Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 83: 83: Ngu Hết Chỗ Nói




Thích Vy: “…”, ta không phải, ta không có, ta chỉ muốn kiếm tiền nhanh thôi! Ta không có đến đây để giết người, được chứ?
Tuy rằng mẹ chồng nàng dâu nhà này đã suy nghĩ lệch đi cả ngàn dặm, nhưng sau khi tưởng tượng chán chê thì cuối cùng vẫn phải nhỏ giọng nói rõ tình huống của Trác Bất Phàm, tuy rằng tình huống mà Trác Bất Phàm mắc phải quả thực có chút xấu hổ, bình thường mà nói thì không nên tuyên truyền khắp nơi, nhưng vì để khôi phục sức khỏe cho con trai nên Trác phu nhân cũng không để ý đến chuyện mặt mũi nữa.

Tuy rằng Trác phu nhân hoài nghi y thuật của Thích Vy, nhưng từ một số chi tiết bà ta vẫn nhìn ra được nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể chữa khỏi bệnh cho con trai mình.

Đúng như suy đoán trước đó của Trần Quý Dương, Trác phụ Trác Chính Thanh tuy rằng lần này quả thật đã bị Trác Bất Phàm chọc giận đến tím tái mặt mày nhưng rốt cuộc hắn ta cũng là con trai của ông ta, ông ta không thể thật sự đẩy hắn ta vào chỗ chết.

Mấy vết thương ngoài da chỉ cần điều dưỡng một thời gian liền sẽ tốt lên.

Vấn đề lớn nhất vẫn là ở trên người hồng nhan tri kỷ kia, cùng với Trác thiếu phu nhân.


Trần Quý Dương chỉ biết những tin tức bên ngoài đều biết, lại không biết hồng nhan tri kỷ của Trác Bất Phàm sau khi vào đến cửa đã bị giữ lại, phía sau còn có kịch bản càng đặc sắc.

Trác thiếu phu nhân trước kia không ít lần vì chuyện Trác Bất Phàm trăng hoa mà làm ầm ĩ, lần này tiểu tam vác cái bụng lớn tìm tới tận cửa, lúc ấy nàng ta đã bộc phát lửa giận.

Nàng ta chẳng những cãi nhau với Trác Bất Phàm mà còn đánh nhau với tiểu tam ngay tại chỗ, tiểu tam có xuất thân thấp kém không dám đánh trả, chỉ đơn phương bị đánh đến nỗi không đứng vững, bị ngã một cái, cũng không biết đứa con của Trác Bất Phàm có còn giữ được hay không.

Trác Bất Phàm vốn định cứu người, kết quả lại bị tiểu tam ngã xuống sai chỗ đè hẳn lên chỗ duy trì nòi giống của hắn, than ôi!
Không khí đúng là quá lạnh lẽo.

Trác Bất Phàm có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng đi3m lâu như vậy, chắc chắn là không có bệnh dương suy, nhưng về sau chỗ đó còn có thể tiếp tục dùng để phong lưu khoái hoạt hay không thì cũng khó nói lắm.

Bên ngoài đều nói Trác gia giữ người lại, chỉ có điều ban đầu Trác Chính Thanh muốn giấu diếm chuyện xấu trong nhà nên đã che giấu rất kỹ, kỳ thật lúc này người kia không biết đã bị đưa đi đâu mất rồi.

Chuyện Trác gia quan tâm hơn chính là liệu Trác Bất Phàm có thật sự bị phế như vậy hay không.

Vừa đến tiểu viện của Trác Bất Phàm, còn chưa kịp bước vào thì Thích Vy đã nghe thấy trong phòng truyền đến những tiếng ồn ào.

“Ôi trời, nhẹ thôi! Muốn làm đau chết bản công tử hả! Cút đi, ngươi, ngươi lại đây giúp ta bôi thuốc! Lang trung mới đâu, còn chưa tới sao! Mau đi thúc giục mẹ ta tìm đến đây thêm mấy vị lang trung có y thuật tốt! Nhanh lên!”, xuyên qua cửa phòng khép hờ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.


Lo chuyện này sẽ khiến cho Thích Vy không vui, Trác phu nhân vội vàng nháy mắt với con dâu, nàng ta liền đẩy cửa bước vào.

“Đừng gào thét nữa, Dục vương phi tới rồi, nếu như không muốn ta ném ngươi đến Dục vương phủ thì mau dùng uy phong mà ngươi hay dùng để ra ngoài chơi bời mà ép bản thân ngậm miệng lại!”
Tiếng kêu gào lúc nãy đột nhiên tắt hẳn.

Thích Vy tất nhiên không tiện vào phòng nam nhân khác, Trác phu nhân dẫn nàng đến sảnh tiếp khách trong viện chờ một lát, sau đó Trác Bất Phàm cùng Trác thiếu phu nhân mới chạy tới.

Trác Bất Phàm quả thật có cái mã ngoài rất dễ dàng mê hoặc nhiều thiếu nữ vô tri, hơn nữa vừa nhìn đã biết hắn ta có tướng phong lưu.

Thích Vy nhìn khí sắc của hắn ta, đoán chừng vị này ngoại trừ thứ kia bị tổn thương thì thận vốn cũng không được khỏe mạnh cho lắm, chậc chậc…
Trong khi nàng đang quan sát bệnh nhân, Trác Bất Phàm sau khi biết người tới là Dục Vương phi thì cũng tò mò nhìn nàng chằm chằm.

“Nhìn lung tung cái gì! Còn không mau tới hành lễ!”, Trác phu nhân bực mình trừng mắt liếc hắn ta một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo, Dục vương phi là người mà hắn ta có thể tùy tiện nhìn chằm chằm như vậy sao, một khi khiến cho người ta chán ghét thì hắn ta sẽ chết không còn xác, nhà bọn họ cũng phải treo vải trắng!

Hắn ta không biết sợ hay sao!
Nam Tinh cùng Thanh Đại cũng cau mày vì hành động có chút vô lễ của Trác Bất Phàm.

Cũng may Trác Bất Phàm không thật sự ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa, hắn ta thu lại ánh mắt rất nhanh rồi cung kính hành lễ vấn an Thích Vy, sau đó mới hồ nghi nhìn về phía mẹ mình, không biết nhà bọn họ từ khi nào lại có quan hệ với Dục vương phủ, ngay cả Dục vương phi cũng có thể mời tới.

Trác phu nhân nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn này của hắn ta thì tức muốn chết.

“Dục vương phi biết ngươi có bệnh nên đến đây để chữa bệnh cho ngươi, còn không mau cảm tạ Dục vương phi!”
Trác phu nhân cố hết sức nháy mắt với hắn ta, đây là lúc kiểm tra khả năng quan sát sắc mặt của con đó! Mau nhìn mẹ đi!
Trác Bất Phàm ngây người, hoàn toàn không hiểu mẹ của hắn ta đang ám chỉ cái gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.