Vương Phi Trở Về

Chương 18: Kẻ thắng lợi



Được hắn chính miệng hứa, cuối cùng Nhạn Sơ cũng yên tâm, hai người không nói thêm câu nào, Tây Linh quân sai Sứ giả đưa nàng về Định vương phủ. Bước vào cửa lớn, Nhạn Sơ đã phát giác không khí trong phủ khang khác, trầm buồn thê thảm hơn thường ngày, các thị vệ cẩn thận dè dặt ra vào, ngay cả giọng nói cũng thấp hơn thường ngày.

Lẽ nào là… tâm trạng Nhạn Sơ trở nên vui vẻ, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nhanh vậy sao…

Trong sảnh, Lưu Vũ quả nhiên nằm trong lòng Tiêu Tề, khóc đến đỏ mắt.

“Thiếp không tin! Có khi nào nhầm rồi không Tiêu Tề?”

“Vũ nhi, nàng bình tĩnh đã…”

“Nhiều người như vậy làm sao có thể là đại ca, thiếp không tin! Không tin!”



Nhạn Sơ cố ý bước ngang qua cửa, khó hiểu nhìn vào bên trong.

“Là cô ta!” Lưu Vũ thấy nàng bèn vô cùng kích động, nhảy ra như người điên. “Ta biết rồi, đều là do ngươi bày kế, là ngươi hại chết đại ca ta! Nữ nhân ác độc này!”

Nhạn Sơ nhíu mày tránh ra, không hề che giấu vẻ chán ghét trong mắt.

Tiêu Tề lập tức kéo Lưu Vũ lại: “Vũ nhi, nàng nói bậy gì vậy!”

Lưu Vũ lắc đầu khóc: “Nếu không phải cô ta tiết lộ tin tức đi sứ Băng quốc thì làm sao thiếp để đại ca đi? Cô ta cố ý để thiếp nghe thấy, nhất định là cô ta!”

Tiêu Tề nhìn Nhạn Sơ rồi nói: “Không phải nàng nói là Tiêu Viêm hay sao?”

“Không phải, là cô ta nói.” Lưu Vũ buột miệng, “Cô ta cố ý nói như vậy chính là muốn nha hoàn về cho thiếp biết!”

Nhạn Sơ cười thầm.

Thật là giận quá mất khôn, ngay cả việc sắp xếp tai mắt ở Phong viên cũng không giấu nữa, lộng quyền ở Hậu viện, Tiêu Tề, nhìn cho kĩ ý trung nhân “dịu dàng lương thiện” này của ngươi đi.

Quả nhiên sắc mặt Tiêu Tề xấu đi, muốn nói nhưng lại thôi.

Lúc này Lưu Vũ đâu còn để tâm đến việc lỡ lời hay không, giận dữ trừng mắt nhìn Nhạn Sơ: “Đại ca ta chỉ là một Phó thủ, bọn chúng không nhằm vào Sứ giả tại sao lại nhằm vào mỗi mình đại ca ta, là ngươi! Là ngươi phái người đi!”

Tiêu Tề ra lệnh cho nha hoàn đưa nàng về Hậu viên rồi quay sang Nhạn Sơ, vẻ mặt hơi hổ thẹn: “Ta không biết nàng ấy sắp xếp người ở Phong viên.”

Đâu chỉ có mỗi cô ta sắp xếp người, Nhạn Sơ không vạch trần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Tề đáp: “Sứ đội đi Băng quốc bị hành thích, Tần Xuyên tướng quân vì bảo vệ Sứ giả nên đã bị hại.”

Nhạn Sơ “Ồ” một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Định vương an ủi cô ta đi, tôi về Phong viên trước.”

“Thật là nàng sao?”

“Tôi nhất định phải buồn theo thì ngài mới không nghi ngờ à?”

“Ta không có ý đó.”

Nhạn Sơ nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười: “Giận nên nói vậy thôi, tôi chỉ là… nhớ đến đại ca tôi.”

Tiêu Tề ngẩn ra, nặng nề di chuyển ánh mắt: “Ta…” Cuối cùng không nói thêm được chữ nào.

Nhạn Sơ chậm bước rời đi.

