Đầu tiên bọn họ phải diện thánh, sau đó thỉnh an thái hậu, gặp hoàng hậu và các cung phi khác, còn gặp các hoàng tử công chúa, lịch trình khá dày đặc, đoán chừng cả ngày hôm nay bọn họ đều phải ở trong cung điện.
Phượng Dương điện.
“Đây là đệ muội cùng tiểu chất tử của ta phải không? Nó thật sự giống hệt Vấn Thiên ở độ tuổi đó!”, hoàng đế Cơ Vô Dạ vừa thấy Thích Vy cùng Thích Cẩm Dương đến thì liền chủ động ôn hòa lên tiếng, còn chưa đợi bọn họ mở miệng thỉnh an.
Thích Vy kéo Thích Cẩm Dương hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng”.
Cơ Vô Dạ khoát khoát tay, cười nói: “Đều là người trong nhà, nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ, con tên là Cẩm Dương đúng không? Lại đây cho trẫm nhìn một cái”.
Cơ Vô Dạ và Cơ Vấn Thiên là huynh đệ cùng một mẹ, ngoại hình của họ giống nhau đến năm sáu phần, bởi vì Cơ Vấn Thiên quanh năm ra chiến trường giết địch cho nên khí thế của hắn mạnh mẽ hơn, trong khi đó Cơ Vô Dạ dường như khiến cho người đối diện có cảm giác thân cận hơn một chút.
Nếu Thích Vy biết giờ khắc này trong đầu Thích Tiểu Dương đang suy nghĩ gì thì nàng nhất định sẽ gõ đầu nói cho cậu bé biết, quân nhân cùng chính khách khác nhau, mới gặp một lần không được khắc quá sâu ấn tượng.
Hoàng đế ở trước mặt bất kì ai cũng có thể tỏ ra ôn hòa, chỉ cần không phải hôn quân, đến lúc cần uy nghiêm thì nhất định sẽ có khí thế vô song.
“Người là hoàng thượng, là ca ca của phụ vương, vậy con nên gọi người là hoàng bá bá đúng không?”, Thích Tiểu Dương vô tư nói.
Cơ Vô Dạ đột nhiên cười rộ lên: “Đúng vậy, gọi là hoàng bá bá, con gọi một tiếng hoàng bá bá thì hoàng bá bá sẽ cho con quà gặp mặt, được không?”
Khóe miệng Thích Vy giật giật, trực giác mách bảo hoàng thượng nhất định biết chuyện Thích Tiểu Dương ở Thích gia cho nên mới cố ý trêu chọc nó như vậy.
Thích Tiểu Dương không thèm để ý, vừa nghe đến quà gặp mặt thì hai mắt đã sáng lên, nếu nói tựa hồ như có đủ loại vàng bạc châu báu xẹt qua trước mắt nó thì cũng không ngoa một chút nào: “Vâng ạ, hoàng bá bá! Hoàng bá bá mặc long bào thật oai vệ và đẹp trai, đẹp trai không kém phụ vương chút nào!”
“Đẹp trai?”
“Ý nghĩa chính là anh vũ bất phàm!”
“Ha ha ha, tiểu tử này thật dẻo miệng”, Cơ Vô Dạ nghe nịnh hót, trìu mến ôm lấy đầu Thích Tiểu Dương, lấy ra quà gặp mặt đã chuẩn bị từ lâu.
Đó là một miếng ngọc bài hình vuông màu vàng có khắc long văn: “Con phải giữ kỹ ngọc bài này, sau này ở bên ngoài nếu có người dám ức hiếp con thì con hãy dùng ngọc bài này đập chết bọn chúng”.
Thích Tiểu Dương vui vẻ cầm ngọc bài trong tay, nhìn qua nhìn lại, thầm nghĩ vật phẩm hoàng thượng ngự ban đúng là không tầm thường, vừa nhìn đã biết có giá trị cao.
Thích Vy nhìn thoáng qua cũng nhận ra, đường nét của tấm ngọc bài này rõ ràng là Hoàng Long ngọc thượng phẩm, theo trí nhớ của nguyên chủ, loại Hoàng Long ngọc thượng phẩm này ở Đại Ân luôn được sử dụng để chạm khắc tín vật hoàng gia vì cái tên và màu sắc đặc biệt của nó.
“Dùng nó để đập người khác, lỡ mà hư thì tiếc lắm”, Thích Tiểu Dương dùng sức lắc đầu.
Cơ Vô Dạ cười lớn hơn: “Ha ha, không phải trẫm kêu con thật sự cầm nó đánh người.
Ngọc bài này đại diện cho thân phận người trong hoàng thất, bất cứ ai dám bất kính với người nắm giữ ngọc bài thì cũng chính là bất kính với hoàng thất Đại Ân ta, tất cả đều phải bắt lại luận tội”.
“Thật sao?”, Thích Tiểu Dương nghe xong lời này thì lại càng thêm yêu thích ngọc bài, không dám rời tay, một vật đại biểu cho thân phận người trong hoàng thất, vàng bạc châu báu không đủ để hình dung giá trị của nó, đây đúng là đồ tốt! Cậu bé nhất định phải giữ nó thật kỹ, về sau đều phải trông cậy vào nó rồi!
Sau đó Cơ Vô Dạ đã hỏi Thích Tiểu Dương rất nhiều câu hỏi, chủ yếu là về việc cậu bé và mẫu thân sống như thế nào ở Ninh Thành, họ có phải chịu khổ không, sau khi về kinh có chỗ nào không thoải mái không, sống trong vương phủ có tốt không… đều là những chuyện trong cuộc sống hàng ngày.
Thích Tiểu Dương có thể cảm nhận được vị hoàng bá bá này của mình thật sự yêu thích mình, có lẽ loại tình cảm này cũng không quá sâu, nhưng có qua thì có lại, cậu bé lúc nào cũng ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hoàng đế, thỉnh thoảng còn nói thêm vài câu lấy lòng khiến cho Cơ Vô Dạ bật cười vui vẻ, có thể nói cậu bé đã nhập vai một tiểu chất tử đáng yêu của hoàng đế một cách xuất sắc.
Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là thái độ của cậu bé từ đầu đến giờ đều là giả vờ..