Vương Phi Trở Về

Chương 3: Trở về



Tiếng chém giết không ngừng vang lên bên tai, hàn khí băng lạnh bức người, y phục đỏ màu lá phong bung tay trong ánh lửa như một ngọn lửa hừng hực, nữ nhân kia đứng trên vách núi đưa mắt nhìn hắn từ xa xa, phụng nhãn vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trong mắt không có phẫn nộ, không phải thất vọng mà trống rỗng cô tịch.

Vô hình tiễn, máu tuôn trào trước ngực.

Thấy hắn phi thân đến cứu, nàng nhíu mày lui về phía sau đến khi chạm phải khoảng không.

Ngọn lửa bị băng tuyết nhấn chìm, khoảnh khắc này từ đó khắc sâu vào ký ức không thể nào xóa nhòa.

Hỗn loạn qua đi, hai mắt đột nhiên mở ra, chữ Hỉ màu đỏ to to trên giường càng thêm chói mắt nhức lòng, kể từ hôm dọn vào gian phòng chính này lần nữa, cảm xúc không còn bình yên như ngày thường. Ký ức chôn giấu trong lòng trăm năm nay lại bị khơi dậy. Hắn biết không chỉ có dung mạo giống vô cùng mà cảm giác đó cũng rất khó giải thích rõ, hắn gần như đã nhận định đáp án này, chỉ chưa thể chứng thực được thôi.

Lưu Vũ bên cạnh chợt tỉnh, nàng vội vã ngồi dậy: “Có trễ giờ không?”

Hắn cười trấn an nàng: “Vừa mới thành thân nên ta không cần thượng triều.”

Lưu Vũ lúc này mới thở phào: “Mấy ngày nay thiếp bận đến hồ đồ rồi.”

Hắn ngồi dậy ôm lấy nàng: “Trong phủ nhiều việc, vất vả cho nàng rồi.”

Lưu Vũ nằm trong ngực hắn đáp: “Thiếp không mệt.”

Người trong lòng vẫn dịu dàng như thường ngày, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình yên, hắn gắng sức trốn tránh chuyện xưa, chỉ còn hoảng loạn, chỉ có trống rỗng.

Cuối cùng hắn đẩy nàng ra: “Tuy không thượng triều nhưng hôm nay ta có việc phải làm, cũng nên thức dậy rồi.”

“Vì vũ nữ tên Nhạn Sơ kia sao?”

“Nàng…”

Lưu Vũ chớp mắt nghịch ngợm nhìn hắn: “Chàng khẩn trương đến cô ta như vậy ắt có duyên cớ, không cần giải thích.”

Thông tình đạt lý, thấu hiểu ý người, nữ nhân như vậy làm sao không khiến nam nhân cảm động được? Hắn không nhịn được mà nhíu mày trêu nàng: “Không sợ ta bị mỹ sắc dụ dỗ sao?”

Lưu Vũ cắn môi nói: “Chàng sẽ không vậy đâu.”

Bộ dạng thiếu cảm giác an toàn của nàng như vậy khiến hắn thấy rất thương xót, nhưng lúc này hắn bỗng mất đi hứng thú, không an ủi nàng như thường ngày mà chỉ mỉm cười: “Nàng ngủ thêm một lúc đi.”

Lưu Vũ kiên trì đòi thức dậy hầu hạ hắn mặc áo, lại sai nha hoàn lấy điểm tâm tới.

Dùng điểm tâm qua loa, Tiêu Tề vội vã ra khỏi hậu viên, người của Nam vương đã đợi trong sảnh.

“Nhạn Sơ cô nương vì chuyện tối qua mà tức giận, quyết ý ra đi, Điện hạ không còn cách nào nên đã đưa cô ấy vào cung, vì sợ Định vương nóng lòng nên Điện hạ sai tiểu nhân đến báo một tiếng, mong Định vương lượng thứ.”

Thật ra tối qua lúc Nam vương đồng ý hắn đã biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, biết rõ mỗi một bước đều bị giăng bẫy nhưng cũng phải chui vào.

Thế cuộc này có liên quan đến nàng không?

Cho người tiễn đi xong, Tiêu Tề nhíu mày nói: “Vào cung.”