Xa xa, Tiêu Viêm nửa ngồi ở lan can trên cầu, một chân thò xuống đất, bên dưới đạp một người.

“Cô nương, cô nương cứu tôi!” Hồng Diệp sắc mặt vốn đen như đất, thấy Nhạn Sơ lập tức sáng lên.

Nhạn Sơ không hề cảm động mà bước tới.

Hồng Diệp nắm lấy gấu váy nàng: “Vương phi, nô tỳ là Vãn Phong đây, Vương phi cứu nô tỳ!”

Nhạn Sơ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Vãn Phong?”

Hồng Diệp lệ ra vẻ hổ thẹn, ngậm nước mắt nói: “Là lệnh của Vương thượng, ngài ấy nói cô nương có thể là Vương phi mất trí nhớ, nên bảo nô tỳ đến thăm dò, nhà nô tỳ còn có phụ mẫu huynh đệ, không dám không nghe, ngài ấy chính miệng hứa sẽ không làm hại cô nên nô tỳ mới đồng ý, nô tỳ chưa từng muốn hại cô!”

Nhạn Sơ cúi người hỏi: “Vậy ta là Vương phi sao?”

Hồng Diệp im lặng.

“Thôi đi, bây giờ không phải là lúc làm ầm lên, giết cô ta cũng không tiện giải thích với Tiêu Tề.” Nhạn Sơ ra hiệu với Tiêu Viêm.

Hồng Diệp đứng dậy thấp giọng nói: “Đa tạ… cô nương, nhưng chỗ Vương thượng phải làm sao đây?”

“Nên nói gì thì cứ nói, ngươi là một nha hoàn, đâu thể nghe ngóng được hết tất cả mọi chuyện.” Nhạn Sơ nói, “Không có cơ hội lần sau đâu, ngươi tự liệu lấy đi.”

“Vãn Phong hiểu.” Hồng Diệp hành lễ rồi thoái lui.

Chờ nàng ta đi khỏi, Tiêu Viêm nói: “Nghe được tin tốt, tâm trạng thế nào?”

Nhạn Sơ dựa trên lan can, một lúc sau mới lên tiếng: “Tiêu Viêm, chúng ta là cùng một loại người, xấu xa chết được.”

“Bây giờ ta đang rất muốn biết một đáp án.” Tiêu Viêm sáp lại gần nàng, giọng điệu tà ác mang ý vui vẻ khi thấy kẻ khác gặp tai họa, “Còn tin tưởng Tây Linh Phụng Kỳ không? Sư phụ đáng yêu của ta.”

Nhạn Sơ không đáp.

Vì dễ dàng tin tưởng khiến nàng mất đi cảnh giác nên có, không hề phòng bị Vĩnh hằng chi gian nên mới bị dụ đến Cảnh sơn, hại chết Thu Ảnh. Là kẻ ngoài cuộc, ác ma này luôn có thể nhìn thấu tỏ.

Tiêu Viêm nói: “Tử chi* mọc ở Phong Hỏa trạch**, một nơi nguy hiểm.”

*Tử chi: nấm tím

**Trạch: đầm nước

Nhạn Sơ đáp: “Dùng nó có thật là chữa được chứng Huyết cương không? Ngươi không nhớ lầm chứ?”

“Muốn tin nhưng lại nghi ngờ, sư phụ đang tự chuốc phiền não.” Tiêu Viêm chớp mắt, “Ngoài ta và Tây Linh Phụng Kỳ, trên đời này còn ai biết tung tích của Tử chi nữa chứ?”

Hắn càng nghiêm túc thì càng khó nhìn ra thật giả, tuy Nhạn Sơ không đề phòng hắn, nhưng nếu hoàn toàn tin tưởng hắn thì cũng không đúng, nàng cảnh giác nhìn vào mắt hắn: “Theo ngươi suy đoán thì thời gian cây Tử chi đó chín là…”

“Tháng sau.” Tiêu Viêm nói, “Cô làm thế nào thoát thân?”

