Người từ bên trong kiệu đi ra là Thẩm cô nương Thẩm Thì Quang.
Lần trước ở đại thọ quốc cữu gia, Bùi Ngọc Anh và nàng ấy trò chuyện với nhau rất vui, lúc này hai người gặp lại, khá là vui mừng.
Mắt thấy tỷ tỷ trốn ở phía sau không lộ mặt, Bùi Ngọc Anh bất đắc dĩ, không biết tỷ ấy lại làm sao, lúc ở trong cửa hàng vẫn còn tốt mà.
Tưởng Lâm ở bên cạnh trêu ghẹo: “Đại biểu tỷ, lần trước may có Thẩm công tử đỡ tỷ lên, tỷ còn không mau ra cảm ơn hắn đi à?”
Vạch áo cho người xem lưng!
Bùi Ngọc Kiều vô cùng xấu hổ, đỏ hết lỗ tai.
Thì ra cô nương mặc quần sam màu lục nhạt trốn tránh ẩn núp giống tiểu động vật kia chính là cô nương đã ngã trước mặt hắn lần trước.
Nhớ lại một màn kia, Thẩm Mộng Dung cũng thấy xấu hổ. Lúc ấy tiểu cô nương ngã về phía hắn, vừa nhìn là biết bị người khác đẩy, không giữ vững được thăng bằng, ngã ngay dưới chân hắn, giống như một đóa hoa bị thổi bay trong trận cuồng phong, khiến người ta thương tiếc. Hắn không nhịn được nâng nàng lên, sau này mới nghe nói nàng là ngốc tử.
Cũng khó trách bị người khi dễ.
Có người nhắc đến chuyện này, Bùi Ngọc Kiều không thể né tránh được nữa. Nàng cảm giác bởi vì Tương Lâm mà ánh mắt của Thẩm Mộng Dung và Thẩm Thì Quang đều đang nhìn nàng. Nàng chậm rãi đứng thẳng, kéo kéo góc quần, cố gắng thướt tha đi ra giống như một tiểu thư khuê các, thi lễ với hai huynh muội một cái, nói với Thẩm Mộng Dung: “ Thẩm công tử, cám ơn huynh.”
Giọng nói ngọt ngào, chân mày lá liễu, mắt to, miệng củ ấu, không có điểm xấu nào, giống như trong trí nhớ.
Ngày ấy lúc đỡ nàng lên, nàng nhắm mắt lại, thì ra khi nàng mở mắt, đôi mắt của nàng sáng trong như vậy. Không giống ngốc tử một chút nào, ánh mắt của ngốc tử đều có chút dại ra, không giống nàng, an tĩnh trong veo, giống như hồ nước ẩn sâu trong vách núi.
Thẩm Mộng Dung càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Tiểu cô nương đáng yêu, nói năng rõ ràng như vậy, đúng là bị khờ sao?
Không phải là người ta nói nhảm đấy chứ.
Hắn mỉm cười: “ Cô nương không cần đa lễ, nhấc tay chi lao (*). Thương thế của cô nương, đã tốt lên chưa?”
(*) Nhấc tay chi lao - 举手之劳 – jǔ shǒu zhī láo (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay. Hay đọc thấy trong tình huống là làm việc gì giúp đỡ người khác, được người ta cảm ơn, thì khiêm tốn nói là chỉ là cử thủ chi lao mà thôi… đại loại thế).
Âm thanh phát ra giống như gió xuân, thổi vào khiến cả người thoải mái.
Bùi Ngọc Kiều ngây người, nghĩ rằng khó trách người khác đều khen ngợi hắn như vậy. Người này thật hấp dẫn người khác, sang năm hắn còn làm Trạng Nguyên nữa chứ! Từ Hàm cái người từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, cũng chỉ xếp dưới hắn làm Thám Hoa. Nhớ tới Từ Hàm, nàng lại lo lắng một hồi, muội muội đời này không thể gả cho hắn được!
Ai cũng tốt hơn hắn. Thẩm Mộng Dung này cũng....
Muội muội......