Trong Ngự hoa viên, Diễm hoàng thiết gia yến tẩy trần cho Nam vương vừa trở về, yến hội náo nhiệt hết một canh giờ mới tan. Các Vương gia cáo lui, Nam vương cũng mang thị vệ rời cung hồi phủ, trên hành lang các thị vệ cung nga vội vã tiến vào trên tay bưng bình thanh ngọc, ly thủy tinh bảy màu và chén dĩa, dọn dẹp tàn cuộc.

Một người chậm rãi bước ra khỏi cửa Ngự hoa viên đi về Hậu cung, sau lưng có mấy thị vệ đi theo.

Chu bào to rộng, thắt lưng gấm vàng, đầu đội Hoàng quán Hỏa diệm thạch, gương mặt có ba phần giống Nam vương, nhưng mày thô đậm hơn một chút, mắt nhỏ hơn một chút, niên kỷ cũng lớn hơn, chính là Diễm hoàng Văn Chu Trọng Tiêu.

Thị vệ tâm phúc bên cạnh nói: “Lần này Nam vương muốn ở lâu trong Kinh, sao Bệ hạ lại đồng ý?”

Diễm hoàng nhàn nhạt đáp: “Vương đệ nhiều năm chưa hồi Kinh, Trẫm mong được thủ túc đoàn tụ từ lâu, sao lại không đồng ý.”

Hiện nay Diễm quốc có hai thế lực lớn nhất, nếu mất một thì thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, Nam vương dám vào Kinh, ngoài việc tứ môn trong Kinh đều là người của hắn thì chắc hắn vẫn ỷ vào sự e ngại của Diễm hoàng, lấy cớ tỷ muội Nam vương phi và Đan phi tình thâm không nỡ ly biệt thật rất thích hợp, nhưng người ở ngay trước mắt cũng chưa chắc là chuyện xấu, nhiều năm nay Tiêu Tề một mình nắm quyền trong Kinh e là sẽ lộng quyền, đây chính là lúc cảnh tỉnh.

Biết hắn tâm khẩu bất nhất, thị vệ vội cười nói: “Vừa rồi kiểm kê lễ vật của Nam vương hiến lên, có chín mươi chín kỳ trân, mấy chục khúc gấm tặng Hoàng hậu và các vị Nương nương, ngoài ra còn có hai mươi mỹ nữ, trong đó có một người đặc biệt, nghe nói là vũ cơ tình cờ thu được trong yến tiệc ở Định vương phủ hôm qua, tài cao tuyệt sắc, Nam vương đặc biệt hiến cho Bệ hạ.”

Chuyện xảy ra ở Định vương phủ Diễm hoàng đã được mật báo từ lâu, nghe xong hắn gật đầu, đáy mắt lóe lên ý cười.

Tỷ tỷ nhập cung liền cưới muội muội, mỗi năm đều theo lệ hiến mỹ nữ, đồ mình không để tâm lại là bảo vật của người khác, có nên nói là tấm bài này ban đầu lấy rất hay không.

Diễm hoàng vừa đi về phía trước vừa ra lệnh: “Trong những món đồ đưa đến tùy ý chọn vài thứ thưởng cho Đan phi đi.”

Thị vệ đáp lời rồi lại hỏi: “Có phải đến chỗ Ảnh phi nương nương không?”

Diễm hoàng đáp: “Đi xem tân mỹ nhân của Vương đệ tặng đã.”

Bỗng một thị vệ đến báo: “Định vương cầu kiến, hầu chờ bên ngoài đã lâu.”

Diễm hoàng nhíu mày, quay người chuyển hướng, ra khỏi cửa quả nhiên thấy Tiêu Tề đang đứng trên hành lang, không mang tùy tùng.

Là bằng hữu từng chung hoạn nạn, nay ở trên đỉnh cao quyền lực lại e sợ Quân chủ của mình, trăm năm trôi qua, tất cả đã thay đổi từ lâu. Thấy Diễm hoàng, Tiêu Tề chủ động bước lên hành lễ, Diễm hoàng cũng thân thiết đưa một tay dìu hắn lên, cử chỉ giữa quân thần không thể nào bắt bẻ, hòa thuận khiến người ta ngưỡng mộ.

Tiêu Tề nói: “Thần nghe nói Nam vương điện hạ đã hiến một nữ nhân tên Nhạn Sơ vào cung.”

Diễm hoàng “Ồ” một tiếng: “Tin tức cũng nhanh thật, khanh cầu kiến là vì chuyện này sao?”

Tiêu Tề cúi người nói: “Thần khẩn xin Bệ hạ ban nàng ấy cho thần.”