“Ta tự có cách.” Nhạn Sơ trầm ngâm nói, “Phong Hỏa trạch là nơi Diễm mạch* tuôn trào, quanh năm ác hỏa thiêu đốt, ta chỉ là thể chất Diễm quốc bình thường, e là khó lòng vào đó.”

*Dung nham núi lửa

Tiêu Viêm nói: “Ta thân mang Tà hỏa linh nên thích hợp đi nhất, mục đích của cô rõ ràng quá rồi đó, sư phụ.”

Nhạn Sơ đáp: “Ta chỉ xin ngươi lần này thôi.”

Tiêu Viêm khó hiểu: “Đâu có ai mắc chứng Huyết cương, cô cần nó làm gì?”

“Tóm lại là ta cần phải lấy được nó, nếu ngươi không bằng lòng…” Nhạn Sơ im lặng trong chốc lát rồi cười khổ, “Thôi vậy, cho dù ngươi không chịu giúp thì ta cũng không trách ngươi đâu.”

Tiêu Viêm nói: “Thật sao?”

Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng rồi dựa vào lòng hắn.

Tiêu Viêm cúi đầu nhìn bàn tay nơi ngực mình: “Dẫn hàn châm, vẫn là thủ đoạn vụng về như vậy.”

Nhạn Sơ nhíu mày, đẩy châm lại gần thêm hai phân: “Nhưng ngươi vẫn bị khống chế.”

Tiêu Viêm đáp: “Nhưng cô quên rồi sao, sống và chết đối với ta không có sự khác biệt gì lớn lao, uy hiếp của cô có tác dụng bao nhiêu chứ?”

Nhạn Sơ buông hắn ra: “Ngươi thật không chịu giúp ta sao?”

“Khi tự do ở ngay trước mắt, ta sẽ không đi mạo hiểm đâu, ta chán ghét cảm giác bị người ta khống chế.” Tiêu Viêm thở dài nói: “Cô cũng chán ghét nơi này, chi bằng theo ta đi đi.”

Nhạn Sơ mỉm cười: “Đi đâu?”

Tiêu Viêm nói: “Cô sống không được bao lâu nữa, hà tất cố chấp làm gì? Chi bằng ở bên ta vài năm, ta lợi dụng thời gian tự do này đưa cô đi khắp Ngũ linh giới, tặng cô một kiếp vui vẻ, sau đó chúng ta đường ai nấy chuyển thế, vậy không tốt sao?”

Nhạn Sơ đáp: “Ngươi biết chuyện này là không thể nào mà.”

Lời vừa dứt thì có nha hoàn từ xa gọi nàng: “Cô nương, Vĩnh hằng chi gian có Sứ giả đến.”

Người đến là Lam sứ giả, bạch bào nhàn nhã một mình ngồi uống trà trong đại sảnh, hắn thấy hai người vội đứng dậy hành lễ, Nhạn Sơ vừa từ biệt Tây Linh quân, thấy hắn đến cũng rất bất ngờ, nàng mời hắn ngồi xuống lại, Tiêu Viêm cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nhạn Sơ.

“Làm phiền Sứ giả rồi.” Nhạn Sơ khách sáo vài câu rồi hỏi: “Không biết Tây Linh quân có dặn dò gì?”

Lam sứ giả không đáp mà nhìn Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm không biết điều hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Lam sứ giả vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành bất lực hành lễ với hắn: “Dịch chủ dặn dò, muốn tại hạ đơn độc nói với Nhạn Sơ cô nương vài câu, mong Nguyên quân tạm lánh mặt.”

Tiêu Viêm nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Ta không tránh thì ngươi có thể ép ta sao?”

Lam sứ giả ngẩn ra rồi nói: “Tại hạ nào dám ép Nguyên quân.”

“Nếu đã không dám thì cứ để ta nghe đi.”



Nhạn Sơ nhịn cười nói: “Tiêu Viêm, ngươi lui ra trước đi.”

Tiêu Viêm dựa trên ghế của nàng: “Cô nên tin ta chứ.”

Lam sứ giả thầm nhíu mày nhưng lại cười nói: “Thôi vậy, Dịch chủ lệnh cho tôi mang Thảo hoa đan cho cô nương.”