Tâm niệm nàng động một cái, lúc nãy nghe muội muội trò chuyện cùng Thẩm Thì Quang, hình như quan hệ không tệ. Có thể gả muội muội cho Thẩm công tử không nhỉ? Lát về đi hỏi tổ mẫu mới được.
Đột nhiên phát hiện ra một đối tượng tốt, tâm tình nàng kích động, lục lọi trong tay áo, tìm bánh thạch anh đưa cho Thẩm Mộng Dung: “ Ta đã tốt lên rồi, cái này, cái này cho huynh, đây là tạ lễ.”
Lòng bàn tay trắng muốt nâng túi điểm tâm được gói kỹ bằng giấy dầu. Thẩm Mộng Dung không nghĩ nàng sẽ làm như thế, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng vẫn như cũ là khuôn mặt nghiêm túc, tràn đầy thành ý, chờ mong hắn nhận lấy. Hắn không nhịn được cười rộ lên, giống như hàng vạn bông hoa lê nở rộ, khiến người khác trầm mê.
Đã lâu rồi Thẩm Thì Quang không thấy hắn cười như vậy trước mặt người khác, hơi hơi có chút kinh ngạc.
Bùi Ngọc Kiều thấy hắn không lấy, mới ý thức được hay là không đúng chỗ nào. Nhưng mà nàng có đưa khăn tay, đưa hà bao đâu nhỉ. Đồ ăn, mỗi người mỗi ngày đều phải ăn, không có ý nghĩa đặc biệt gì mà.
Nàng chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt cùng với Thẩm Mộng Dung, đương nhiên, cũng là thật lòng cám ơn hắn.
Nàng nghiêng đầu: “ Huynh không thích ăn cái này à? Đây là bánh thạch anh đầu bếp trong phủ bọn ta làm đó. Ăn rất ngon nha, còn ngon hơn mua ở bên ngoài đó.”
Thẩm Mộng Dung hỏi: “ Cái này có vị gì vậy?”
“ Vị quả hạnh đó.”
“Ừ, vậy cũng được.” Hắn đưa tay cầm, lễ phép cười, “ Cám ơn ngươi. Ở Thẩm gia cũng không có ai làm bánh thạch anh hết.”
Nàng nghiêm túc nói:“Không cần phải cảm tạ đâu, nên làm mà.”
Đoạn đối thoại này của hai người khiến tất cả mọi người kinh ngạc khủng khiếp. Bùi Ngọc Anh cứ tưởng rằng Thẩm Mộng Dung sẽ cảm thấy đường đột, không chịu lấy điểm tâm này, nhưng mà Thẩm Mộng Dung lại tiếp nhận, không hề khinh thường. Tưởng Lâm ở bên cạnh thì ghen tị đỏ mắt, nàng nhìn thấy Thẩm Mộng Dung, vô cùng muốn đến gần hắn, nhưng lại không thể, thế mà Bùi Ngọc Kiều dám đưa điểm tâm cho hắn ở trước mặt mọi người!
Thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
Bùi Ngọc Anh không muốn tỷ tỷ thất lễ nữa, kéo nàng ấy sang bên cạnh, cùng Thẩm Thì Quang cười nói:“ Tỷ tỷ ta rất thích ăn đồ ăn vặt, thường mang theo để ăn.”
Thẩm Thì Quang cũng là người am hiểu:“Bùi đại cô nương thật đáng yêu, ngươi còn bánh thạch anh không? Nói thật ta cũng thích ăn cái này.”
“Có.” Bùi Ngọc Kiều lại cầm ra một khối,“ Bụng ta nhanh đói, vậy nên mới phải mang theo một ít.”
Mắt mày nàng ấy cong cong, trên gương mặt có hai má lúm đồng tiền, khiến cho Thẩm Thì Quang nhớ tới muội muội duy nhất Thẩm Thì Thần, đáng tiếc nàng ấy đã qua đời năm chín tuổi. Cũng là đôi mắt to, thích ăn vặt, ca ca thương nàng ấy nhất...... Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao Thẩm Mộng Dung lại cười, có lẽ là nhớ tới muội muội. Đứa trẻ khiến người ta thương yêu như vậy, đã không còn nữa.
