Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 241: 241: Hay Chúng Ta Cũng Hẹn Hò Đi




“Đúng rồi, hai ngày trước phủ tướng quân và Tĩnh An Hầu phủ đã trao đổi thiếp canh* chính thức hứa hôn, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa ngay cả ngày thành hôn cũng quyết định xong rồi”.

thiếp canh: ghi ngày, giờ, năm, tháng
sinh
“Nhanh như vậy?”, Thích Vy kinh ngạc.

“Trước đó trì hoãn mấy năm, cuối cùng dưới sự trợ giúp của nàng không dễ dàng gì mới có tiến triển, hai nhà đương nhiên không muốn kéo dài thêm
Thích Vy hếch cằm: “Nói ra thì dạo này Vân Thi có vẻ khá bận rộn, mỗi lần cho người đến phủ tướng quân gọi nàng ấy đều nói người đã ra ngoài”.

“Hẳn là cùng Quý Dương ra ngoài”.


Thích Vy huýt sáo trêu đùa: “ôi, ra ngoài hẹn hò đó”.

Rõ ràng hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau đều như gà chọi nói kháy đối phương, nháy mắt đã quyết định kết hôn, lại bẳt đầu mắt to trừng mắt nhỏ hẹn hò rồi?
Bây giờ hai người đã đính hôn, ngược lại không cần lo lẳng sẽ có người đàm tiếu nữa… chà, theo một nghĩa nào đó, hai người này cũng được coi là ‘nhân vật có tiếng tăm’ trong cùng thế hệ, một người thì ngang tàng ầm ĩ, một kẻ thì tính đàn ông thích chuộc lợi, vẫn luôn là tiêu điểm trong đám đông, căn bản không sợ bị người khác nói xấu sau lưng.

Cơ Vấn Thiên đại khái hiểu được ý nghĩa của hai từ hẹn hò này là gì, hắn không khỏi nhìn nàng chăm chú mà rơl vào trầm tư, khi Thích Vy còn đang tưởng tượng Phó Thi Vân và Trần Quý Dương bên nhau có dấy lên sóng gió hay không thì giọng nói của hắn bỗng vang lên bên tai: “Hay là chúng ta cũng… hẹn hò đi?”
“… Hả?”, Thích Vy xém chút bị Cơ Vấn Thiên làm bất ngờtớl rớt cằm: “Hẹn hò? Hai chúng ta? Chàng không sao chứ?”
Cơ Vấn Thiên vốn dĩ nói ra lời này cũng cảm thấy trong lòng có chút mất tự nhiên, nhưng nhìn thấy nàng phản ứng mạnh mẽ như vậy, hắn rất nhanh đã bình Ổn lại cảm xúc, nhướng mày hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao? Bọn họ chỉ là hôn phu hôn thê đều có thể, không lẽ không nên tận lực ra ngoài chơi cùng nhau?”
Biểu cảm của Thích Vy có chút phức tạp: “Được thì được”, chỉ là, từ miệng chàng nói ra lời này, Dục Vương gia, chàng thực sự muốn đạp đổ hình tượng của mình trong lòng người khác sao?
Cơ Vấn Thiên trái lại không quan tâm tới việc có sụp đổ hình tượng gì đó hay không, chỉ cố chấp chờ đợi đáp án của nàng, thậm chí trong đầu còn bắt đầu chọn những nơi có thế đến.

Thích Vy có thể làm gì? Người đàn ông của mình đương nhiên phải chiều chuộng rồi.

“Chàng muốn đi, vậy chúng ta liền….”
“Vương gia, Vương phi, không hay
rồi!”
Thích Vy:”…”
Cơ Vấn Thiên:
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Cơ Vấn Thiên cũng hiếm khi có chút nhức đầu mà cau mày, cảm thấy những chuyện lộn xộn gần đây thực sự không ít

Không biết lần này lại xảy ra chuyện
gi.

Người hầu vừa báo tin vội vàng tiến vào liền phát hiện biếu cảm của hai vị chủ nhân có chút không đúng lắm, nhưng hắn ta không kịp cân nhắc nhiều như vậy liền vội vã bẩm báo lên tin tức vừa nhận được.

Hai người Cơ Vấn Thiên một giây trước còn đang không lưu tâm nghe xong tin này mặt đều biến sắc.

Cơ Vấn Thiên trầm giọng hỏi: “Người đâu? Hiện tại còn tốt chứ?”
Hạ nhân nhanh nhẹn đáp: “Người đã được đưa về Hầu phủ, bên ngoài lúc này đang có người của Hầu phủ chờ, muốn mời Vương phi qua đó xem giúp ạ”.

“Vậy còn đợi cái gì, đi thôi”, Thích Vy lập tức gọi đám người Hồng Liên đang canh giữ bên ngoài gấp rút chuẩn bị hộp thuốc đi khám bệnh lần nữa.

Sau khi lên xe ngựa, nàng đột nhiên phát hiện ra kể từ khi vào kinh hình như công việc đều rất bận rộn, rõ ràng là Vương phi thân phận cao quý, cớ sao lại luôn phái chẩn bệnh cho người khác? Còn có ai ôn trọng thân phận của nàng một chút hay không?
Tuy rằng Trần Quý Dương và Phó Vân Thi cũng được tính là quan hệ tốt với nàng, cho dù không trá tiền nàng cũng sẵn lòng chạy một chuyến nhưng đó không phải vấn đề cốt lõi.


Nàng cảm thấy sau khi chuyện lần này kết thúc, nhất định phải nâng cao lại vẻ áp bức của mình.

Khi mấy người Cơ Vấn Thiên đến được Tĩnh An Hầu phủ, bên trong đã rối như mớ bòng bong, điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì người xảy ra chuyện cũng là hạt giống duy nhất của thế hệ này, Trần Quý Dương.

Ngay khi cả nhóm đến bên ngoài sân nơi Trần Quý Dương ở liền nghe được tiếng gào khóc như thọc tiết heo phát ra từ bên trong.

Thích Vy: “… Xem ra cũng không có gì nghiêm trọng”, nếu thực sự gặp nguy hiểm tính mạng, sao còn có sức gào khóc với tiết tấu nhịp nhàng như vậy.

Trái tim mang theo thấp thỏm của Cơ Vấn Thiên cũng được buông lỏng, vẻ mặt hắn có chút đờ đẫn, có câu tai họa kéo ngàn năm, hắn vốn nên biết Trần Quý Dương không thể có việc gì to tát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.