Bình ngọc trắng muốt, vừa mở ra đã có hương thơm xộc vào mũi, Thảo hoa đan, dùng tinh hoa của ngàn loại cỏ luyện thành, truyền rằng là linh dược tục mệnh, người sắp chết được một viên này thì có thể sống thêm mười năm, đan được này vô cùng quý hiếm, chắc chỉ có Vĩnh hằng chi gian mới có.

Tiêu Viêm chớp mắt, cong người nói bên tai nàng: “Thứ này không phải lễ vật mà là có ý đồ đó.”

Nhạn Sơ không nhận thuốc: “Ý tốt của Tây Linh quân Nhạn Sơ tâm lĩnh, nhưng vô công bất thụ lộc, phiền Lam sứ giả mang về, thay tôi nói lời đa tạ.” Nàng không giận hắn bao che cho Phủ Liêm Uyển Ngọc, hắn có thể bảo vệ nàng trước mặt Diễm hoàng, đương nhiên cũng có thể bảo vệ người khác, nàng muốn báo thù cho Thu Ảnh, nhưng Phủ Liêm Uyển Ngọc là người của Vĩnh hằng chi gian, đôi bên đều không có lý do nhượng bộ, nàng không muốn nợ hắn thêm nữa, nợ ân tình trước sau gì cũng phải trả.

Lam sứ giả thấy hai người có vẻ thân mật bèn uyển chuyển nhắc nhở: “Cô nương vẫn nên nhận đi, có lẽ có chỗ dùng đến…”

“Tiễn Sứ giả.” Nhạn Sơ dặn dò Tiêu Viêm vài câu rồi đi ra khỏi cửa.

Tiêu Viêm vô cùng hứng chí: “Cô ấy không cần vậy cho ta nhé.”

Lam sứ giả không dám dây dưa với hắn nên vội thoái thác: “Thảo hoa đan này do Dịch chủ dùng vô số linh thảo phí rất nhiều công sức chính tay luyện thành, tôi thật khó làm chủ, nếu Nguyên quân muốn thì tôi về hỏi Dịch chủ…”

“Giảo hoạt quá.” Tiêu Viêm sáp lại gần hắn, “Ta muốn thì ngươi có cản được không?”

“Ngài…”

“Đùa với ngươi thôi.”

Hạ nhân tiễn Lam sứ giả đi, Nhạn Sơ đứng trên hành lang chờ Tiêu Viêm, sắc mặt không tốt lắm: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiêu Viêm nói: “Hắn cho ta một chậu hoa không thể kết quả, thật quá xảo trá.”

“Là do ngươi tự nguyện mà, ngài ấy đâu có ép ngươi.” Nhạn Sơ im lặng trong chốc lát rồi cụp mắt: “Ngươi không nên chọc giận ngài ấy, ngươi biết rõ ta là người của ngài ấy rồi mà còn cố ý…”

“Cô là cô, sư phụ.” Tiêu Viêm nói, “Vẫn không chịu đi với ta sao?”

Nhạn Sơ lắc đầu: “Chưa báo thù ta tuyệt không thể đi, cho dù ta chịu, ngài ấy cũng sẽ không tha cho chúng ta, ngươi không sợ ngài ấy báo thù sao?”

Tiêu Viêm cười nói: “Ta rất có hứng thú xem bộ dạng nổi giận của hắn.”

Nhạn Sơ đáp: “Ngươi đang tự chuốc diệt vong đó.”

“Diệt vong à?” Tiêu Viêm nói, “Cô quên rồi sao, đối với ta thì không hề có sống chết, càng không có diệt vong, nếu có thì thật là một chuyện đáng mừng.”

Nhạn Sơ mắng một câu “Không thể hiểu nổi” rồi một mình đi vào trong vườn.

Hoa đã tàn, cỏ đã úa, trong tiếng gió xào xạc tràn đầy ý thu, Tây Linh quân ngồi trên bàn chơi cờ với Địa sư, cách mười bước có hai Sứ giả thỉnh thoảng bước lên thay trà nóng.

Lam sứ giả vốn vội vàng về Dịch nhai phục mệnh, thấy vậy không dám làm phiền, âm thầm lui qua một bên.

