Trung Thu là vào khoảng đâu tháng mười, chỉ còn chưa đến hai tháng nữa.
Thích Vy không có kiên nhẩn để tham gia các loại tiệc trà và tiệc hoa xã giao gì kia, nhưng thân là Vương phi, dĩ nhiên nàng không thế vầng mặt tại những buổi yến hội lớn trong cung, nhất định phải tham gia tiết Thiên Thu với Cơ Vấn Thiên.
Đảy là lần đầu tiên nàng lộ diện trước mặt tất cả quyền quý trong kinh từ khi trớ về, có ý nghĩa vô cùng lớn.
Sinh nhật Hoàng hậu, dù là vì mối quan hệ họ hàng hay vì lề nghi, nàng vằn phải chuấn bị một món quà thật chu đáo.
Thích Vy cũng không do dự quá lâu, đích thản đến phòng thuốc tìm hết một ngày, cuối cùng lấy ra thành phấm cho Cơ Vấn Thiên xem qua, đế hán kiểm tra những món này có phạm huý gì không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thi mới chuẩn bị một cál hộp tinh xảo, sau đó đặt tất cả vào.
Khi Hoàng hậu biết tin họ về kinh, thì đã gọi Thích Vy vào cung ngay ngày hôm sau rồi kế cho nàng nghe những chuyện buồn cười mà các tú nữ mới vào cung gây ra trong lúc hai phu thê không cỏ ớ kinh thành, nhất là còn có trò hề làm Thích cấm Nhã bẽ mặt.
Mặc dù lúc đầu cũng thấy khó chịu khi biết Thích cấm Nhã dùng danh tiếng của mình giương oai trong đám tú nữ nhưng sau đó biết được Thích Cấm Nhã cháng những bị người khác
gài bẩy mà còn “cống hiến” cả trăm lượng bạc cho Quổc Sấc Thiên Hương Lảu, Thích Vy lại cảm thấy vui vẻ.
Đáng đời!
Cho nàng ta đắc ý! Ai bảo nàng ta kéo mình vào chuyện tranh đấu trong cung? Trước khi vào cung thì muốn nàng trợ giúp, sau khi vào cung còn định tiếp tục lợi dụng nàng? Đảu ra có chuyện tốt đẹp như thế.
“Sau này, nếu Thích cẩm Nhã có làm gì không phái ớ hậu cung, Hoàng tấu cũng đừng nế mặt ta, nên xử lý thế nào thì cứ làm thế ấy là được”, Thích Vy thắng thẳn nói.
Trần hoàng hậu khẽ cười gật đầu: ‘Ta sẽ không khách sáo, nếu an phận thủ thường, sinh cho hoàng thất vài người nối dõi, khai chỉ tán diệp cho Cơ thị thì ta không đế bụng gì cả, nhưng nếu có ý làm loạn sự bình yẻn trong cung, tất nhiên ta không thế tha thứ”.
Với thái độ hào phóng chia sẻ phu quản mình với những người phụ nữ khác của Trần hoàng hậu, Thích Vy không đánh giá gì thêm, dù sao hoàn cảnh sống và xã hội cũng khác nhau, nàng không thế yẽu cầu mọi người chấp nhận chế độ một vợ một chồng như mình.
Cho dù trong lịch sử nàng từng học có trường hợp đó, nhưng số Hoàng đế thực sự làm được điều này rất hiếm hoi, dầu sao đế hậu của Đại Ân cũng có tình cám rất sâu nặng, nhìn không giống sẽ có tình trạng sủng thiếp diệt thẻ gì đó.
Sau đấy, Trần hoàng hậu còn mời Thích Vy giúp đỡ tố chức tiệc Thiên Thu, lần này Thích Vy không dám đồng
ý-
Tuyến tú trước đó nàng đã vô tình nhúng tay vào khiến toà nhà của Thánh Thủ Tiẽn bị đập phá, đến giờ còn chưa sửa chữa đâu, tiết Thiên Thu là yến tiệc trong cung, đương nhiên nên do Hoàng hậu chủ trì, nói nữa thì chầng phải còn có Vệ quý phi và đỏng đảo nữ quan sao.
Nhưng… nếu Thích cấm Nhã chưa vào cung thì thôi, một khi đã vào đảy, hiện tại nàng ta chí có phản vị Tài nhân, thậm chí không có cả tư cách ngồi CUỐI trong yến tiệc nữa, nên đương nhiên không thế tham gia.
Nếu đương kim Hoàng đế là một vị hỏn quân thì có lẽ sẽ phá lệ dẩn theo phi tần không đủ phản vị nhưng được mình sủng ái tới tham dự.
Nhưng Cơ Vô Dạ lại không phải là kiếu Hoàng đế này, hiện tại, bao gồm các loại yến tiệc được tố chức trong cung sau này, trừ khi Thích Cấm Nhã được tháng lẽn làm Tân – chủ của một cung, nếu không sẽ chẳng cỏ duyên với các yến tiệc.
Ngoài ra, sớ dĩ nàng không muốn tham dự vào tiết Thiên Thu còn là vì dạo gần đây nàng có một chuyện quan trọng hơn cần làm.
“Thế nẽn ngươi đến Vương phủ đế tránh nạn à?”, Cơ Vấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Quý Dương ngồi phịch bên cạnh, sau đó nhìn Lục Bầc Thần.
Vốn dĩ hai người họ đang bàn đến chuyện phòng ngự trong kinh thành trước và sau tiết Thiên Thu, nhưng còn chưa bàn xong thì Trần Quý Dương đột nhiên chạy đến, còn lôi kéo hai người than vãn một trận, khiến cả hai không thế bàn bạc tiếp được.
Lục Bắc Thần nói: “Nếu Tướng quản phủ không chịu nhường, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, thừa dịp còn một số tú nữ không được chọn chưa rời đi, nhờ Hầu phu nhân tìm một người phù hợp giúp ngươi cũng được đấy, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy”.
Đúng thế, chính là vi mấy ngày nay Tĩnh An Hầu phu nhân cứ bảo Trần Quý Dương đi xem mât các cô gái lạ nên hắn ta không chịu được nữa mới chạy đến Vương phủ lánh nạn..