Gần như là ngay lúc đó, đám cung nhân vẫn luôn không thấy bóng dáng đâu nghe được tiếng động liền chạy đến, trông thấy có hai người rơi xuống hồ, bọn họ liền hét lên: “Á!!! Không hay rồi! Có người rơi xuống hồ!”
Chẳng mấy chốc đã… có thêm nhiều người chạy đến, lúc này, Thích Cẩm Nhã muốn chạy đã không còn kịp nữa.
Các cung nhân ở điện Phượng Nghi nghe việc chạy đến, sắc mặt cả đám bị dọa trắng bệch.
Khi đám cung nhân đến điện Phượng Nghi báo tin có người rơi xuống hồ, bầu không khí êm đẹp trong điện thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Có người dò hỏi người rơi xuống là ai, đáng tiếc là cung nhân đưa tin vốn không nhìn rõ mặt, chỉ vô cùng hốt hoảng dẫn theo mọi người đi đến hòn non bộ.
Nghe thấy có người rơi xuống hồ, không hiểu sao mí mắt Cơ Vấn Thiên máy liên hồi.
Hắn liếc nhìn sang vị trí Thích Vy thì không thấy người đâu, trong lòng bất chợt trào lên cảm giác bất an, hắn sầm mặt vọt qua đám người, nhanh chóng chạy đến hiện trường, trên đường đụng phải Cơ Tiểu Dương cùng mấy vị hoàng tử nghe chuyện chạy đến.
Nhìn thấy sắc mặt không mấy đẹp của phụ vương mình, Cơ Tiểu Dương nhanh chóng đoán được vài điều, cậu cũng gấp gáp đuổi theo.
Lúc đó, Thích Vy đã nhanh chóng trồi lên, tiện tay vén mớ tóc ướt đẩm che kín mặt ra sau, vuốt hết nước trên mặt.
Nàng nghe thấy trên bờ có tiếng quát tháo cùng vô số âm thanh hỗn loạn, còn có mấy tiếng “Tõm… Tõm…”, nhưng nàng cũng không quá để ý, mà quay đầu nhìn quanh, phát hiện ở cách đó không xa, Khương Ứng Tuyết quả thật không biết bơi, nàng ta vùng vẫy mấy lượt rồi chìm xuống đáy hồ.
Vì thế nàng hít sâu một hơi, lại lần nữa bơi ngược về cứu người.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Người rơi xuống là ai?”, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các quan viên khác chạy đến, sắc mặt bọn họ thật sự rất khó coi.
Cung nữ đầu tiên phát hiện hai người Thích Vy rơi xuống nước vội quỳ xuống bẩm báo: “Là Dục vương phi cùng Tuyết tài tử đã rơi xuống”.
“Dục vương phi!?”, sắc mặt hoàng thượng và hoàng hậu lập tức thay đổi, ánh mắt Cơ Vấn Thiên âm u đến đáng sợ, nhanh chóng quét mắt khắp hồ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của người kia, đồng thời, hắn cũng bước lên trước, hiển nhiên là chuẩn bị tự mình xuống cứu người.
Cơ Vô Dạ vội giữa chặt lấy hắn: “Đệ đừng vội, hỏi rõ tình huống trước đã”.
Trần hoàng hậu cũng gấp gáp nhìn khắp hồ, đáng tiếc lúc này trong hồ ngoại trừ mấy cung nữ và thái giám nhảy xuống cứu người thì không hề có bóng dáng Thích Vy: “Người đâu? Sao không thấy các nàng? Chẳng lẽ…”
Có người trả lời: “Tuyết tài tử không biết bơi, dường như Dục vương phi đã lặn xuống cứu người rồi”.
Nghe được lời này, biết Dục vương phi không sao, Cơ Vấn Thiên, hoàng hậu và hoàng thượng tạm thời thở ra một hơi, đồng thời, xuất phát từ lòng riêng, Phó lão tướng quân vốn đang rất căng thẳng cũng thoáng buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong hồ, hi vọng mau chóng nhìn thấy bóng dáng Thích Vy xuất hiện.
Cơ Vấn Thiên lại không muốn tiếp tục chờ đợi, trước sự ngăn cản của Cơ Vô Dạ, hắn lạnh lùng nói: “Không đích thân cứu người lên, đệ không cách nào yên tâm được, đừng cản đệ!”
Hắn đã từng thấy trạng thái của người đuối nước, nhiều năm trước trong kinh từng có người bị rơi xuống hồ, kết quả người đuối nước thì sống, còn người đi cứu lại chết, giờ bảo hắn ngồi trên bờ chờ đợi trong khi Thích Vy có khả năng gặp nạn? Hắn làm không được!
Cơ Vô Dạ không cản được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tung người nhảy vào trong hồ.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt qua đám cung nhân, bơi về phía hai người đã rơi xuống.
Quả thật Thích Vy đang gặp phiền toái.
Ban đầu nàng chỉ xuất phát từ bản năng đi cứu Khương Ứng Tuyết cũng rơi xuống như mình, nhưng khi vớt người lên, nàng mới phát hiện mình đã sai rồi, người bị đuối vốn không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Dù ngày thường Khương Ứng Tuyết là một quý nữ chân yếu tay mềm, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, trong đầu nàng ta chỉ nghĩ sống sót, bị chìm xuống đáy hồ, khó khăn lắm mới bắt được một cọng cỏ cứu mạng, nàng ta chẳng những quấn chặt lấy nàng, hai tay còn không ngừng vung vẫy loạn xạ, nhiều lần ấn Thích Vy đã định trồi lên mặt nước để bơi về bờ xuống, khiến nàng bị sặc nước mấy lần.
Má ơi! Đúng là xúi quẩy!
Thích Vy định giãy khỏi Khương Ứng Tuyết mấy lần những không thành công, trái lại, nàng cảm thấy sức lực của mình đang bị tiêu hao từng chút một, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngay cả này cũng… xong đời!.