Biết hắn có chuyện cần bẩm báo, Địa sư biết điều đứng dậy cáo lui: “Làm phiền Dịch chủ mấy ngày, lão hủ cũng nên trở về Ngũ sắc Địa hương rồi.”

Tây Linh quân không níu giữ mà ra lệnh cho hai Sứ giả: “Tiễn Địa sư.”

Chờ Địa sư rời khỏi, Lam sứ giả thấy bốn phía không có ai, lúc này mới bước lên kể lại sự việc vừa rồi, lại chuyển lời của Nhạn Sơ, thấy hắn không có biểu hiện gì bèn lấy bình ngọc ra đặt trên bàn cờ.

Tây Linh quân nhìn bàn cờ rồi bỗng hỏi: “Diễm tà Nguyên quân cũng có ở đó à?”

Lam sứ giả ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Dạ.”

Tây Linh quân ngước lên nhìn hắn.

Lam sứ giả nói: “Thuộc hạ thấy ngài ấy và Nhạn Sơ cô nương hình như… rất thân thiết, tuy Dịch chủ từng có ước định với hắn, nhưng Nguyên quân kia tính tình thất thường, chưa chắc đã tuân thủ.”

Tay áo phất qua, cờ đen cờ trắng trong bàn đều rơi hết vào trong bát.

Lam sứ giả vội cúi đầu không dám lên tiếng.

Một lúc sau mới nghe hắn nói: “Ngươi lui trước đi.”

Nhạn Sơ cũng đang lo lắng vì chuyện lúc sáng, trở về phòng tĩnh tọa suy nghĩ đối sách, không bao lâu thì bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, Lưu Vũ tay cầm trường kiếm một mạch xông vào Phong viên, các nha hoàn đều ở phía sau, không dám lên ngăn cản nhưng lại sợ bị Tiêu Tề trách phạt nên vô cùng hoang mang.

“Việt Tịch Lạc, ta phải giết ngươi!” Nước mắt trên mặt Lưu Vũ còn chưa khô, nàng ta đỏ mắt vung kiếm chém loạn, “Kẻ nào dám cản ta hay dám đi báo tin thì ta sẽ giết kẻ đó, cút hết đi, cút đi!”

Vừa muốn thoát thân thì cơ hội đã đến nhanh như vậy, Nhạn Sơ nhìn Hồng Diệp đang ở không xa rồi cười ra lệnh cho chúng nhân: “Lui ra hết đi.”

Hồng Diệp hiểu ý, bước nhanh ra khỏi Phong viên.

Giọng nói nhàn nhã nhưng hiển thị thân phận, các nha hoàn nhìn nhau, ai cũng biết Tiêu Tề tuy sủng ái Lưu Vũ nhưng trên thực tế thì dung túng cho vị ở Phong viên này hơn, bây giờ nếu ở lại đây thì khi xảy ra chuyện sẽ bị trách phạt càng nặng, trái phải đều không thoát khỏi liên quan, thôi thì nghe lời nàng, tương lai Tiêu Tề trách tội cũng có người nói giúp, vậy là chúng nhân quả thật hành lễ rút lui.

Lưu Vũ chỉ kiếm vào Nhạn Sơ gằn giọng nói: “Việt Tịch Lạc, ta biết ngươi hận ta, là ngươi đã hại đại ca ta!”

“Mới chết có một đại ca, ngươi vội gì chứ?” Nhạn Sơ chậm rãi nói, “Đại ca ta, phụ thân ta, Việt quân lập vô số công lao cho Diễm hoàng, tính mạng của họ còn quan trọng hơn một Tướng quân trên danh nghĩa nhiều, huống hồ muội muội vụng trộm với người ta, bại hoại môn phong, cũng tại Tần Xuyên tướng quân tề gia vô năng, chi bằng chết đi thì hơn.”

Lời nói sỉ nhục đến huynh trưởng bình sinh mình kính yêu nhất, Lưu Vũ tức giận đến mức tay cầm kiếm cũng run rẩy: “Nữ nhân ác độc này, ta phải giết ngươi!”

