Vương Phi Tỷ Phú

Chương 16



Tuy nhiên, dường như 2 vị tiểu hoàng đế này lại không biết. Anh Thiên ngây ngốc hỏi một câu quá đỗi bất ngờ:

- Thế à? Tên của cô bé thật đẹp. Cô bé là con của vị quan nào trong triều vậy? (VTL:em lạy thánh, thánh là Thái Tử mak đến chj Tinh Mặc cũng không biết)

Nó lắc đầu, rồi im lặng, khẽ cúi đầu,dường như là ngại ngùng.

- Cô bé là người hầu? Thế thì tại sao đêm qua phải đứng giữa mưa? Chẳng lẽ chủ nhân của cô bé bắt phạt sao?

Nó lại lắc đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Lại thêm vài phần khổ sở trông vô cùng thương tâm. Hai đôi vai gầy khẽ run lên như sợ hãi. (thật ra là chị ấy đang lạnh ạ, người ta đang bệnh mà hỏi dồn dập như khảo cung)

Đùa gì chứ? Cô không phải là mấy loại tiểu thư lá ngọc cành vàng trói gà không chặt, yểu điệu khuê phòng. Cô là Âu Tinh Mặc nhé, Âu Tinh Mặc đấy. Một Âu Tinh Mặc không sợ trời không sợ đất, cười nhạo cái chết và lạnh lùng khó tan hơn băng sơn ( núi băng) Một Âu Tinh Mặc vang danh thiên hạ, niềm tự hào của Thánh Huy. Thế mà lại đi xem nó là người hầu sao?

Thanh Dương ôm chầm lấy nó, định mở miệng thì nghe tiếng kêu gào từ bên ngoài truyền vào:

- Cho ta vào... thả ta ra.... mấy tên lính quèn này, người dám đối xử với bản tiểu thư như thế?

Khẽ nhíu máy, cả hai cùng thốt lên một cái tên:

- Tả Thiên Huyễn?

Tinh Mặc nghe đến cái tên này chỉ là có cảm giác quen thuộc, không biết là đã nghe qua ở đâu (=.= Tả Thác Huyễn, là người đã tặng chị miễn phí mấy cái bạt tai ạ) Nó đối với người không quen biết hay không thân thiết thì tên còn chẳng nhớ chứ đừng nói gì đến mặt mũi, thân phận.

Nó chính là vô tâm lạnh lùng. Đối với nó, thế giới chỉ có thù không có bạn. Sống trong Thánh Huy mười mấy năm trời, bằng chính sức mình leo lên vị trí Thánh Nữ, có biết bản lĩnh đó lớn chừng nào? Đã hao tổn mấy bao nhiêu sinh lực. Thủ đoạn, tâm kế đều đã dùng qua, cư nhiên lại cực kì không thích. Sống có 3 phương châm bất hủ:

- Người không phạm ta, ta tuyệt không đụng người.

- Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

- Tim đã chết, tuyệt không hồi sinh. (ý là: không khoan nhượng, không đau đớn, không thể yêu)

Cộp.. cộp..cộp...

Kẹt.......

Tiếng bước chân gấp gáp của một thị vệ, ngay số là cánh cửa phòng mở toang. Hắn quỳ xuống hành lễ, rồi cung kính:

- Thái Tử, Thiên Huyễn tiểu thư đòi gặp người, còn dọa gặp không được sẽ tự sát.

Anh Thiên đau đầu, day day trán (cụ non), một lúc sau mới cất tiếng thở dài nhẹ:

- Cho vào.

Ngay sau đó, một thân ảnh mập ú, thấp thoáng làn váy đỏ hồng bay bay nhẹ.Khuôn mặt tròn xoe, cùng hai cá má phệ xuống. Làn da đen đúa như trát than được che giấu bằng những lớp phấn dày cộm. Mỗi bước đi bụi trắng bay lả tả. Mái tóc xơ lại được bối lên sơ sài, cài đủ loại trâm, trông thật chướng mắt. Mùi hương nồng nặc cứ phát tán trong không khí lại vô cùng nghẹt thở.

- Anh Thiên ca, Thanh Dương ca, bọn họ bắt nạt muội.... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô...

Tiếng khóc kinh hoàng đập vào tai, thật không thể tin được. Trên đời này lại có thứ âm thanh kinh khủng như vậy. Âm thanh ồm ồm, khàn khàn, lại thêm chút chói tai, thật sự mỗi ngày nếu phải thưởng thức cực phẩm này chắc sẽ không bao lâu mà chết.

Riêng nó lại vô cùng bình thản, tay cầm cái bát thuốc, khẽ rung nhẹ.

Choang....

Cái bát vỡ nát trước sự ngạc nhiên của tất cả. Không phải chứ? Cái bát đó là được chính tay Nhất Đẳng Pháp Sư làm ra, sao có thể dễ dàng bảo vỡ là vỡ? Cô bé này thật sự có phải người hầu?

Khóe miệng mấp máy phát ra những âm thanh có vẻ như không liên quan nhưng lại vô cùng giễu cợt:

- Sau này có kĩ viện nào nhận cô nương? (ý là: chửi cô này là kĩ nữ còn không bằng. Ăn mặc diêm dúa lại thêm cái giọng nói thống khổ đó, gương mặt thì chả ra làm sao mà cứ trang điểm)

Trong căn phòng, bỗng chốc im lặng. Bờ vai ai đó cũng khẽ run nhẹ một trận, chỉ có Thiên Huyễn là ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cô bé này thật không đơn giản mà. Nhìn cũng chỉ mới mấy tuổi thôi mà đã chửi người ta kín đáo thế rồi lớn lên còn sắc sảo thế nào nữa đây.

Một lúc sau, như hiểu ra ý tứ trong câu nói này, Tả Thiên Huyễn liền đỏ mặt vì tức giận. Dám làm cô xấu hổ lại sỉ nhục trước mặt Dương ca và Thiên ca? Con bé này là ai chứ? Nó chán sống rồi à? Cô đường là con gái của Tả Tướng quân (cha của Tả Thác Huyễn, 2 người này là chị em cùng cha khác mẹ)

Chát...

Một dấu tay màu đỏ in hằn lên má, âm thanh kiêu ngạo lại vang lên, nhưng lần này khó nghe bội phần.

- Tiện tì này, ngươi có tư cách gì nói bổn tiểu thư? Nếu ngươi đã muốn làm kĩ nữ đến vậy thì bổn tiểu thư sẽ tùy ý.

Tả Thiên Huyễn nói xong liền ra hiệu cho cung nữ hầu hạ lôi nó ra ngoài ( VTL:EM xin ban cho 2 chữ ''ngu xuẩn'' ạ)

(đúng là chị em giống nhau >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.