Trác Bất Phàm cùng Trác thiếu phu nhân cũng ngẩn ra, Trác Bất Phàm không biết trước đó nàng đã từng nhắc qua chuyện này với mẹ của hắn ta, cho nên còn lẩm bẩm một câu: “Đường đường là vương phi mà còn muốn thu tiền trị bệnh sao?”
Thích Vy thẳng thắn nói: “Tại sao không? Bổn vương phi tới để kiếm tiền chứ không phải tới vì muốn ban ph@t tình thương, chẳng lẽ vương phi không cần sống hay sao?”
Ngươi nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ sao?
Ha ha, không có chuyện đó đâu.
Không có tiền thì làm sao xây được tháp phù đồ?
Phù đồ cũng sẽ chê ngươi nghèo đó!
Ting! Thích – mê vàng hơn mạng – đòi tiền tới chết – Vy đã online!
Người của Trác gia: “…” Nói cũng có lý, khiến người ta không chống đỡ nổi.
Trác phủ cố ý truyền ra tin tức chính là vì muốn giúp Trác Bất Phàm chữa bệnh, tất nhiên sẽ không quỵt món nợ này, hơn nữa đây lại còn là món nợ với Dục vương phi.
Tiền bạc nhất định phải trả cho đủ, chỉ có điều Thích Vy cũng sợ nếu ép quá lại tạo thành phản ứng ngược.
Cho nên sau khi đấu tranh tâm lý một lúc thì nàng mới cho phép bọn họ có thể trả trước một nửa, chờ sau khi chữa khỏi bệnh thì mới nộp luôn số tiền còn lại.
Cuối cùng sau khi để lại cho người của Trác gia một tờ chẩn đoán cùng với phương án trị liệu tiếp theo thì nàng còn ý vị thâm trường nhắc nhở Trác Bất Phàm một câu trước khi đi: “Ta khuyên Trác công tử một lời, cho dù thương thế trước mắt của Trác công tử đã được giải quyết nhưng sau này hành sự cũng phải biết tiết chế.
Tuy bây giờ còn chưa tới mức thận khí không ổn định nhưng qua mười năm nữa chỉ sợ sẽ trở thành kẻ vô dụng đó…”
Trác Bất Phàm: “!?”
Nụ cười trên mặt hắn ta trong phút chốc nứt ra.
Trác thiếu phu nhân: “…”.
Không biết vì sao trong lòng nàng ta lại âm thầm vui mừng.
“Vương phi, vị Trác công tử kia thật sự có bệnh thận hư sao?”, A Tứ đảo mắt hóng chuyện, nhưng vẫn cố làm ra biểu tình nghiêm túc ‘Ta rất chính trực’, chọc Thích Vy đang chuẩn bị dược liệu cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tự nhiên ta lại đi đùa giỡn hắn ta làm gì? Ngươi không biết vị Trác công tử này thường xuyên ăn chơi chốn phong lưu sao? Hành sự quá mức đối với thân thể không có lợi, hơn nữa, tuổi của hắn bây giờ cũng chưa lớn, nam nhân tuổi này tinh lực tràn trề là chuyện bình thường nhưng vẫn phải biết tiết chế, bằng không sẽ tổn hại đến thân thể”.
Ỷ vào chút tuổi trẻ mà suốt ngày chơi bời lêu lổng, khi về già mới biết hậu quả.
“Ừm… nể tình bọn họ ra tay rất hào phóng, ta sẽ cho hắn ta thêm một bộ thuốc tráng dương là được rồi, cam đoan không có bất kỳ tác dụng phụ nào”.
Thích Vy nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của A Tứ thì nói tiếp: “Ngươi không cần ngạc nhiên, lại đây xem ta nghiêm túc thị phạm cho.
Thị trường của thuốc tráng dương rất tốt, muốn làm giàu thì phải dựa vào nó một nửa.
Một nửa còn lại là thuốc vô sinh, biết kết hợp hai loại thuốc này để làm lợi cho mình liền có thể che nửa bầu trời!”
Trước đây, bên cạnh nàng chỉ có 2 nữ trợ lý là Thanh Đại và Hồng Liên, nay thêm 1 A Tứ quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều.
Chờ sau khi hắn ta học xong nền tảng thì nàng hoàn toàn có thể đem các bệnh nam khoa tầm thường giao cho hắn ta xử lý, để tránh việc mỗi lần đi chữa bệnh nam khoa đều phải băn khoăn chuyện nam nữ khác biệt.
Sau khi Cơ Vấn Thiên hồi phủ liền đi thẳng đến hiệu thuốc của nàng.
Thấy Thanh Đại cùng A Tứ đang cẩn thận xử lý dược liệu mà không chú ý đến bọn họ, hắn liền làm như lơ đãng hỏi nàng: “Khi nào thì nàng dạy châm cứu cho A Tứ?”
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”, Thích Vy hồ nghi nhìn hắn, người này trước giờ chưa từng can thiệp vào chuyện giảng dạy của nàng.
Cơ Vấn Thiên bình tĩnh nói: “Có một số loại bệnh nàng không tiện trị liệu, sau khi dạy cho A Tứ học xong thì hắn ta có thể chia sẻ bớt công việc với nàng”.
Thích Vy đánh giá ý nghĩa trong lời nói của hắn, sau đó đột nhiên phá lên cười nói: “Không muốn để ta xem bệnh cho nam nhân thì cứ nói thẳng ra là được, làm gì cứ quanh co lòng vòng”.
Cơ Vấn Thiên hơi cứng họng một chút, nhưng sau đó vẫn làm như thản nhiên nói: “Ta không có”.
“Ngươi có”.
“Không có”.
“Vậy sao?”
“Vậy hôm nay ta sẽ đi trị liệu cho Trác Bất Phàm, bệnh của hắn ta cần dùng châm cứu mới có thể phục hồi nhanh hơn”.
Cơ Vấn Thiên nhếch môi: “Không phải nàng đã bảo Trác gia tìm lang trung khác đến xử lý rồi sao?”
“Ồ”, Thích Vy cười mê hoặc, quả quyết nói: “Quả nhiên ngươi sắp xếp người theo dõi ta.
Nếu không làm sao ta vừa mới trở về ngươi liền biết ta nói cái gì ở Trác gia chứ?”
“…” Ánh mắt của Cơ Vấn Thiên khẽ giật giật một chút, rồi hắn liền nhìn ra bên ngoài, nói: “…Cẩm Dương chắc sắp từ học viện trở về rồi”.
Thích Vy suýt chút nữa đã cười phá lên.
Đánh trống lảng sao mà gượng gạo quá.
Nhưng vì để giữ lại một chút mặt mũi cho người nào đó, Thích Vy vẫn phối hợp đáp: “Đúng là nó sắp về rồi”.
Nàng vừa dứt lời thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hát của tiểu quỷ nào đó: “Ở đằng kia, ma cũ mang theo ta”.
Cơ Vấn Thiên lần thứ hai không nhịn được tò mò, hỏi: “Cuối cùng thì ‘ma cũ’ là có ý gì vậy? ”
Thích Vy: “…”.