Cô nương mười sáu tuổi, tâm tư đơn thuần, thì ra là như vậy, cho dù có chút khờ, cũng không khiến người khác chán ghét.
Mọi người nói chuyện một lát, Thẩm Mộng Dung gật đầu với các cô nương khác, nói với Thẩm Thì Quang:“ Huynh vào cửa hàng không tiện, ở ngoài đi dạo một lát. Muội mua xong thì cho người gọi một tiếng, chúng ta cùng nhau trở về.” Hắn nhấc chân muốn đi, kết quả vừa đi hai bước, phía trước có hai người đi tới, nhìn thấy hắn, cười vui nói:“Thẩm đại ca, Thẩm tỷ tỷ, bọn muội vừa mới từ nhà các huynh ra, nghe nói mọi người tới chỗ này, nên mới đến đây tìm.”
Hà Thục Quỳnh!
Bùi Ngọc Kiều lập tức cứng đờ, đó là biểu muội của Từ Hàm.
Đời trước, Tương Lâm cũng tới thăm nàng. Khi đó, vì chuyện Bùi Ngọc Anh rơi vào hồ nước, tỷ muội các nàng đã không hòa hợp, do đó Bùi Ngọc Họa không cùng các nàng tới đây. Có lẽ bây giờ xảy ra biến hóa, nên lần này mới gặp bọn họ?
Tim nàng đập thình thịch, nhìn về phía Hà Thục Quỳnh, thấy một vị nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi, mặc cẩm bào màu xanh đậm, bên hông không thấy đeo hà bao và ngọc bội, ánh mắt tựa chim ưng, liếc một cái, khiến cho người ta rét lạnh, cả người như đang ngâm trong băng tuyết lãnh ngọc mấy chục năm.
Chẳng qua, hắn sinh ra may mắn được vẻ tuấn mỹ, át đi mấy phần âm hàn, nhưng với khí chất đặc thù này, người ta khó có thể quên.
Bùi Ngọc Kiều đương nhiên nhận ra hắn là ai, hận không thể lập tức đem Bùi Ngọc Anh giấu đi.
Nhưng mà không kịp rồi.
Hà Thục Quỳnh đã đi tới.
Trầm Thì Quang cười nói: “Chưởng quầy Dư Hương Các gửi thư tới, tỷ muốn tự mình chọn, đỡ sợ không hợp ý thích. Sao vậy, muội cũng tới tìm tỷ đến Dư Hương Các à?”
“Đúng vậy, muội sợ tới chậm, đồ tốt đều bị chọn mất!” Hà Thục Quỳnh thích xinh đẹp, mỗi khi đi đâu, nhất định phải tỉ mỉ trang điểm, nhỏ nhất từ lông mày, sơn móng tay, đến đai lưng, đều phải tự mình chọn, đương nhiên là chói lọi. Nàng ta chưa từng tiếp xúc với mấy cô nương Bùi gia, mắt thấy đối diện có bốn vị cô nương, ai ai cũng xinh đẹp, kinh ngạc nói,“Các nàng là ai vậy?”
“Bùi gia, Tưởng gia cô nương.” Thẩm Thì Quang giới thiệu.
“Bùi gia?” Hà Thục Quỳnh đảo mắt,“A, Đông Bình hầu phủ! May mắn được gặp nha.”
Bùi Ngọc Anh cười nói:“ Tổ phụ ngươi tại Hồ Nam lập thuỷ lợi, tạo đê đập, cứu thiên hạ dân chúng, làm người ta kính nể, bọn ta mới chính là may mắn được gặp, gặp gỡ qua Hà cô nương.”
Tổ phụ Hà Thục Quỳnh Hà Thọ Niên là Công bộ Thị Lang, quản việc đồng áng, Thẩm Thì Quang vẫn chưa nhắc tới.
“ Sao ngươi biết?” Hà Thục Quỳnh hỏi.
