“Biểu tẩu, tẩu thật đúng là không chừa lại chút tình cảm nào cho trưởng công chúa, đoán chắc khi mấy người đó trở về thì Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn sẽ tức giận đến phát điên”, Trần Quý Dương hả hê nói khi thấy người gặp họa.
Thích Vy nói: “Kẻ khác đã không cho ta thể diện thì sao ta phải nể mặt trưởng công chúa? Chưa thẳng thừng sai người ném bọn chúng ra ngoài đã là thủ hạ lưu tình rồi”.
Trần Quý Dương tò mò hỏi: “Biểu tẩu, tẩu đã làm gì với nha hoàn kia vậy? Tại sao ả ta lại không thể nhúc nhích?”
“Ta chỉ dùng một loại thuốc bột phòng thân mà thôi, hiệu quả tương tự như Nhuyễn Cân Tán, bên trong còn trộn một chút Phấn Ngứa, trong vòng ba ngày người dính thuốc sẽ trải nghiệm cảm giác ngứa ngáy đến mức muốn chết”
“Ôi trời! Dùng đến cả Phấn Ngứa sao!”, Thích Tiểu Dương nở nụ cười xấu xa, còn thuận miệng hát nghêu ngao: “Đến đây đi… vui vẻ đi… thời gian còn dài…”
Trần Quý Dương: “Hát cái gì vậy?”
Ngay cả Nam Tinh cùng Thanh Đại cũng đều cảm thấy khó hiểu.
Thích Vy đau đầu đỡ trán, đã vô số lần nàng hối hận tại sao lúc trước khi nhàn rỗi mình lại hát nhiều thứ lộn xộn như vậy trước mặt Thích Tiểu Dương!
Tên nhóc này có trí nhớ rất tốt, nghe qua một lần liền có thể nhớ kỹ, thỉnh thoảng lại lấy ra hát.
Trần Quý Dương nghe xong chuyện ba lần đánh Bạch Cốt Tinh thì còn được Thích Tiểu Dương kể cho nghe một đoạn Kim Giác Ngân Giác đoạt Bảo Liên Hoa, cuối cùng còn xem được cảnh náo nhiệt phủ trưởng công chúa, cảm thấy vô cùng mỹ mãn khi về nhà.
Hắn ta vừa mới đi không lâu thì Cơ Vấn Thiên đã trở lại.
Hắn vừa vào cửa liền có người báo cáo lại câu chuyện hoang đường của trưởng công chúa, bởi vậy khi Thích Vy nhìn thấy hắn, dù nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn ra sắc mặt của Cơ Vấn Thiên không hề vui.
Tuy rằng nét mặt không thể hiện quá rõ ràng, nhưng có thể thấy được sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn.
“Không cần để ý tới Cơ Vô Song, chẳng qua chỉ là một đứa nam sủng mà thôi, có chết cũng chẳng liên quan gì tới nàng”, Cơ Vô Song chính là khuê danh của Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn, Tĩnh Nhàn chỉ là phong hào.
Lời này của Cơ Vấn Thiên nghe thì lãnh khốc, nhưng cũng là sự thật.
Trên đời này có nhiều người bị bệnh như vậy, chẳng lẽ tất cả đều phải trông cậy vào Thích Vy đến chữa trị hay sao? Bản thân Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn có tính cách ngang ngược, cho dù thật sự giúp nàng ta thì trong lòng nàng ta cũng chưa chắc sẽ thật sự ghi nhớ ân tình để nghĩ cách hồi báo.
Chẳng phải hôm nay đến mời người mà đã giở thái độ kiêu ngạo như vậy hay sao?
“Ta đã nói với lính gác cổng, người từ phủ trưởng công chúa tới thì không cho vào”.
“Vậy nếu như trưởng công chúa đích thân tới thì sao?”, Thích Vy cố ý hỏi.
Cơ Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nói: “Nàng ta sẽ không tới”.
Tĩnh Nhàn rất mau chán, cứ vài ngày là lại thay người tình mới.
Đừng mong nàng ta sẽ hạ mình đích thân đến cửa mời chỉ vì một nam sủng.
Thích Vy nghe hắn giải thích xong thì ồ một tiếng, ấn tượng đối với vị trưởng công chúa này lại càng trở nên xấu đi, nàng thuận miệng hỏi một câu: “Trưởng công chúa là tỷ tỷ hay muội muội của ngươi và hoàng thượng? Ngươi còn bao nhiêu huynh đệ tỷ muội nữa? Sao trước đây ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến nàng ta?”
Cơ Vấn Thiên ngồi xuống uống một ngụm trà, lúc này mới nói: “Nàng ta và bọn ta cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra, mẹ của bọn ta chỉ là một phi tần.
Ở thế hệ của bọn ta, con nối dõi hoàng thất vốn không tính là nhiều, trong đó lại càng ít công chúa, những người còn lại khi tiên hoàng còn sống đều đã bị gả đi xa, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết sớm, chỉ còn lại một mình Tĩnh Nhàn, hoàng huynh sau khi đăng cơ liền phong trưởng công chúa, phòng hào chỉ là vật bài trí, không có bất kỳ quyền lực gì, không có gì đáng để nói đến”.
“Vị trưởng công chúa này nuôi rất nhiều nam sủng, vậy còn phò mã thì sao? Thế mà cũng đồng ý ư?”
“Phò mã đã ốm chết từ mấy năm trước rồi”.
Nhân dịp này, Cơ Vấn Thiên liền kể lại mọi chuyện của Cơ Vô Song chờ nàng biết đại khái.
Thế nhân đều nói nam nhân ăn chơi trác táng thích đùa giỡn dân nữ, lại không biết đến vị trưởng công chúa này lại trở thành “công chúa ph óng đãng đùa giỡn nam nhân”, trước khi thành thân thì trong phủ trưởng công chúa vốn đã nuôi không ít nam sủng, sau khi phò mã chết thì hành vi lại càng quá đáng hơn.
Trong thời gian phò mã còn sống thì công chúa còn an phận được một chút, sinh con dạy con, tu thân dưỡng tính được vài năm thì phò mã lại đột nhiên phát bệnh mà chết.
Công chúa chỉ tiếp tục tu thân dưỡng tính được một năm thì tính nết lại càng tệ hơn trước, cả ngày chìm trong hoan lạc, đời sống riêng tư vô cùng ph óng đãng.
“Nghe nói trong hậu viện của nàng ta, thời điểm ít nhất cũng nuôi đến hai mươi nam sủng, nhiều nhất thì bốn mươi, năm mươi người.
Ta không thường ở kinh thành mà cũng từng nghe nói đến chuyện nàng ta từng có ý đồ cưỡng đoạt dân nam trên phố, hoàng huynh tức giận đến mức suýt nữa thì tước đi phong hào trưởng công chúa của nàng ta, cho nên về sau nàng ta mới biết kiềm chế một chút”.
Thật không ngờ bây giờ nàng ta lại dám vì một nam sủng mà đánh đến Dục vương phủ của hắn, mấy năm bình yên quả nhiên đã luyện ra cho nàng ta một lá gan không nhỏ..