Diễm hoàng như cười như không nói: “Một nữ nhân mà đáng để khanh khẩn trương như vậy sao?”

Nam vương hiến mỹ nhân quả nhiên mục đích không đơn thuần, theo hồi báo thì hôm qua Tiêu Tề vì mỹ nhân này mà thất thố trước mặt bao người, rồi lại đêm khuya bái phỏng Nam vương, hai chuyện này cũng phù hợp, nhưng chỉ không ngờ Tiêu Tề lại vào cung đòi người.

Tiêu Tề im lặng một hồi rồi nói: “Nữ nhân này vô cùng giống Tịch Lạc.”

“Ý khanh là…”

“Thê tử của thần, con gái của Việt tướng quân.”

Diễm hoàng nghe vậy ngẩn ra: “Vương phi không phải chết dưới tiễn của Mục Phong quốc rồi sao?”

Tiêu Tề nói: “Nàng ấy đích thực đã trúng Hình phong tiễn, rơi xuống sông băng, lúc đó thần khổ công tìm kiếm nhưng không thấy, nghĩ rằng nàng không thể nào sống sót, vì để ổn định Việt quân nên mới tuyên bố tin nàng đã chết, bao nhiêu năm nay thần cũng không ngừng âm thầm phái người đi tìm thi thể của nàng nhưng vẫn không có tung tích.”

“Theo như khanh nói thì trong quan tài hạ táng không hề có thi thể.” Diễm hoàng hiểu ra, thần sắc dần trở nên nặng nề, hắn chắp tay đi mấy bước, trầm ngâm nói: “Hàn khí của sông băng là đại kỵ của người Diễm quốc ta*, đừng nói là người trọng thương, nếu là khanh e rằng cũng khó sống sót, huống hồ nếu nàng thật là Vương phi, thân phận đủ để dao động Việt quân, sao Vương đệ có thể dễ dàng mang trả?”

*Diễm nghĩa là ngọn lửa

Tiêu Tề đáp: “Nàng là nữ nhân, từ nhỏ ở trong khuê các, mấy vị Tướng quân biết nàng sớm đã bỏ mạng sa trường từ lâu, hiện nay đám người Ô tướng quân lại chưa từng thấy mặt nàng, hơn nữa nàng nói đã mất đi ký ức, Nam vương chắc cũng không có chứng cứ chứng thực thân phận của nàng, đưa nàng vào cung chắc là để thăm dò.”

Sắc mặt Diễm hoàng khẽ dịu đi: “Ý khanh thì sao?”

Tiêu Tề đáp: “Thần không thể để nàng ở lại trong cung.”

Thần thê nhập cung hầu hạ Quân vương sẽ là chuyện cười khắp thiên hạ. Diễm hoàng cũng hiểu sự e ngại của hắn nên gật đầu nói: “Ngũ linh giới rộng lớn, người có dung mạo tương tự không ít, nếu quả thật chứng thực được nàng là Vương phi thì đối với khanh chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Tiêu Tề đáp: “Dù sao nàng cũng là thê tử kết tóc của thần.”

“Khanh thật là một người đa tình, thôi vậy.” Diễm hoàng cười nhẹ ra lệnh cho thị vệ, “Cho truyền nữ nhân tên Nhạn Sơ kia đến.”

Không lâu sau, quả nhiên có một nữ nhân áo trắng theo thị vệ bước đến.

Nhìn thấy Tiêu Tề, Nhạn Sơ lẳng lặng cong khóe môi, bước lên quỳ xuống hành lễ.

Không còn khăn che mặt, dung nhan hoàn toàn hiển lộ, tuy hậu cung ba ngàn, mỹ nhân vô số, nhưng Diễm hoàng cũng nhìn đến ngây người, một lúc sau mới lên tiếng: “Định vương xin Trẫm ban nàng, ý nàng thế nào?”

“Tất cả xin nghe Bệ hạ làm chủ.” Đại sự đã thành, Nhạn Sơ cúi đầu, “Dân nữ đích thực không quen Định vương, Định vương hà tất cưỡng cầu?”

Tiêu Tề làm như không nghe thấy: “Thần xin Bệ hạ ban ơn.”

Diễm hoàng im lặng chốc lát rồi cười: “Sao Trẫm lại vì một nữ nhân mà để khanh thất vọng được.” Hắn nhìn Nhạn Sơ nói: “Định vương thương nhớ vong thê, vì nàng có tướng mạo giống Vương phi quá cố nên động lòng, nay Trẫm ban nàng cho hắn, nàng thấy thế nào?”