“Nữ nhân ác độc như vậy có phải ngươi thấy quen mắt lắm không?” Giọng điệu bỗng thay đổi, Nhạn Sơ đứng dậy nói, “Tần Xuyên Lưu Vũ, ta chỉ đang làm những việc ngươi làm năm xưa thôi, quên rồi sao?”

Bí mật bị vạch trần, Lưu Vũ biến sắc: “Ngươi… ngươi nói gì?”

Nhạn Sơ lạnh lùng buông một chữ: “Thư.”

Lưu Vũ trốn tránh ánh mắt: “Thư gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì!”

“Ngươi thật biết giả ngốc nhỉ.” Nhạn Sơ từng bước tiến về phía nàng ta, trong phụng nhãn là hận ý khắc vào tận xương tủy, ngay cả giọng điệu cũng tràn ngập hàn khí, “Là ai đã tráo thư, là ai phái người chặn cấp báo, hại phụ thân và huynh trưởng ta thế cô không viện trợ? Tần Xuyên Lưu Vũ, ngươi mau quên quá nên ta không thể không lấy chuyện hôm nay để nhắc nhở ngươi.”

Lưu Vũ nghe vậy sắc mặt lộ vẻ đắc ý: “Cái chết của phụ thân và huynh trưởng ngươi không liên quan gì đến ta, ngươi muốn nói thế nào thì nói thế ấy, Tiêu Tề sẽ không tin đâu.”

“Tiêu Tề?” Nhạn Sơ đột nhiên cười phá lên, nàng dừng chủ đề này lại, chậm rãi xem xét Lưu Vũ, ánh mắt rơi trên bụng dưới của nàng ta, cánh môi đỏ cong lên, buông ra những lời ác độc nhất: “Vụng trộm với hắn cả trăm năm rồi mà trong bụng vẫn chẳng có gì, cưới một con gà không biết đẻ trứng, thân là Chính thê, ta thật lo lắng cho Vân Trạch tộc.”

“Lúc trước còn chưa vào nhà nên chàng lo làm hỏng thanh danh của ta.” Lưu Vũ đỏ mặt nhíu mày, “Việt Tịch Lạc, chàng chưa bao giờ chạm vào ngươi, vì chàng vẫn luôn thích ta, ngươi còn không biết điều sao?”

“Vậy à?” Nhạn Sơ che miệng, “Thì ra vụng trộm thôi đã khiến ngươi đắc ý như vậy, chẳng trách chỉ có thể làm bé.”

“Ngươi!”

“Các ngươi thành thân cũng mấy tháng rồi, là Tiêu Tề có vấn đề hay là ngươi đây?”

Lưu Vũ hừ nhẹ một tiếng, không nhịn được mà cắn môi, biết rõ đối phương cố ý nói những lời này nhưng nàng vẫn dao động, chuyện này cũng là tâm bệnh của nàng.

“Thì ra ngươi ngốc thật.” Nhạn Sơ nhàn nhã nói, “Ngươi còn chưa nghĩ ra vấn đề là ở ai sao? Tiêu Tề hắn vốn không muốn ngươi mang thai, vì hắn vẫn muốn ta tha thứ, ta mới là thê tử thật sự của hắn, Định vương tương lai chỉ có thể là con của chúng ta, chỉ cần ta đứng bên cạnh hắn thì Việt quân sẽ tuyệt đối trung thành với hắn, vinh quang của Vân Trạch tộc mới không suy, hắn đã có thể bảo toàn đại cuộc để cưới ta, đương nhiên cũng sẽ vì lo cho đại cuộc mà phụ ngươi.”

“Ngươi không cần gièm pha, ta sẽ không tin đâu.” Lưu Vũ nắm chặt đốc kiếm, “Ta hiểu chàng, chàng không phải là người vô tình.”

Nhạn Sơ nói, “Hắn là ngươi có tình chứ, hắn vẫn luôn để tâm đến ta mà.”

Lưu Vũ phỉ nhổ: “Chẳng qua chàng chỉ áy náy với ngươi thôi, ngươi đừng nằm mơ nữa, ngươi không có được chàng đâu!”

