Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 37: 37: Còn Cần Ta Nói Sao




“Ta nghĩ, các con dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, quan hệ gần gũi hơn bất kỳ ai, nếu để con bé ở bên cạnh giúp con, trong lòng con cũng không cần lo lắng gì nhiều, con thấy sao?”
Tạ An như càng nói càng hớn hở, như thể chuyện này đã chắc ăn rồi vậy.

Còn cần ta nói sao?
Thích Vy suýt nữa đã thốt lên: Con mẹ nó!
Ta thấy sao hả? Ta thấy ý tưởng này đúng là tệ hại!
Nàng sắp bị sự mặt dày vô sỉ của Tạ An Như chọc tức tới bật cười mất.

Nói cả nửa ngày thì ra là muốn nhét Thích Cẩm Nhã vào Vương phủ?
Cảm tình chó gì chứ, lúc trước Thích Cẩm Nhã có thái độ gì với nàng, Tạ An Như không thấy à? Đừng nói là giúp, không trở thành gánh nặng thì nàng đã thấy lạ như việc mặt trời mọc đằng Tây rồi.


Thế nhưng vừa nghĩ chuyện năm đó Tạ An Như làm, Thích Vy lại cảm thấy loại như bà ta có thể đưa ra “đề nghị” như vậy cũng không có gì lạ.

Cơn giận mau chóng biến mất, hay nói cách khác là lửa giận bị nàng đ è xuống, ngoài mặt lại khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng, cười mỉm hỏi Tạ An Như: “Giúp ta? Giống như ngươi và mẫu thân ta năm đó sao? Ngươi và tỷ phu quan hệ bất chính, thì ra là để giúp mẫu thân ta sao? Người dì tốt của ta!”
Tạ An Như đang ảo tưởng ngày tháng tốt đẹp sau khi trở thành mẹ vợ của Dục Vương thì thoáng chốc biến sắc, ngay cả Thích Bá Hàn đồng tình với ý kiến của bà ta cũng biến sắc, theo bản năng lên tiếng: “Thích Vy, sao có thể nói như vậy, lúc trước không phải con gọi An Như là mẫu thân sao”.

“Lúc trước là ta ngu muội”.

Thích Vy lạnh nhạt nói: “Trên thực tế, ta căn bản nên gọi là dì mới đúng.

Không biết bản thân dì có còn nhớ mình là dì ruột của ta, mẫu thân ta là tỷ tỷ ruột của dì không”.

Mắt thấy sắc mặt Tạ An Như càng lúc càng khó coi, Thích Vy ra vẻ áy náy, vỗ vào gáy một cái: “À, có lẽ ta nên nói thế này, nhiều năm qua, ngươi còn nhớ là ngươi đã cướp chồng của chị ruột mình không? Mẫu thân bị hai người các ngươi chọc tức tới chết, ban đêm ngủ mơ, không sợ mẫu thân ta sẽ bò từ dưới lên tìm sao?”
Cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, Tạ An Như vô ý nhìn thẳng vào mắt Thích Vy, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt Thích Vy giống hệt Tạ An Nguyệt – tỷ tỷ ruột đã qua đời mười mấy năm trước.

Mười mấy năm nay bà ta thoải mái hưởng thụ tất thảy mọi thứ thuộc về Tạ An Nguyệt, trước giờ chưa từng cảm thấy có gì không đúng thì lúc này lòng bàn chân đột nhiên lạnh toát, đến nỗi bà ta bất giác rùng mình.

Thích Vy rất hài lòng với phản ứng của Tạ An Như, ít nhất chứng minh người phụ nữ này cũng không phải loại ngay thẳng, trong lòng vẫn có điều chột dạ.

Ánh mắt Thích Vy chợt u ám.

Nàng không hề quên, lúc vừa xuyên không, trên người nguyên chủ còn trúng một loại độc mãn tính, triệu chứng loại độc này không quá rõ, nó sẽ khiến người mắc yếu đi theo thời gian, không giải độc sớm thì nhiều nhất chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi, nếu sau này dùng thêm thuốc nặng, nàng lại không tới thì chắc giờ cỏ trên mộ của “Thích Vy” thật sự đã cao bằng Thích Cẩm Dương rời.


Mà nói vậy cũng không đúng lắm, ban đầu sở dĩ nàng xuyên đến thân thể này chính là vì đêm động phòng, không biết bị ai hạ độc mãnh liệt, thân thể yếu ớt không chịu đựng nổi nên mới hương tiêu ngọc vẫn.

Mà trong chuyện này có hành động của nhà họ Thích hoặc Tạ An Như hay không, trước mắt nàng vẫn chưa dám khẳng định, nhưng dẫu thế nào, Tạ An Như không trong sạch, độc mãn tính kia vẫn có dính dáng đến bà ta.

Chèn ép tỷ tỷ ruột của mình tức đến chết mà còn thấy chưa đủ, ngay cả đứa con gái duy nhất đối phương để lại, bà ta cũng muốn hại hết, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, người xưa nói không sai.

Phòng trà yên lặng tĩnh mịch, âm thanh thở gấp của Tạ An Như ngày càng rõ, sắc mặt Thích Bá Hàn đen đến độ nhỏ ra được cả mực.

Tạ An Như chột dạ, ông ta là trượng phu của Tạ An Nguyệt thì sao lại không xấu hổ được chứ?
Nhớ lại những chuyện năm đó, Thích Bá Hàn không muốn thừa nhận người sai nhất là bản thân ông ta, đối mặt với vẻ mặt châm chọc của Thích Vy, ông ta quát lớn một tiếng: “Càn rỡ! Con không biết nguyên nhân năm đó, không được phỏng đoán lung tung chuyện người lớn!”
“Nguyên nhân? Nguyên cớ gì hả? Chẳng phải chỉ là do ông muốn ôm hết cả vườn hoa, muốn chơi cả tỷ tỷ lẫn muội muội, hưởng thụ cảm giác vô đạo đức đó sao? Biết đâu chừng còn âm thầm tự mãn về sức hút của mình?”, Thích Vy châm chọc: “Làm chuyện thiếu đạo đức thì đừng sợ người khác nói, ta không tin người kinh thành này đều là kẻ ngốc, không biết mấy trò dơ bẩn của nhà các ngươi”.

Sắc mặt Thích Bá Hàn xanh mét, vẻ mặt căm tức lại xấu hổ như bị nói trúng tim đen, ngực phập phồng như không thở nổi.


“Còn nữa…”.

Ánh mắt Thích Vy lạnh lùng, giọng điệu thay đổi: “Người càn rỡ là ngươi đó! Thích, đại, nhân!”
“Thích Bá Hàn, trước khi ngươi thể hiện oai phong, xin nhớ rõ: Thích Vy ta trước là Dục Vương phi, tiếp nữa mới là con gái nhà họ Thích.

Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ngươi chớ có nghĩ rằng bây giờ ta vẫn là Thích Vy ngày xưa để mặc Thích gia các ngươi tùy ý bắt nạt mọi nơi mọi lúc”.

“Ngươi…”.

Thích Bá Hàn tái mặt, trong lòng suy nghĩ đủ điều, một lúc sau, mới bình tĩnh lại, vẻ mặt xót xa nói: “Thích Vy, con đang trách vi phụ sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.