Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 269: 269: Chuẩn Bị Quà Gì




Người ngoài muốn tặng gì hắn cũng không thèm để ý, nhưng quà sinh nhật do nàng tặng thì khác, lúc trước hắn chưa nghĩ tới vấn đề này cho nên mới chưa cảm thấy gì, bây giờ lại đột nhiên bắt đầu chờ mong.

Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương là nữ tử cho nên đều tương đối nhạy cảm, vừa quan sát thấy thần sắc Cơ Vấn Thiên thì liền âm thầm dùng chân đá Thích Vy, dùng ánh mắt ý bảo nàng nhìn xem biểu tình của vương gia nhà nàng kìa.

Thân là phu thê, nay đã sắp sinh nhật phu quân, chẳng lẽ vương phi lại không muốn thế hiện tình cảm một chút?
Thích Vy vốn còn nghĩ với tính cách của Cơ Vấn Thiên thì làm sao có thể để ý đến mấy thứ này, kết quả ghé mắt nhìn hắn thì liền phát hiện trông hắn như đang bình tĩnh nhưng kì thực trong mắt đang tràn đầy ẩn ý.


vẫn nên chuẩn bị một món quà thì tốt hơn.

Còn mười ngày nữa là đến sinh nhật của Cơ Vấn Thiên, Cổ quản gia đã bắt đầu thu thập các nguyên liệu cần thiết cho yến tiệc, bên cạnh đó còn có danh sách khách mời, bài trí trong vương phủ,… còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Sau khi Thích Vy biết được chuyện này liền hỏi Cổ quản gia thì được biết trước khi Cơ Vấn Thiên đi biên quan thì trong vương phủ đã có một bộ quy chế riêng, nàng không cần phải lo lắng, cho nên nàng liền dứt khoát giao toàn bộ mọi chuyện cho quản gia lo liệu, mình thì chỉ cần chuấn bị quà là được.

Còn Cơ Tiểu Dương, nhóc con này ngày thường vô cùng tinh quái, lần này chắc chắn cũng đang suy nghĩ về một món quà nào đó không giống người thường!
Cho dù Thích Vy có hỏi thì cậu bé cũng chỉ làm ra vẻ mặt thần bí không muốn nói, còn bảo chờ đến ngày sinh nhật thì tự nhiên sẽ biết.

Thích Vy thật ra cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện đó lắm, cho nên cậu bé không nói thì nàng cũng không hỏi tới nữa.

Lúc trước Trần Quý Dương có nói muốn biến câu chuyện nàng kể thành sách để tìm gánh hát diễn tập, nhưng thời gian quá ngắn nên chắc chắn sẽ không tập kịp, cho dù vội vàng tập luyện thì trong tình huống không chuẩn bị đầy đủ thì vở hát cũng chưa chẳc đã đặc sắc, cho nên Thích Vy không nghĩ nhiều nữa liền gạch tiết mục này ra khỏi tiệc sinh nhật.

Nhưng cho dù nàng không quan tâm thì cũng không có nghĩa là không còn ai quan tâm đ ến nó.


“Người nói muốn đem câu chuyện kia cho đoàn hát diễn tập, sau đó biểu diễn ở yến tiệc Trung Thu sao?”, Thích Vy kinh ngạc nhìn về phía Trần hoàng hậu đang hưng phấn bừng bừng.

Trần hoàng hậu cười nói: “Đúng vậy, ta đã nghe Vân Thi kể về câu chuyện của muội, quả thật có ý nghĩa khác khiến người ta thổn thức, trọng điểm là mánh lới “đổi đầu” này rất có thể hù dọa người khác, trong yến tiệc Trung Thu lần này sẽ có sứ thần của các nước khác đến tham dự, đến lúc đó đem câu chuyện đó lên biểu diễn, chắc chắn có thể dọa bọn họ tới mới không dám hé răng một lời”.

Nét mặt Thích Vy thể hiện đã hiếu, thì ra Hoàng Hậu đang muốn dọa người.

“Cũng được, nếu như đoàn hát có ứng cử viên thích hợp thì chỉ cần cải biến cốt truyện một chút là có thể dùng được, thần thiếp không có ý kiến”.

Trần hoàng hậu vui vẻ nói: “Ta biết muội sẽ nói như vậy, vậy ta sẽ sắp xếp người đi chuẩn bị, còn một khoảng thời gian nữa mới đến Trung Thu, trong khoảng thời gian này cũng đủ để đoàn hát luyện tập rồi”.


Thích Vy gật đầu, sau đó hỏi: “Hôm nay người cố ý gọi thần thiếp vào trong cung chắc là không chỉ vì chuyện này chứ?”
“Muội đúng là thông minh”, Trần hoàng hậu không giấu diếm, chỉ thở dài nói: “Còn không phải chuyện của Thái y viện sao, từ lúc Thái y viện không giúp ích được gì trong chuyện ở Tĩnh An Hầu phủ cùng Giang gia thì Hoàng Thượng liền có chút không hài lòng, nói Thái y viện là nơi tập hợp tất cả những người có y thuật cao minh nhất Đại Ân, nhưng ở trước mặt muội thì những y giả lại có vẻ có chút vô năng”.

Thích Vy không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ đang trách mình sao?
“Hoàng Thượng cũng không lập tức phủ nhận năng lực của Thái y viện, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút không yên tâm, lỡ như một ngày nào đó trong cung lại có vị quý nhân nào đó thân thể xảy ra chuyện, thái y còn nói trị không được thì phải làm sao? Còn nữa, bản thân người trong Thái y viện cũng có ngạo khí của mình, thúc thủ vô sách trước muội hai lần, một mặt bọn họ đã mất hết mặt mũi, mặt khác càng không muốn mất đi triệt để thánh tâm, sợ lỡ như sau này có chuyện gì cũng chỉ có thể đi tìm người hỗ trợ ở Dục vương phủ, vậy thì Thái y viện chẳng phải sẽ trở thành thừa thãi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.