Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 219: 219: Thử Thì Thử




Cảm nhận được hơi thở trong khoảng thời gian này sớm trở nên thân quen thuộc của Cơ Vấn Thiên đang bao trùm lấy mình, lông mi Thích Vy khẽ run, trái tim ngứa ngáy như có một sợi lông vũ quét qua, đáy lòng đang có thứ gì đó đang rục rịch trỗi dậy.

“Khoảng thời gian này chúng ta chung sống rất hòa hợp, ớ một vài phương diện cũng rất ăn khớp, phải không?”, cảm giác có thể hiểu nhau chỉ bằng một ánh mắt khó mà không gây nghiện, càng khiến hắn không cách nào tưởng tượng nếu đổi lại là người khác sẽ là tình cảnh thế nào.

“Các loại dược liệu trân quý mà nàng muốn ta đều có thể cung cấp; nàng muốn hành y cứu người, ta sẽ không ngăn cản, để nàng tự do phát huy; có người tìm nàng gây rắc rối, ta có thể vì nàng ngăn chặn hết thảy ác ý, bảo vệ nàng chu toàn; tại Dục vương phủ, nàng có thể sống cuộc sống tự do tự tại như mấy năm trước đó tại Ninh Thành”, ngoại trừ việc rời đi.

“Nếu ông trời đã tác hợp chúng ta thành phu thê, lại có cả cẩm Dương, ắt hẳn còn có dụng ý khác, nàng không cần nhất thiết phải ly hôn rời đi.

Giữa chúng ta không có khúc mắc nào không hóa giải được, nàng cũng không thể ngay từ đầu đã loại trừ ta ra khỏi lựa chọn người bạn đời trong tương lai của mình chứ? Như vậy là không công bằng với ta!”
“Nói một cách công tâm, nàng cho rằng ngoài ta ra, nàng có thể tìm được người đàn ông nào khác càng thích hợp hơn với nàng không?”

Thích Vy nhướng mày: ồ, tự tin như vậy.

Tuy nhiên….

Lời này của hắn quả thực khiến nàng phải bất ngờ, khó tránh khỏi rung động.

Quan trọng nhất là nàng biết những gì hắn nói không chỉ là những lời sáo rỗng nghe có vẻ hay ho, mà là hắn thực sự có thể làm được, khoảng thời gian này hắn vân luôn tuân thủ chúng.

Nàng phải thừa nhận, nó thực sự mang lại cảm giác an toàn cho mình.

Nếu đã như vậy, như hắn nói, bản thân tại sao phải kháng cự?
Đúng là nàng thực sự có thể buông bỏ những gì đã xảy ra năm năm trước, nhưng trách nhiệm này không thế đổ lỗi cho một mình Cơ Vấn Thiên,
Vậy nên… thử xem sao?
Thích Vy Im lặng một lúc lâu, trong lòng thầm trấn an, thử đi thử đi! Sợ cái
gì!
Cơ Vấn Thiên nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực tlm đập như sấm rền, thân thể hắn vô thức cứng đờ, thần kinh cũng kéo căng như dây đàn, căng thắng không nói lên lời, chỉ là lòng kiêu hãnh không cho phép hẳn lộ ra nửa điểm nôn nóng, cũng để giữ vững hình tượng cao lớn trong lòng Thích Vy!
Người ở địa vị cao lâu năm luôn không dễ dàng cúi đầu trước người khác, chỉ vì nàng là người bản thân nhận định nên hắn nguyện ý vì nàng mà phá lệ.

Nếu như bị cự tuyệt, hắn không biết mình còn có thể thốt ra lời này lần thứ hai nữa hay không, lại cúi đầu, hoặc có thể, cũng có thể không.


“… Vậy thử đi”.

Khi ba từ này không chút báo trước lọt vào tai Cơ Vấn Thiên, hắn nhất thời có chút không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Hắn cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú: “Nàng vừa nói gì?”
Thích Vy ngẩng đầu trừng mắt: “Ta nói, thử thì thử, ta còn sợ chàng sao! Bất quá ta cảnh cáo trước, nếu sau này chàng gặp được ‘chân ái’ khác khiến mình rung động, chúng ta lập tức chia tay, cũng đừng cố gắng níu kéo đối phương nữa! Nếu chàng muốn hưởng thụ phúc phận tam thê tứ thiếp, đừng trách ta cắt thứ đó của chàng!”, nói đoạn còn ra hiệu bằng tay, khiến Cơ Vấn Thiên nhìn tới lạnh sống lưng.

Cơ Vấn Thiên vừa không kìm nén được vui mừng trong lòng, vừa cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức, tuy rằng hắn không ngại cưng chiều che chớ nàng, nhưng nàng có phải cũng nên hiểu được cái gì gọi là ‘phu cương’ không?
Cơ Vấn Thiên bất ngờ dùng sức kéo nàng lại, trong tiếng hô ngỡ ngàng của nàng mà ấn nàng xuống ghế mềm, bản thân thì quỳ một gối ép tới, cúi đầu nhìn xuống nàng, vô cùng có cảm giác áp bức.

“Cắt rồi… nàng thực sự không tiếc sao? Nó thế nhưng liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của nàng đó”, mấy chữ cuối còn cố ý nhấn giọng.


Thích Vy quăng cho hắn một cái trợn trắng mắt, cảm thấy lời này đúng là một kim thấy máu.

“Có gì mà không nỡ, của ta thì chính là của ta, người khác động vào rồi ta không cần nữa, ta ngại bẩn”.

Con ngươi Cơ Vấn Thiên sâu xa như vực thẳm: “Yên tâm, ta sẽ không cho nàng cơ hội đó đâu”.

“Hừ, vậy ta mỏi mắt mong chờ”, tốt nhất là đừng làm ta thất vọng.

“Nếu đã muốn thử, vậy thì…”, khóe môi Cơ Vấn Thiên đột nhiên gợi lên ý cười ám muội: “Có phải là cuộc sống phu thê cũng nên thử luôn không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.