ộ gia phạm sai, cố gắng giấu giếm tin tức, nếu không phải Tri Thư tìm cơ hội lén chạy ra thì e rằng hiện tại Thích Vy vẫn chưa biết Lục Thanh Sương xảy ra chuyện.
Đây cũng là do Định Viễn Hầu Lục Bắc Thần tạm thời vẳng mặt ở kinh do có cõng vụ hai ngày nay và Tri Thư lo lắng đại phu bên Mộ phủ mời tới có vấn đề, vì vậy trực tiếp chạy tới Dục vương phủ xin giúp đỡ.
Phu quân của Lục Thanh Sương là ngũ phấm thiếu khanh của Quang Lộc Tự, phẩm cấp không cao, Mộ gia không có tư cách sống ở phố Huyền Vũ nên chọn một toà nhà tầm trung ở phố Bạch HỐ.
Khi Thích Vy tới Mộ phủ, từ miệng của quản gia đang sợ hãi của Mộ phủ biết được chủ tử có quyền quyết định chẳng ai ở nhà, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Chuyện Lục Thanh Sương xảy ra vào buổi sáng, hiện tại là giờ Thân, nửa ngày rồi mà người Mộ gia vẫn chưa nhận được tin đế nhanh chóng trở về?
Một người có việc chẳng lẽ toàn bộ chủ tử đều bận?
Chỉ dựa vào điều này, Thích Vy cũng đoán được địa vị của Lục Thanh Sương ở Mộ gia, nàng còn bực bội là xuất thân và địa vị của Lục Thanh Sương cao hơn nhà họ Mộ nhiều như vậy mà sao có thể thê thảm tới mức này? Là vì không thể mang thai sau khi thành hôn ư?
Hiện tại sây thai chẳng phải là do người làm sao? Xì!
“Bổn Vương phi muốn thăm phu nhân nhà các ngươi, dẫn đường đi!”.
Vì không có chút thiện cảm nào với người Mộ gia, Thích Vy cũng vỏ cùng ngạo mạn trước mặt quản gia.
“Chuyện này…”, quản gia tỏ ra khó xử: “Lão gia và lão phu nhân, thiếu gia đều không ở trong phủ…”
Cơ Tiếu Dương bất ngờ: “Mẩu phi ta muốn gặp ai chẳng nhẽ còn phải chờ lão gia, lão phu nhân các ngươi đồng ý? Mộ gia các ngươi ngon quá nhỉ!”
Quản gia toát mồ hôi hột: “Không dám! Không dám, tiểu thế tử quá lời!”
Thích Vy cười lạnh một tiếng: “Bổn Vương phi tới đế gặp thiếu phu nhân nhà ngươi, không phải để thăm viếng lão gia hay lão phu nhân, ngươi không thể quyết định thì lui ra.
Tri Thư ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta tới thăm tiếu thư nhà ngươi”.
Tri Thư đang cố kiềm nén lửa giận trừng quản gia một cái rồi đáp: “Mời Vương phi đi bên này, tiểu thư nhà ta trong sân nhỏ bên cạnh”.
Quản gia nhìn theo họ rời đi, nghĩ tới việc Quốc Sắc Thiên Hương Lâu là sản nghiệp do thiếu phu nhân nhà mình và Dục vương phi gây dựng, quan hệ hai người rất thân thiết, trong lòng biết không xong nên nhanh chóng cho người thúc giục thiếu gia về phủ.
Cách đó không xa, một nha hoàn luôn theo dõi tình hình trong phủ đảo mắt rồi nhanh chóng trở về hậu viện mật báo cho chủ tử.
Đến sân của Lục Thanh Sương, Thích Vỵ quét một vòng, chính viện nơi chủ mẫu ở rộng rãi, sáng sủa, bên ngoài có không ít hạ nhân, nhìn chung cũng không có vấn đề gì, nhưng…
Những thứ có tiếng không có miếng thế này, Lục Thanh Sương xuất thân từ Định Viễn Hầu phủ cần lắm sao?
Đến phòng của Lục Thanh Sương, Tri Thư gõ cửa rồi đẩy vào, cẩn thận bẩm báo: “Tiếu thư, Dục vương phi tới thăm người!”
Thích Vy và Cơ Tiếu Dương theo sau, vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Thích Vy nhíu mày, đi thẳng tới phòng nhỏ bên trong thì thấy Lục Thanh Sương đang suy yếu nằm trên giường, vành mắt đỏ au, sắc mặt nhợt nhạt, có lẽ đang ngủ, sau khi nghe thấy tiếng thì mới mớ mắt.
Thấy Thích Vy đứng trước mặt mình, cảm xúc của Lục Thanh Sương không thế kiềm nén nổi nữa, nước mắt chảy dài trên gương mặt, nàng ta dùng sức nắm lấy cổ tay Thích Vy, nức nó: “Con của ta, khó khăn lắm ta mới có được đứa con của mình… bây giờ ta nên làm gì đây…”
Âm thanh vừa yếu ớt vừa đau đớn khiến người nghe chua xót, Thích Vy đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà nghĩ, nếu lúc nàng có mang Cơ Tiếu Dương mà không thê’ bảo vệ thằng bé, nàng không dám tưởng tượng là bản thân sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
Nàng có thế thấu hiểu nồi đau của Lục Thanh Sương, nhưng… Lục Thanh Sương không giống nàng, mất đi đứa con chỉ làm nàng ta đau đớn và thống khổ, tâm trạng u ám chứ không hề có ý định trả thù điên cuồng hay cơn phẫn nộ ngập trời nào.
Ngay cả việc đòi lại công lý cho bản thân cũng không làm nổi, vậy có phải là tiêu cực quá rồi không?.