Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 67: 67: Thuốc Bổ




Sau khi được Cơ Vấn Thiên dặn dò, Cổ quản gia liền mang chỗ thuốc này đến, còn nói rõ: “Vương gia có lời, để số dược liệu này phủ đầy bụi bặm trong kho, chi bằng cho Vương Phi hiểu rõ y thuật xử lý, tận dụng hết tác dụng của số dược liệu này”.

Thích Cẩm Dương vui vẻ đi đến mở những chiếc hộp dược liệu được bày ngay ngắn, nhân sâm hơn trăm năm, linh chi, nhung hươu chất lượng cực tốt, đông trùng hạ thảo, thiên sơn tuyết sơn, cộng lại mười mấy loại dược liệu quý giá, đừng nói cậu bé còn hét lên khi thấy nó, cả đôi mắt của Thích Vy cũng phải phát sáng như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế.

“Không hổ là đồ quý giá của Dục Vương Phủ! Quả nhiên đều là cực phẩm!”
Trước đây nàng còn tiếc nuối không có cơ hội mua được dược liệu tốt khi dạo phố, dược liệu của Hồng Liên đưa đến phần lớn là dược liệu thường dùng, đây đúng là mang gối đến cho người ngủ gật.


Những đồ khác của Cơ Vấn Thiên mang đến, có lẽ nàng còn phải cân nhắc có nên nhận hay không, sợ há miệng mắc quai, nhưng dược liệu cực phẩm, nàng thực sự không từ chối nổi, hoàn toàn bị tấn công vào điểm yếu.

Nàng không cho rằng cửa hàng thuốc bên ngoài bán nhiều dược liệu nhiều năm tuổi như này, cho dù có bán, sợ rằng có tiền cũng không mua được những bảo bối quý hiếm này.

Lúc này nàng thực sự muốn ấn nút like cho Cơ Vấn Thiên – làm tốt lắm!
“Nhiều dược liệu như này, nếu bán thì kiếm được bao nhiêu chứ”, Thích Cẩm Dương vừa nói xong, liền bị Thích Vy vỗ một cái không nhẹ không mạnh lên đầu.

“Bán cái gì mà bán! Số dược liệu này ta giữ lại để dùng, con bớt nhòm ngó đi! Thiếu một thứ, con cứ giơ mông của con ra đây cho ta!”
Thích Cẩm Dương ôm mông theo phản xạ, rồi nhìn các nha hoàn Thanh Đại, và cả Cổ quản gia với vẻ mặt thân thiện đang cười trộm, hơi đỏ mặt: “Con chỉ tiện miệng nói vậy thôi, đâu có bán dược liệu của mẫu thân đi thật”, nói muốn đánh mông cậu bé trước mặt nhiều người như vậy, cậu bé không cần thể diện sao!
Cục cưng không vui! Cục cưng buồn rồi!
Lúc này Thích Vy không chú ý đến tâm trạng đó của Thích Cẩm Dương, lượng lớn dược liệu cực phẩm đã kéo hết sự chú ý của nàng, bảo Nam Tinh và Thanh Đại giúp đỡ bê dược liệu đến phòng dược của nàng, vội vàng muốn điều chế một lô thuốc tốt để cất giữ.

Bán hết dược liệu thì có thể kiếm được mấy đồng? Gia công số dược liệu này thành các loại thuốc viên có công hiệu khiến người ta đổ xô chạy theo như vịt, ít nhất có thể kiếm được gấp mười lần!
Luận về tính toán, cậu nhóc Thích Tiểu Dương còn phải học theo dài dài!

Thích Vy liền mê đắm trong dược liệu liên tục năm sáu ngày, nhốt mình trong phòng dược mới từ sáng tới tối, mấy lần Cơ Vấn Thiên từ quân doanh trở về đều không thể đợi được nàng cùng ăn cơm tối, thậm chí đến đêm đi ngủ còn phải đích thân đến phòng dược dẫn người ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Cơ Vấn Thiên thấy Thích Vy say mê và yêu thích với y dược như vậy.

Nhưng dù yêu thích thế nào cũng không thể không ăn uống tử tế, còn khiến hắn đơn chăn gối chiếc khó ngủ… khụ, không thể không quan tâm sức khỏe của mình!
Đến ngày thứ bảy, Cơ Vấn Thiên quyết định nói chuyện tử tế với Thích Vy, hắn từng nói nàng không cần gò bó trong Vương Phủ, muốn làm gì thì làm, nhưng tiền đề là, việc mà nàng làm không được tổn hại đến sức khỏe của bản thân nàng.

Nhưng không đợi hắn mở lời, Thích Vy vừa bị hắn kéo về phòng đã ném cho hắn mấy chai thuốc nhỏ tinh xảo, khiến hắn không kịp trở tay.

“Đây là cái gì?”, Cơ Vấn Thiên hiếm khi khó hiểu.


Thích Vy vươn vai, tiện tay cởi áo khoác, trực tiếp lao lên giường, ngáp một cái nói: “Thuốc bổ cho ngươi”.

Thuốc bổ?
Không biết tại sao, Cơ Vấn Thiên liền nghĩ đến chuyện nàng chữa bệnh dương suy cho người ta trước đây, sắc mặt liền tối sầm lại.

Hắn cần thuốc bổ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.