“Chẳng qua là một nam nhân thôi mà.” Nhạn Sơ mất hứng tùy tiện vẫy tay, “Ngươi muốn thì cứ lấy, còn ai giành với ngươi sao.”

Lưu Vũ ngẩn ra.

Bình sinh nàng hận nhất là Việt Tịch Lạc, bởi vì Việt Tịch Lạc quang minh chính đại bá chiếm lấy ngôi vị Vương phi, còn Tiêu Tề năm xưa trong lời nói đôi lúc cũng thể hiện sự dung túng đối với thê tử, thậm chí lúc thân mật với hắn nàng cũng có thể phát giác được sự úy kị, điều này khiến nàng càng phẫn nộ, nàng luôn tưởng Việt Tịch Lạc trở về là muốn giành lại Tiêu Tề báo thù mình, nào ngờ đối phương lại nói những lời này.

“Ngươi tưởng ta còn để tâm đến hắn sao? Tần Xuyên Lưu Vũ, nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong đâu, muốn giết ta à?” Nhạn Sơ dùng ngón tay đẩy mũi kiếm của nàng ta, “Ngươi vốn không đánh lại ta, Tần Xuyên tộc cũng không ai làm chủ cho ngươi, còn về Tiêu Tề… hắn có thể làm gì ta? Giết ta báo thù à? Hắn không làm vậy đâu, hắn nợ ta, Việt gia vì hắn mà rơi vào kết cuộc này, chính vì sự áy náy mà ngươi nói đó, ta làm gì hắn cũng đều sẽ nhẫn nhịn, hắn vì ngươi mà bỏ rơi ta nhưng sẽ không ra tay với ta đâu, cùng lắm thì cũng vì ngươi mà áy náy trăm năm nữa, à không, có khi sẽ lâu hơn một chút, hắn là người có tình mà.”

“Ngươi nói bậy!” Lưu Vũ lùi lại vài bước run giọng nói: “Ngươi dám động vào ta, chàng nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi… dám!”

Thần tình Nhạn Sơ càng đắc ý: “Thời gian ta và hắn ở bên nhau tuy ngắn, nhưng hắn đối với ta ít nhiều gì cũng có tình, hắn muốn bảo vệ ngươi, nhưng cũng muốn bảo vệ ta, trên thế gian này làm gì có chuyện lưỡng toàn.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết ngươi đâu, ta muốn làm gì ngươi sẽ nhanh biết thôi.”

Lưu Vũ nhìn nàng trong chốc lát, khóe môi dậy lên ý cười lạnh: “Ta sẽ không để ngươi đạt được ý đồ đâu! Ngươi quan trọng hay là ta quan trọng, ngươi tưởng ngươi hơn được ta sao?”

Lời vừa dứt nàng ta bỗng hét lên một tiếng, xoay kiếm lại định cứa vào cổ tay mình.

Nhạn Sơ tức tốc ngăn cản.

Vào lúc này, hàn quan bỗng lóe lên từ trong tay áo!

Phát giác có điều dị thường, Nhạn Sơ vội vàng thu tay về đỡ, Lưu Vũ không phải là người tập võ, sức lực vốn có hạn, nhưng lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần, mặc dù đã đỡ được nhưng thanh trủy thủ kia vẫn đâm vào bụng nàng, máu lập tức trào qua kẽ tay nhỏ xuống từng giọt.

Nhạn Sơ sẽ cong người, cười thấp đủ để hai người nghe thấy: “Như ý ngươi rồi đó.”

Sắc oán độc trong đáy mắt càng nồng hơn, Lưu Vũ rút trủy thủ ra muốn đâm nữa, nhưng lần này chưa chờ nàng ta ra tay thì cổ tay đã bị một người giật mạnh lại.

“Nàng muốn làm gì!” Tiêu Tề hiển nhiên là vô cùng tức giận, thuận thế đẩy nàng ta xuống đất, tiếp đó hắn lập tức dìu lấy Nhạn Sơ xem thử thương thế, lạnh lùng ra lệnh cho nha hoàn, “Mau đi mời Thái y!”

Lưu Vũ sực tỉnh: “Tiêu Tề?”

