Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 74: 74: Thu Hút Sự Chú Ý




Một điều được coi là ưu điểm duy nhất của Trần Qúy Dương có lẽ là hắn thực sự làm được rất nhiều việc, lại có tiêu chuẩn làm việc của mình, biết cách giữ chừng mực, cho dù chừng mực này vẫn có rất nhiều người đều cho rằng rất khác người.

Trước nay hắn không ỷ vào thân phận mình là em ruột của hoàng hậu, em vợ của hoàng đế mà làm những việc khiến trời nổi giận kết thù với người khác thực sự, cho dù là hai người bị giáo huấn trong hai việc mà Cơ Vấn Thiên nhắc đến, bản thân bọn họ đã có vấn đề, vốn không dám báo thù Trần Qúy Dương.

Ngoài ra, Trần Qúy Dương thỉnh thoảng tranh chấp với người khác, cơ bản đều là chuyện riêng, chưa từng gây họa cho Tĩnh An Hầu phủ.

Cũng vì vậy, Tĩnh An Hầu sẽ không quá nổi giận với việc bình thường hắn gây chuyện bên ngoài, cái gọi là cấm giam đa phần chỉ là làm cho người khác xem, thể hiện thái độ thôi.

Rất nhiều người nhắc đến Trần Qúy Dương đều sẽ đau đầu, nhưng những người chỉ cần bản thân không có gì hổ thẹn, cũng không sợ kết oán với hắn, con người hắn sẽ không đặc biệt ghi hận, cơ bản có mâu thuẫn gì đều giải quyết ngay tại chỗ, hơn nữa cũng không cần lo lắng hắn sẽ đi mách với nhà hắn, dùng thế lực của Tĩnh An Hầu phủ báo thù.


Về mặt ý nghĩa nào đó, qua lại với người như vậy thực ra càng khiến người ta yên tâm.

Ngoài ra, Cơ Vấn Thiên còn nhắc đến, nhà Trần Qúy Dương sớm đã định một mối hôn sự cho hắn, lai lịch của nhà gái cũng vô cùng hiển hách.

Thích Vy: Nhà nào mà lại mù mắt như vậy, không sợ sau khi thành thân sẽ bị Trần Qúy Dương hành hạ đến cực khổ lầm than sao.

Khụ, đương nhiên lời này chỉ là nói đùa, tuy Trần Qúy Dương hơi kỳ lạ, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với các cậu ấm làm xằng làm bậy, Cơ Vấn Thiên cũng sẽ không qua lại riêng với hắn, Lục Thanh Sương đã quen với cách huynh trưởng giao du với Trần Qúy Dương, cũng không để tâm đ ến cuộc đấu khẩu của bọn họ, ngược lại thỉnh thoảng còn liếc trộm Thích Vy, ánh mắt không có ác ý, chỉ có ánh mắt hiếu kỳ chú ý đến cô gái trông có vẻ chỉ kém mình vài tuổi.

Nàng ta có vẻ như bị dọa sợ tròn xoe đôi mắt, rất nhanh lại ngại nhùng cười với nàng, Lục Thanh Sương cho người ta cảm giác nàng ta có dáng vẻ như khuê tú cần có trong ấn tượng của nàng, nho nhã nhẹ nhàng, dung mạo xinh đẹp, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy thông minh lanh lợi, lại không có cảm giác quá cứng nhắc quy tắc.

“Ta không ăn thịt ngươi, ngươi không cần phản ứng mạnh như vậy”, Thích Vy có ấn tượng khá tốt với Lục Thanh Sương, lại có Cơ Vấn Thiên ở đây, bèn chủ động lên tiếng, Lục Thanh Sương hơi lúng túng, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh cảm xúc cười thân thiện với Thích Vy: “Vì đây là lần đầu tiên gặp, nên ta hơi hiếu kỳ thôi”.

Thích Vy hứng thú: “Vậy nhìn ra điều gì chưa?”
Đối phương nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới trả lời: “Ngươi đẹp hơn trong tưởng tượng của ta, vẻ đẹp này không phải về bên ngoài đơn thuần, kinh thành mỹ nữ như mây, ngươi chưa chắc không lọt được vào mười mỹ nữ đẹp nhất”, nhưng không có gì là hoàn hảo, dáng vẻ bề ngoài hài hòa, thêm cả bản thân cũng không cao.


Sự tự tin từ có học thức, phong thái ung dung đều sẽ khiến người ta không nhịn được nhìn thêm hai cái.

Lục Bắc Thần và Trần Qúy Dương thấy bọn họ nói chuyện hợp nhau, cũng dừng cuộc tranh cãi không hề có ý nghĩa, Lục Bắc Thần nói: “Nếu Dục Vương Phi không chê, sau này có thời gian có thể thường xuyên đến chơi với Sương Nhi, bầu bạn với nhau”.

Ánh mắt Lục Thanh Sương sáng lên, vẻ mặt kỳ vọng.

“Được”, Thích Vy đồng ý, khoảng thời gian sau này nàng đều ở trong kinh thành, cũng không thể không tiếp xúc với người bên ngoài, cũng phải có chút quan hệ và bạn bè của mình.

Lục Thanh Sương tạm thời không nói đáng để qua lại thân thiết, thỉnh thoảng giao du cũng không sao.

Lục Thanh Sương nghe xong, nụ cười trên mặt càng tươi tắn động lòng người.


Đã có khởi đầu cũng coi như không tệ, người của Như Ý Lầu đưa lên một bàn đồ ăn và rượu, mấy người liền trò chuyện trong bầu không khí vui vẻ, đương nhiên vẫn là Thích Vy làm quen với ba người.

Trong đó, Trần Qúy Dương hỏi những chuyện liên quan đến Thích Cẩm Dương, còn tiếc nuối sao hôm nay không đưa cậu bé cùng đến, hắn muốn xem cậu bé có giống y hệt Cơ Vấn Thiên như đúc từ một khuôn như lời đồn bên ngoài hay không.

Cơ Vấn Thiên không hề khách sáo nói: “Con trai ta không phải là đồ chơi của ngươi, sau này gặp, cũng đừng tùy tiện trêu chọc nó”.

Trần Qúy Dương cho rằng hắn sợ mình trêu cậu bé phát khóc, còn rất đắc ý: “Yên tâm, yên tâm, biểu ca, con trai của ngươi cũng coi là tiểu bối của ta mà, chắc chắn ta sẽ có chừng mực”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.