“Ngoài Thích Cẩm Nhã ra, những người khác không gây phiền toái cho con sao?”
“Có ạ”.
Thích Tiểu Dương đáp lại vô cùng dứt khoát: “Còn có lão nhị của nhà họ Thích – Thích Cẩm Vinh nữa, xì, tên kia thực sự coi con là một thằng nhóc đấy”.
Cơ Vấn Thiên, Hình Tranh: “…”.
Chẳng lẽ không đúng sao.
“Nói chuyện cũng không biết nói cho đàng hoàng, còn cái gì mà “có muốn ăn kẹo không, thúc thúc cho”, hắn ta là bi3n thái à? Nói năng mắc ói như vậy”.
Sự chán ghét trên mặt Thích Tiểu Dương sắp tràn cả ra ngoài: “Hơn nữa theo quan hệ huyết thống, dù thế nào cũng nên tự xưng là cữu cữu* chứ, có phải bị ngốc không!”
*cậu
Trong phòng, biểu cảm của ba người còn lại cũng rất vi diệu, giọng điệu như thế này, đúng là mắc ói!
Thích Vy chắc chắn Thích Cẩm Vinh cũng chẳng được kết quả tốt lành gì, trực tiếp hỏi: “Sau đó thì sao, con đã làm gì?”
Thích Tiểu Dương cười hắc hắc: “Con không làm gì cả, con chỉ cho hắn ta chút ít… thật sự chỉ là chút đề nghị nhỏ mà thôi”.
Hình Tranh tò mò hỏi: “Đề nghị gì?”
Thích Tiểu Dương chắp tay ra sau lưng, gật gù đắc ý nói: “Con thấy Thích Cẩm Vinh trẻ hơn phụ Vương một chút, nhưng quầng mắt trũng sâu, sắc mặt biến thành màu đen, trông rất tệ, lúc nói chuyện lộ ra rêu lưỡi vừa dày vừa trắng, tặc tặc, cơ thể sắp bị rút sạch rồi, cũng không biết đã quan hệ nam nữ bừa bãi bao nhiêu lần ở bên ngoài! Nể tình dù sao cũng là thân thích, con chỉ kiến nghị hắn ta lúc rảnh uống một ít thuốc bổ thận tráng dương, nếu thật sự không được, làm chút lộc pín, hổ pín* gì đó bồi bổ cũng được, tránh để tuổi còn trẻ mà lực bất tòng tâm trong chuyện phòng the, phu nhân của hắn ta sẽ rất thảm”.
Cơ Vấn Thiên: “…”
Thích Vy: “…”
Hình Tranh: “…”
Hình Tranh thật sự muốn quỳ xuống trước Thích Cẩm Dương, con cái nhà ai mới năm tuổi đã có thể nói ra những lời này! Nhà ai có thể?
Hắn ta cũng không biết nên ngưỡng mộ Vương gia có cậu con trai khai trí sớm như vậy hay là nên thắp đèn cầy cho Vương gia, hắn ta có linh cảm, những ngày tháng về sau của Vương gia sẽ cực kỳ đặc sắc và thú vị, hắn ta làm phó tướng, nhất định sẽ mở to hai mắt xem náo nhiệt!
Khụ! Hình Tranh hít mũi, gương mặt đột nhiên hơi chột dạ.
Trở về Vương phủ, chuyện đến nhà họ Thích cứ vậy qua đi, tiền lì xì lễ vật gặp mặt lúc trước Thích Cẩm Dương lấy từ tay người nhà họ Thích, ngoài ngân phiếu cậu bé được giữ lại, còn vòng ngọc, vật trang sức gì đó, cậu căn bản không cần, tiện tay tặng cho những người hầu, nha hoàn bên cạnh vào bữa tối cùng ngày.
Chẳng có ai chê ngân phiếu gai tay, nhưng những vật tuỳ thân không biết đã bị người nhà họ Thích đeo bao lâu rồi, cậu không hề muốn cất giữ, trực tiếp cho đám người hầu nha hoàn, cũng nói rõ với bọn họ là đồ trên người công tử, tiểu thư nhà họ Thích, bọn họ tự biết là nên giữ lại hay là tìm một ch ỗ kín đáo không bị nhà họ Thích phát hiện để đổi thành bạc.