Tiêu Tề cũng biết là ra tay hơi nặng, nhưng bây giờ nàng ta làm ra nông nỗi này, quan hệ giữa ba người không thể nào xoay chuyển nữa, hắn vừa nóng vội vừa tức giận, thêm vào đó lại lo cho thương thế của Nhạn Sơ nên giọng điệu càng nghiêm khắc hơn: “Ngẩn ra đó làm gì nữa, còn không cút về cho ta!”

“Vân Trạch Tiêu Tề!” Lưu Vũ bò lên từ dưới đất, lệ rơi lã chã, “Chàng đang làm gì? Bảo thiếp cút sao? Chàng vì cô ta mà đối xử với thiếp như vậy sao?”

Tiêu Tề nhẫn nại: “Tần Xuyên tướng quân bị thích khách của Mục Phong quốc hại, ta biết nàng bi thương, nhưng nàng hãy bình tĩnh lại đi!”

“Thích khách gì chứ, là cô ta! Cô ta trở về để báo thù chúng ta, đại ca thiếp đã bị cô ta hại!” Lưu Vũ đau lòng trước cái chết của huynh trưởng, lại vì những lời của Nhạn Sơ mà sợ hãi, tiến tới liều chết kéo lấy tay hắn, “Cô ta muốn hại chúng ta, chàng không thể cứu cô ta, thiếp phải báo thù cho đại ca!”

“Tần Xuyên Lưu Vũ!” Tiêu Tề tức giận vung tay đẩy nàng ta ra.

“Tần Xuyên Lưu Vũ?” Lưu Vũ bỗng buông tay, mặt trắng như tờ giấy, “Hay cho Tần Xuyên Lưu Vũ, Tiêu Tề, chàng vốn chưa bao giờ coi thiếp là người của Vân Trạch gia đúng không, hôm nay chàng còn chạm vào cô ta nữa thì thiếp sẽ đi ngay!”

Tiêu Tề cũng biết mình lỡ lời nên bất lực nói: “Đừng làm ầm lên nữa!”

“Chàng cần cô ta hay cần thiếp? Lưu Vũ lui về bên hồ cười thảm, “Chàng còn không nhìn ra sao, rõ ràng cô ta có võ công, làm sao có thể bị thương được, cô ta vốn cố ý mà!”

“Nàng không đến sinh sự thì làm sao nàng ấy cố ý!” Tiêu Tề cuối cùng cũng đại nộ, giao Nhạn Sơ cho nha hoàn, bước đến kéo tay nàng ta đưa cho các nha hoàn, “Đưa Phu nhân về.”

Lưu Vũ giãy dụa: “Thiếp phải báo thù cho đại ca! Giết tiện nhân này! Thả ta ra! Cô ta muốn hại chàng mà, Tiêu Tề, chàng sẽ hối hận!”

Giọng nàng ta vốn đã khóc đến khản đặc, lúc này lại hét đến kiệt sức nên càng khó nghe vô cùng, biểu hiện điên cuồng, Tiêu Tề đanh mặt đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới thở dài trầm giọng cảnh cáo nha hoàn canh giữ cẩn thận, quay lại thấy sắc mặt Nhạn Sơ trắng như tờ giấy sắp ngất xỉu, hắn vội đến đỡ nàng, lạnh giọng hét: “Người hầu hạ ở Phong viên đâu rồi, mau cút ra đây!”

Nhạn Sơ đẩy nhẹ tay hắn: “Ngài không cần trút giận lên bọn họ, là tôi bảo bọn họ lui ra đó, lúc nào rồi mà vẫn không quên trách phạt.”

Năm đó mỗi lần Tiêu Tề trách phạt hạ nhân nàng đều ngăn cản như vậy, Tiêu Tề cụp mắt ôm lấy nàng thấp giọng nói: “Hà tất phải làm vậy?”

“Cô ta giả vờ muốn tự làm mình bị thương.” Nhạn Sơ vô lực cười, “Tôi cứu cô ta chỉ để ngài khỏi hiểu lầm, không ngờ nhất thời sơ ý, với thân thủ của tôi đúng là không thể bị thương.”

Tiêu Tề không nói gì nữa, ôm lấy nàng bước nhanh vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.