Nhạn Sơ thấp giọng: “Dân nữ tuân chỉ.”

Tiêu Tề hành lễ: “Tạ Bệ hạ ban ơn, thần cáo lui.”

Diễm hoàng nhìn Nhạn Sơ mấy lần rồi nói: “Định vương là trọng thần đắc lực của Trẫm, nàng phải hết lòng hầu hạ, phân ưu cho Trẫm.”

Nhạn Sơ đáp lời rồi theo Tiêu Tề lui xuống.

Chờ hai người đi xa, Diễm hoàng mới quay lại hướng Hậu cung, thấy sắc mặt hắn dần trở nên trầm ngâm, các thị vệ cũng không dám lên tiếng.

Con đường phủ đá trắng, hành lang hoa cỏ vây quanh. Xa xa là mấy cung nga cùng một phi tử y trang diễm lệ xuất hiện ở cuối hành lang, phi tử kia vô cùng trẻ trung xinh đẹp, da trắng như tuyết, thân hình mềm lại như liễu, gương mặt tựa đóa phù dung, dung nhan quyến rũ, đáy mắt yêu kiều ẩn giấu tia tàn độc, giương cằm vô cùng kiêu ngạo, lúc này nàng đang giận dữ đi về phía này.

Thị vệ vội hành lễ “Ảnh phi nương nương”, Ảnh phi kia cũng cúi người hành lễ.

Diễm hoàng ra hiệu cho nàng đứng lên: “Sao nàng lại ra đây?”

Thấy thần tình hắn không tốt, Ảnh phi vội thu lại nộ sắc, dìu cánh tay hắn giận dỗi nói: “Thần thiếp nghe nói Nam vương vừa hiến một mỹ nữ tuyệt sắc, đang định đi xem thử, nào ngờ đã bị Bệ hạ triệu đi rồi.”

Diễm hoàng nhíu mày: “Ồ?”

Trò này của nữ nhân hắn đã thấy nhiều rồi, mấy năm nay mỹ nữ nhập cung vô số, cứ có ai xuất chúng một chút thì đều gặp chuyện, thân là Diễm hoàng chí tôn, mọi việc hắn đều biết nhưng không có ý nhúng tay vào, nuôi mỹ nhân như rắn rết này bên cạnh xem nàng diễn trò có phải cũng coi như là một lạc thú không?

Thấy hắn dường như không hề bất mãn, Ảnh phi càng nũng nịu hơn, buông hắn ra nói: “Thần thiếp không cản trở chuyện tốt của Bệ hạ nữa, thần thiếp hồi cung đây.”

Diễm hoàng cười cười giữ lấy eo nàng: “Trẫm cùng về với nàng.”

Ảnh phi ngoảnh mặt: “Bệ hạ đã có người mới rồi, làm gì còn nghĩ đến thần thiếp nữa.”

“Yên tâm đi.” Diễm hoàng nhàn nhạt nói: “Trẫm đã thưởng nàng ấy cho Định vương rồi.”

“Định vương?” Ảnh phi hứng thú thu lại ý giận, dìu lấy hắn cố nén niềm vui: “Đâu có lập công gì tại sao lại thưởng, thiếp thấy hắn ỷ được Bệ hạ coi trọng nên hành sự ngày càng hỗn xược rồi.”

Thị vệ tâm phúc bên cạnh cũng xen vào: “Chẳng phải sao, vừa rồi còn nhập cung xin Bệ hạ thưởng tân mỹ nhân cho hắn, tuy nói là Bệ hạ quan tâm đến thần tử, nhưng quân là quân, thần là thần, tự cổ chỉ có Bệ hạ khai ân ban thưởng chứ làm gì có đạo lý thần tử chủ động đòi người? Truyền ra ngoài thì hỏng mất quy tắc.”

“Hắn ngang nhiên đòi người với Bệ hạ sao?” Ảnh phi vội nói, “Nghe nói tối qua hắn bái phỏng Nam vương, Bệ hạ không thể không lưu tâm.”

Ý cười lạnh lùng lóe lên trong mắt, Diễm hoàng bực bội đưa tay: “Chuyện có nguyên do, lần này cũng không thể trách hắn, các người không cần nói nữa, Trẫm tự có đạo lý.”