“Ngọc bội ngươi đeo bên hông là Ngọc Hồ Hoàng Thượng ban thưởng. Bởi vì Hà đại nhân thanh chính liêm minh, tấm lòng trong sáng như Ngọc Hồ, khi ấy Hoàng Thượng đặc biệt sai người điêu khắc ngọc bội này tặng cho Hà gia, như vậy vật này là tổ phụ ngươi tặng cho ngươi đúng không?”
Đúng vậy. Hà Thọ Niên mấy năm trước đã qua đời, lại không có cháu trai, Hà Thục Quỳnh là cháu gái ông yêu quý nhất, liền tặng cho nàng.
Nàng nói chậm rãi, thanh âm không cao không thấp, lại chất chứa sự kính ngưỡng của mình với Hà đại nhân.
Từ Hàm và Thẩm Mộng Dung ở bên cạnh nói hai câu có lệ, vốn đã muốn đi, nhưng nghe thấy những lời nàng nói, không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Cô nương mười năm tuổi, ngũ quan tinh xảo khó có thể phác hoạ, đứng thẳng hai vai, ánh mắt tự tin tiêu sái, ở giữa một đám cô nương, thật giống như bông hoa thoát tục, ngạo nghễ nở ra. Từ Hàm chưa từng thấy nữ tử nào như vậy, lòng bỗng khẽ động.
Thẩm Thì Quang lúc này vỗ tay khen ngợi:“ Kiến thức của Nhị cô nương thật sự là rộng rãi. Ngọc Hồ bội này của Thục Quỳnh, nếu không phải nàng ấy nói, ta cũng không biết, dù sao cũng là chuyện của hơn chục năm trước.”
“Thực ra là ta nghe tổ mẫu kể qua, đây cũng là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy.” Bùi Ngọc Anh từ nhỏ đã hiếu thắng, cái gì cũng thích học, cái gì cũng nghe một lần xem một lần liền nhớ rõ.
Hà Thục Quỳnh có chút căm tức.
Phải biết rằng ngọc bội này là vật khiến nàng kiêu ngạo nhất, cũng là vinh dự của Hà gia. Bình thường khi gặp những cô nương mới quen, nàng đều phải lấy ra khoe một chút, tự mình giảng giải một lần, nhưng hiện tại đều đã bị Bùi Ngọc Anh nói ra, bây giờ mọi người ai cũng nhìn nàng ta, cướp mất sự nổi trội của nàng, áp đảo người khác xuống.
Nhưng bây giờ nàng mà nổi giận thì không tốt, thản nhiên cười cười:“Đúng vậy, Bùi cô nương thật lợi hại.” Nàng lôi kéo Thẩm Thì Quang đi vào cửa hàng,“Đừng nói nhiều nữa, hôm nay son phấn, huân hương đều chưa kịp mua, đi nhanh không chậm mất!”
Bùi Ngọc Họa nói:“ Tiếc là bọn ta đã mua xong rồi.”
Thẩm Thì Quang cười với các nàng: “ Không sao, về sau có cơ hội, chúng ta hẹn nhau cùng tới.” Nàng nhìn Bùi Ngọc Anh,“ Ngọc Anh, sang năm mới, ta sẽ mời các ngươi đến phủ chơi, đến lúc đấy đừng có mà từ chối đó.”
Từ nhị cô nương biến thành Ngọc Anh, có thể thấy được Thẩm Thì Quang rất quý nàng.
Bùi Ngọc Kiều cười híp mắt lại.
Bùi Ngọc Anh đồng ý, mắt thấy các nàng đi vào, xoay người muốn đi, lại cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt lợi hại, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Người bình tĩnh như nàng, lập tức cũng tâm hoảng ý loạn, âm thầm nghĩ rằng, công tử này là ai nha, sao lại không biết kiêng dè nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta? Nàng cau mày, cũng không muốn yếu thế, một lần nữa chống lại ánh mắt của hắn.
Bùi Ngọc Kiều thấy thế khẩn trương:“ Công tử kia là một đăng đồ tử!”
Tổ mẫu dạy, không được nói xấu sau lưng người khác, nhưng nàng thật sự không thể không nói. Nhìn thấy Từ Hàm kia nhìn chằm chằm muội muội, có phải đã coi trọng nàng ấy rồi không, làm thế nào bây giờ!