố Bạch HỐ.

Trước y viện đã đóng cửa nửa tháng bỗng xuất hiện mấy chục người, kẻ dẫn đầu là Hoàng Bình Thăng.

Rất nhiều người nghe được tin tức đều phái tai mắt đến để xem thử cựu viên ngoại lang Hộ Bộ này muốn làm trò con bò gì.

Hoàng Bình Thăng không quan tâm đ ến đám người theo dõi, ông ta chí ước đến càng nhiều càng tốt, phải làm cho danh tiếng của Thánh Thủ Tiên này bị hủy hoại hoàn toàn, sẽ không còn ai tìm đến khám chữa bệnh nữa, để người này không thế tiếp tục ở lại kinh, phải muối mặt rời khỏi kinh thành như nhà họ Hoàng.

Nếu thuận lợi, đợi kẻ này rời kinh, ông ta có thể dạy cho đối phương một bài học nhớ đời, khiến kẻ này hối hận vì đã dám đối đâu với Hoàng Bình Thăng ông ta.


“Gõ cửa cho ta!”, Hoàng Bình Thăng ra hiệu cho quản gia bên cạnh, quản gia dẫn một đám người cường tráng tiến lên dùng sức gõ cửa.

Người bên trong ra đây”.

“Thánh Thủ Tiên mau ra đây”.

“Đừng tưởng trốn trong đó không ra thì bọn ta sẽ buông tha”.

Quản gia đã được Hoàng Bình Thăng dặn dò trước, vừa bảo đám gia đinh dùng sức đập cửa, đồng thời còn không quên lớn tiếng vạch trần “tội ác” của Thánh Thủ Tiên.

“Thân là thầy lang mà lại không có đạo đức nghề y gì cả, tiết lộ bí mật của bệnh nhân, còn dám tự xưng là ‘Thánh Thủ Tiên” à, đúng là nực cười hết sức”.

“Cũng chẳng phải thái y trong Thái Y Viện, y thuật cao siêu đến đâu cơ chứ, còn không biết học vài ba cái cách chữa bệnh lang băm ở đâu mà
dám đòi phí khám bệnh cả ngàn lượng, rõ ràng là ăn cướp mà! Mau mở cửa, trả lại tiền khám bệnh đây”.

“Cuộc đời của tiểu thư nhà ta bị ngươi hủy hoại cả rồi, hôm nay, nếu ngươi không ra, lão gia nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.


Quản gia nãy giờ vẫn chưa nhắc đến việc Hoàng Nhược Lâm tìm người ta chữa bệnh gì, mổi câu nói ra đều có ý đổ tội lên đầu Thánh Thủ Tiên, dù thế nào cũng đều là lỗi của Thánh Thú Tiên.

Xung quanh có không ít người sống gần đó, chủ nhà hoặc người hầu nhàn rỗi ra đứng hóng.

Vừa nghe quản gia nói thế, ánh mắt nhìn y viện đều thay đổi, họ còn xì xào bàn tán suy đoán thân phận của những người này
và lai lịch của kẻ được gọi là “Thánh Thủ Tiên”.

Hồng Liên phụ trách mọi chuyện trong y viện, dù đã mua toà nhà này được vài ngày nhưng những người hàng xóm này gần như chẳng hiểu biết gì về chủ nhân của y viện, dĩ nhiên sẽ không đứng ra nói giúp hoặc ngăn cản hành động của đám người Hoàng Bình Thăng.

Sau khi xử lý những sự vụ, trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài khám cho dân nghèo, Hồng Liên gần như chẳng qua lại gì với hàng xóm chung quanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.