Nữ nhân vì thù oán riêng mà gieo rắc sóng gió nhưng cũng không đủ để ảnh hưởng đến phán đoán, bây giờ thế lực do hắn đích thân gầy dựng không thể nào đối chọi với Nam vương, cần phải lôi kéo Tiêu Tề, còn lựa chọn thế nào để duy trì vinh quang và địa vị của Vân Trạch tộc Tiêu Tề ắt sẽ tự hiểu, hiện nay là cục diện Tiêu Tề cùng Nam vương khống chế lẫn nhau, hắn cũng không làm được gì, chỉ là nhượng bộ giữa quân thần mà thôi, nếu khinh suất động vào Tiêu Tề để Việt quân bất mãn thì sự tình sẽ phiền phức.

Tâm trạng Diễm hoàng tốt lên, cố ý nói: “Cũng trùng hợp thật, nghe nói nữ nhân này dung mạo rất giống Định vương phi quá cố.”

Đề cập đến chuyện xưa, thần sắc Ảnh phi bèn không tự nhiên lắm, lập tức đổi chủ đề.

Còn lúc này Nhạn Sơ đã theo Tiêu Tề xuất cung, lên xe về phủ. Định vương phủ được xây trên mảnh đất cũ của Thanh Vân hầu phủ khi xưa, cùng một địa điểm nhưng quy mô khí thế hoàn toàn khác nhau. Trăm năm, không biết là cố ý hay vô tình, hạ nhân nha hoàn trong phủ đều đã được thay đổi, không ai biết đến Vương phi cũ, đương nhiên cũng không để ý ai giống ai, ánh mắt kinh ngạc thì lại rất nhiều.

Đối diện với kết quả trước mắt Nhạn Sơ rất vừa ý.

Việt Tịch Lạc dù sao cũng là Chính thê được hắn mai mối đàng hoàng rước về, quân thần cộng thê*, trầm ổn như Tiêu Tề cũng không thể cho phép Vân Trạch gia trở thành trò cười như vậy, dù biết bị giăng bẫy nhưng vẫn chịu điều tiếng vượt quyền mà vào cung đòi người. Nhưng chuyện nhỏ này qua muôn lời đồn thổi cũng đủ để giáng một đòn vào quan hệ quân thần đang nhạy cảm.

*Quân thần chung vợ

Nhiều thêm một con cờ cũng sẽ làm loạn tiết tấu.

Lưu Vũ đã nghe nói Tiêu Tề hồi phủ từ lâu, cố ý chờ ở cửa hậu viên, thấy hắn đến bèn ra nghênh đón, Tiêu Tề nhìn Nhạn Sơ bên cạnh rồi gật đầu với nàng.

Phát giác hắn không nồng nhiệt như thường ngày, Lưu Vũ nghi hoặc rồi lập tức biến sắc nhìn Nhạn Sơ, suýt chút nữa đứng không vững, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Cô ta… cô ta là…”

Tiêu Tề vội đưa tay dìu lấy nàng.

Nhạn Sơ cười nói: “Tân phu nhân cũng quen biết Vương phi sao?”

Sắc mặt trắng bệch, Lưu Vũ hoảng loạn nhìn sang Tiêu Tề, Tiêu Tề nắm tay nàng trầm giọng nói: “Đây là Nhạn Sơ cô nương được Bệ hạ ban cho.”

“Thì ra là vậy.” Lúc này Lưu Vũ mới định thần, nhưng ánh mắt vẫn nghi hoặc bất định.

Thấy Nhạn Sơ đứng đó không có phản ứng, nha hoàn quản sự Nghệ Như nhắc nhở: “Đây là Phu nhân.”

Nhạn Sơ “Ừ” một tiếng nhưng chỉ xem xét bốn phía.

Có mặt Tiêu Tề, Nghệ Như không dám thể hiện oai phong như thường ngày dạy dỗ hạ nhân nha hoàn, chỉ lên giọng: “Theo quy tắc trong phủ thì phải hành lễ với Phu nhân.”

“Nhạn Sơ mới vào phủ, thân phận chưa định, không biết nên hành lễ thế nào.” Nhạn Sơ khẽ nhếch môi, “Cưỡng bức nữ nhân đã là không hợp lẽ, Định vương còn muốn tôi phải hành lễ của hạ nhân nữa sao?”

Cho dù không phải hạ nhân nhưng địa vị cũng không thể nào cao hơn Phu nhân, chúng nha hoàn bộc phụ đều nhìn Tiêu Tề, thấy hắn không có chút gì tức giận nên càng kinh ngạc hơn.