Đêm đó, Cơ Vấn Thiên đến phòng của Thích Vy ngủ như thường lệ.
Mấy ngày nay, hai người đã quen với cảm giác bên cạnh có thêm một người ngủ cùng, thỉnh thoảng còn sẽ nói chuyện với nhau một hai câu trước khi ngủ, lúc trước là chuyện liên quan đến đám thị thiếp hậu viện, đêm nay đương nhiên là về Thích gia.
Sau khi nằm xuống, không biết Cơ Vấn Thiên nghĩ thế nào, trước ánh nhìn quái lạ của Thích Vy, hắn bình tĩnh nhét góc chăn giúp nàng rồi mới nói: “Sau này nếu không muốn về nhà họ Thích thì không cần phải về, nàng là thân Vương phi nhất phẩm của Đại Ân, xét về thân phận thì cao hơn nhà họ Thích, có ta ở đây, không cần băn khoăn những điều khác”.
Thích Vy nhìn chằm chằm hắn, đáng tiếc trong bóng đêm, nét mặt của Cơ Vấn Thiên có chút mơ hồ, nhìn không rõ.
Một lát sau nàng mới cười đáp: “Vương gia đây là muốn làm chỗ dựa cho ta?”.
Đam Mỹ Sắc
Cơ Vấn Thiên nói: “Nàng có thể gọi thẳng tên của ta”.
Con ngươi Thích Vy khẽ động, tựa như không nghe thấy gì mà tiếp tục nói: “Vương gia, người phải suy nghĩ cho tương lai của ta, ngộ nhỡ một ngày nào đó ta không còn là Dục Vương phi, hiện tại gây thù chuốc oán như thế, vậy ngày sau chẳng phải họ sẽ trả gấp bội lên đầu ta sao?”
Đến lúc đó, Dục Vương phủ, Cơ Vấn Thiên hắn chưa chắc còn chịu làm chỗ dựa cho nàng, con người mà, đến cuối cùng vẫn là phải dựa vào chính mình.
Cơ Vấn Thiên không mở miệng hồi lâu, Thích Vy cho rằng vấn đề này đã kết thúc ở đây rồi, lúc nàng mơ màng buồn ngủ, tai mới nghe thấy hắn đầy khẳng định nói: “Sẽ không”.
Hả? Ý thức của Thích Vy đã hơi mơ hồ, sẽ không? Sẽ không cái gì? Là sẽ không có ngày nàng không còn là Vương phi, hay là cho dù nàng không phải Vương phi, hắn cũng sẽ chống lưng cho nàng?
Đáng tiếc Cơ Vấn Thiên không hề có ý định giải thích, mà nàng cũng không hỏi tiếp, hai người như đã ngầm hiểu mà không cần nói thành lời.
Hiện tại quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa đủ thân thiết, có thể nói đến đây đã là rất hiếm có, còn về sau như thế nào…
Thời gian vẫn còn nhiều, không vội.
Hiện tại có nói nhiều, cũng vẫn quá sớm.
“Mẫu thân, người đã xong chưa, nhanh lên!”.
Thích Tiểu Dương đứng trong đình ở bên ngoài, hướng về phía phòng của Thích Vy kêu gọi, không biết là lần thứ mấy rồi.
“Ta đến đây, con giục cái gì, không biết phụ nữ khi ra cửa đều rất chậm sao, con thiếu kiên nhẫn như vậy, sau này còn muốn cưới vợ hay không”.
Thích Vy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng đã nhanh nhẹn đẩy mở cửa phòng.
Trở về nhà mẹ đẻ một chuyến gặp chuyện xúi quẩy, hôm nay nàng quyết định vui vẻ dạo phố một bữa, đã năm năm không có cơ hội đi dạo kinh thành Đại Ân.
[*] lộc pín, hổ pín: dương v*t hươu, hổ, trong y học Trung hoa thì lộc pín, hổ pín có tác dụng rất lớn trong việc bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực cho người đàn ông theo quan niệm ăn gì bổ nấy và được nhiều người săn lùng.