Tiêu Tề thấy rõ tất cả những mỉa mai bên trong đôi mắt phụng kia.

Nếu nàng quả thật là Tịch Lạc thì chính là thê tử kết tóc của hắn, là Vương phi của hắn, làm sao có thể để nàng hành lễ với Trắc thất được? Nàng đã liệu trước được mình nhất định sẽ thắng ván này.

Nữ nhân này vừa thông minh vừa mưu mẹo, hoàn toàn khác biệt với người trong ký ức, càng khiến hắn không dám khẳng định.

“Nhạn Sơ cô nương là khách quý, không cần đa lễ.” Cuối cùng Tiêu Tề cũng mở miệng, dặn dò Nghệ Như, “Đưa Nhạn Sơ cô nương đến Phong viên nghỉ ngơi, sắp xếp người hầu hạ chu đáo.”

Nghệ Như vâng lời, Nhạn Sơ cũng không đáp tạ mà đi theo ngay.

Bốn phía một mảng tĩnh lặng, Tiêu Tề ôm lấy Lưu Vũ đang ngây người, nhẹ giọng nói: “Nàng không cần lo lắng, có ta đây.”

“Phải, Việt Tịch Lạc đã chết từ lâu rồi, không thể trở về được.” Lưu Vũ tự mình lẩm bẩm như đang an ủi chính mình, sau đó lại hoảng hốt nói, “Nhưng cô ta quá giống, còn chàng áy náy với Việt Tịch Lạc, nên mới muốn cô ta…”

“Vũ nhi!” Tiêu Tề ngắt lời nàng, “Sao ta lại hồ đồ như vậy được?”

Lưu Vũ vội khẩn cầu: “Vậy đưa cô ta đi đi, tặng cho Nam vương không được sao?”

Tiêu Tề nói: “Hôn lễ của chúng ta quá long trọng, Lư Sơn lão tướng quân vô cùng bất mãn, đám người Ô tướng quân lại kính trọng ông ấy nhất, ta không thể không có biểu hiện gì.”

Lưu Vũ hiểu ra, ôm lấy eo hắn: “Là thiếp liên lụy chàng rồi.”

Tiêu Tề đáp: “Ta sẽ dung túng cho nàng ấy đôi chút.”

Lưu Vũ cuối cùng cũng mỉm cười: “Dù sao cô ta cũng không phải là Việt Tịch Lạc, thiếp không sao.”

Không phải là mùa lá phong đỏ, lá mới mọc đều là màu xanh, non mềm mát mắt, cả Phong viên tràn đầy sinh cơ xanh tươi, vết gỉ trên cửa cho thấy nơi đây bỏ trống đã nhiều năm, nhưng cũng may là lúc xây Vương phủ không bị dỡ bỏ.

Lá phong phủ kín cái hồ nhỏ, bên hồ là một tòa tiểu lâu tinh tế.

Chờ nha hoàn dọn dẹp phòng xong Nghệ Như mới đưa Nhạn Sơ vào.

Trong phòng bài trí hơi cũ kĩ nhưng không kém phần tinh tế, cửa sổ hướng về phía Nam, đưa mắt nhìn có thể thấy được rừng phong và hồ nước bên ngoài, trên tường treo một bức Vãn phong đồ, trên tấm rèm được gạt qua một bên cũng là lá phong đỏ, phàm là những đồ gỗ khắc hoa đều là hình lá phong, có thể thấy được sở thích độc đáo của chủ nhân cũ.

Nhạn Sơ không nghĩ gì mà bước đến trước cửa sổ, sai các nha hoàn đổi những vật trang trí cũ, chỉ vẽ cách bài trí mới.

Nghệ Như thấy vậy cười lạnh nói: “Chẳng qua là một vũ nương thấp hèn thôi mà cũng ngông cuồng, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, Vương thượng dung túng cô là vì nể mặt Vương phi quá cố, địa vị của Phu nhân trong lòng Vương thượng ngay cả Vương phi cũng không bằng, ta khuyên cô đừng nên vọng tưởng, an phận một chút đi, học những quy tắc trong phủ để khỏi phải xấu mặt.”

“Nói xong chưa?” Nhạn Sơ ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh rót trà.

Bị nàng xem thường, Nghệ Như đỏ bừng mặt, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện càng khiến nàng ta không ngờ.

Một cái tát thật mạnh ập tới, trong phòng vang lên tiếng gió rít.

Nghệ Như ôm mặt, tay chỉ vào nàng: “Cô…”

“Buông lời bất kính, đây chỉ là trừng phạt nhẹ.” Nhạn Sơ ngồi trên ghế cầm lấy ly trà, “Ngươi phải nhớ lấy, ta là người Bệ hạ ban cho Định vương, cho dù là Vũ nương cũng cao quý gấp trăm lần nha hoàn nhỏ nhoi như ngươi, sỉ nhục ta chính là sỉ nhục Bệ hạ, tội danh này Định vương cũng gánh không nổi đâu, hôm nay tha cho ngươi, sau này trí nhớ phải tốt một chút.”

Thân là tâm phúc của Lưu Vũ, chưa từng bị kẻ khác đánh bao giờ, Nghệ Như nghiến răng ra lệnh cho nha hoàn: “Còn không tát trả cho ta, cho cô ta biết ta là ai!”

Nhạn Sơ làm như không nghe thấy, cầm ly trà thổi nhẹ.

Không ngờ nàng lại trấn định như vậy, các nha hoàn ngập ngừng không dám tiến tới.

Nghệ Như tức giận: “Đây là thay Phu nhân dạy dỗ cô ta, lẽ nào còn muốn đích thân ta ra tay sao?”

Một nha hoàn có ý lấy lòng, quả nhiên bước tới đoạt lấy ly trà vứt xuống đất, tát Nhạn Sơ một cái rồi lên giọng nói: “Nghệ Như tỷ tỷ là người hầu hạ trước mặt Phu nhân, cô dám động vào tỷ ấy tức là không coi Phu nhân ra gì!”

Nhạn Sơ cười nhạt.

Ngu xuẩn.

“Vương thượng!” Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng nha hoàn, sau đó là tiếng vén rèm, Tiêu Tề bước vào, Nghệ Như tức tốc thu lại nộ khí, đưa các nha hoàn tới hành lễ.

Nhạn Sơ vẫn ngồi trên ghế, khẽ nghiêng mặt nói: “Định vương đến giải quyết hậu sự sao?”

Nhìn mảnh vụn của ly trà, Tiêu Tề khựng lại rồi tầm mắt rơi trên gương mặt còn in dấu tay kia, sắc mặt lập tức âm trầm: “Là ai?”

Thấy chuyện không hay, Nghệ Như hung hăng giải thích: “Cô ta buông lời mạo phạm Phu nhân…”

Tiêu Tề nghiêng người hỏi lại: “Là ai?”

Nghệ Như không dám lên tiếng nữa, nha hoàn ban nãy ra tay cũng giật mình quỳ xuống xin tha.

Tiêu Tề nói: “Lôi ra ngoài đánh năm mươi trượng.”

Nghệ Như thở phào, chỉ âm thầm ra hiệu cho nha hoàn kia tạ ơn nhận phạt, định là chút nữa sẽ cầu xin Lưu Vũ.

Nào ngờ Nhạn Sơ bỗng cười nói: “Định vương khoan dung quá, thôi đi vậy.”

Tiêu Tề lập tức nói: “Đánh một trăm trượng, bán làm quan kĩ.”

Cuối cùng cũng hiểu vận mệnh của mình chỉ nằm ở một câu nói của đối phương, nha hoàn không kìm được sợ hãi mà liên tục xin tha, thấy Tiêu Tề không đáp, nàng ta càng thêm hối hận, quỳ gối khóc lóc đi đến trước mặt Nhạn Sơ, không ngừng dập dầu xin tha, đôi lúc lại đưa mắt nhìn Nghệ Như mong nàng ta giúp đỡ.

Nhạn Sơ điềm nhiên ngồi trên ghế không có hành động gì.

Diễn tuồng thâm tình cũng phải trả giá, lúc này có không ít con mắt dán vào Định vương phủ, Vân Trạch Tiêu Tề, ngươi có thể dung túng đến mức nào đây?

Lúc này Nghệ Như nào còn dám lên tiếng, chỉ im lặng không nói.

Tiêu Tề vẫy tay, chúng nhân càng không dám chậm trễ, bước tới lôi nha hoàn kia đi.

“Không phải nô tỳ, là cô ta!” Nha hoàn kia không màng gì nữa, chỉ vào Nghệ Như khóc la, “Là cô ta kêu nô tỳ đánh, Vương thượng tha mạng!”

Chạm phải tầm mắt Tiêu Tề, Nghệ Như rùng mình, lập tức cúi đầu chủ động nhào đến quỳ xuống trước mặt Nhạn Sơ: “Nghệ Như có mắt không tròng, xin Nhạn Sơ cô nương đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi.”

Nhạn Sơ đưa mắt nhìn Tiêu Tề.

Tiêu Tề nói: “Cô ta đã biết sai…”

Nhạn Sơ ngắt lời: “Vậy cứ xử trí như thường đi.”

“Tôi không dám nữa, cô nương tha mạng!” Nghệ Như sợ toát mồ hôi lạnh, dập đầu xuống đất: “Nghệ Như từ nhỏ hầu hạ Phu nhân, xin Vương thượng nể mặt Phu nhân!”

Tiêu Tề im lặng trong chốc lát rồi nói: “Có thể đổi cách xử trí khác không?”

Nhạn Sơ nói: “Cô ta thay Phu nhân giáo huấn tôi, tôi muốn đánh trả Phu nhân lẽ nào Định vương cũng để tôi đánh?”

Tiêu Tề nhìn nàng nói: “Không được quá đáng.”

“Nghe nói địa vị của Phu nhân ngay cả Vương phi cũng không bằng, Nhạn Sơ nào dám so với nha hoàn của Phu nhân.” Nhạn Sơ nhìn Nghệ Như cười nói: “Định vương cho rằng tôi quá đáng vậy cứ tự mình xử lý là được, hà tất để tâm đến thái độ của tôi? Nếu đã không có năng lực giữ gìn công chính vậy đừng nên làm ra vẻ công chính, muốn được Nhạn Sơ cảm kích không dễ đâu.”

Lời nói câu nào cũng mỉa mai nhưng Tiêu Tề không tức giận: “Đánh hai trăm trượng, tạm cách chức Quản sự.”

Sắc mặt Nghệ Như trắng bệch, tạ ơn rồi lui ra nhận phạt, mảnh vỡ nhanh chóng được quét dọn sạch sẽ, trên bàn lại có ly trà mới, các nha hoàn cũng lục tục lui ra ngoài cửa.

Tiêu Tề thu lại tầm mắt, chỉ thấy Nhạn Sơ ngồi đó lạnh lùng nhìn tất cả, khóe môi vẫn nở nụ cười nhạt như thường.

Ngoài tính tình thì người trước mắt dường như hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng trong ký ức, vị trí ngồi giống nhau, dung mạo giống nhau, lá phong ngoài cửa sổ tuyệt mỹ như tranh vẽ.

Trái tim cũng theo đó mà mềm đi.

Dung túng có thể có rất nhiều lý do, nhưng lúc này hắn muốn chứng thực một chuyện.

Cuối cùng Tiêu Tề mở miệng nói: “Là ta khiến nàng chịu thiệt thòi.”

Nhạn Sơ nói: “Ai dám mạnh tay đánh tâm phúc của Phu nhân chứ, nếu Định vương thật không muốn để tôi thiệt thòi thì đã không thiên vị.”

Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần bị mây bao phủ, gương mặt anh tuấn cũng ảm đạm theo, Tiêu Tề nói: “Màn múa hiến rượu hôm qua chứng tỏ nàng từng luyện võ, cô ta vốn không thể đánh được nàng, nhưng nàng lại cố ý nhận cái tát đó.”

Nhạn Sơ vỗ tay nói: “Quả nhiên không giấu được Định vương.”

Thấy động tác quen thuộc, thần sắc Tiêu Tề trở nên dịu dàng, hắn đưa tay muốn kéo lấy nàng: “Tịch Lạc.”

“Dân nữ đa tạ Định vương bảo bọc.” Nhạn Sơ chủ động đứng dậy đáp tạ, vô tình tránh đi vài bước.

Tiêu Tề chậm rãi rụt tay về sau lưng: “Là ta thất thố, đã coi nàng là nàng ấy.”

Nhạn Sơ khách sáo giả tạo tán thưởng: “Định vương thâm tình.”

“Không, ta có lỗi với nàng ấy.” Tiêu Tề nhìn ra cửa sổ nhẹ giọng nói: “Năm xưa ta vì cứu Lưu Vũ đã khiến nàng ấy trúng tên rơi xuống sông băng, nàng ấy… là do ta hại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.