Vương Phi Tỷ Phú

Chương 22: Giấc ngủ 9 năm



Nhấp tách trà còn nóng, từng chút từng chút một. Tốc độ của cô, giống như cấp độ Tả Thiên Huyễn đau khổ. Càng chậm càng đau, tách trà ngày một vơi và nỗi đau ngày một nhiều. Một ngụm nữa, là sẽ hết tách trà, và khi giọt trà cuối cùng vào miệng cô, là lúc, Tả Thiên Huyễn phải chết.

Cái đau này là quá sức đối với cô ta-Tả Thiên Huyễn. Một thiên kim suốt ngày chỉ học thêu thùa, ngồi nhà có người hầu hạ, học ma pháp cũng là nâng như trứng, hứng như hoa thì đâu biết cảm giác ''vạn kiếm xuyên tim''

- Ưa...........aaaaaaaaaaaaaa...........

Nhăn mày. Y Nhi từng nghe đủ loại âm thanh nhưng kinh khủng đến thế này thì đây là lần đầu. Chị của cô ta, Tả Thác Huyễn luôn biết nói những lời đường mật nhưng người em này, quả thật, không được bằng một cái móng tay của chị. Tả Thác Huyễn mưu mô xảo quyệt, lại cực kì độc ác, chỉ có điểm này là Tả Thiên Huyễn giống với chị mình.

Nụ cười trên mặt từ tàn nhẫn, dã man, bây giờ lại là chế nhạo, khinh bỉ. Y Nhi cô khinh người vì đủ loại lý do, nhưng khinh đến tột cùng lại chỉ có một mình Tả Thác Huyễn.

Cô ta năm lần bảy lượt hành hạ tiểu thư, không những không biết thân biết phận mà lại còn cao giọng lớn tiếng quát mắng. Không biết là vì Tả Gia thế lực lớn chống đỡ hay cô ta ngu ngốc đây. Đắc tội với Âu Tinh Mặc mà vẫn còn sống tới bây giờ, lại là phi tần được sủng ái ở hậu cung, tiểu thư đã quá nương tay rồi.

Cô mải đắm chìm trong những mớ suy nghĩ hỗn độn, lại lơ đãng không chú tâm duy trì ma pháp....

Đùng....

Tiếng nổ vang trời thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Chuyện này thật sự bình thường. Xung quanh Thiên Uyển có kết giới chống ác linh (ma quái) nên trong này tuyệt đối an toàn. Tuy nhiên, đôi lúc , bọn chúng quá phách lại gây ra những nổ lớn như vậy.

Tả Thiên Huyễn dù đau đớn cũng phải níu kéo chút tỉnh táo cuối cùng của mình. Cố gắng vùng vẫy thoát khỏi một dải lụa màu đỏ như máu. Nhưng đâu có dễ, tuy cô ta là dòng dõi thiên phú ma pháp, nhưng mà, Y Nhi cũng đâu phải người thường. Huống chi, cô ta lại học không đến nơi đến chốn.

Cảm giác rơi tự do cô ta đã hiểu, Rất đáng sợ, lại hối hận về việc mình làm dẫn đến hậu quả này.

Luồng gió lạnh buốt xộc vào thân, thức tỉnh cô khỏi hôn mê. Thấy mình đang rơi xuống một cái hố sâu, cô tùy tiện tìm một chỗ lấy đà rồi dùng khinh công nhảy lên khỏi hố.

Không khỏi thắc mắc về vụ nổ này, đây không phải nơi giăng kết giới của ngôi nhà cô dùng để tra tấn Tả Thiên Huyễn. Trong đầu cô bây giờ lóe lên một ý nghĩ: Dịch không? (tương tự dịch chuyển tức thời á) Ma pháp của cô trước nay chỉ đứng sau một người Dương Y Băng Nhã (mẹ của chj Tinh Mặc, sự phụ của chj Y Nhi) bây giờ bà đã chết cô là Thiên hạ Vô địch nhưng dù có giỏi đến đâu, thì cũng chỉ có ''Thuần huyết Ma pháp'' (người có tố chất thiên tài ma pháp á) mới có thể Dịch không. Sao cô lại làm được?

Y Nhi biết, mình không phải ''Thuần huyết Ma pháp'' mà cùng lắm chỉ là ''Nhất tôn Ma pháp'' (mạnh nhất á, thuần huyết là trường hợp ngoại lệ nên mới mạnh hơn thôi)

Liếc mắt xung quanh, Y Nhi nhận ra, mình đang ngồi trong một cái động. Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy, quan sát xung quanh.

Cộp...cộp..cộp...

Tiếng bước chân vọng lại trong không gian tối đen, tĩnh mịch. Nhưng âm thanh của gió luồn qua các khe đá khiến người ta không khỏi lạnh người. Tiếng nước chảy, rơi xuống rồi va đập với mặt nền buốt lạnh càng thêm phần đáng sợ. Ngon gió lạnh thổi vào.

Y Nhi thản nhiên như không có gì, chẳng qua là cô đã đến nhiều nơi còn đáng sợ hơn chỗ này.

Những ánh sáng chập chờn bay múa trong không gian kì bí.

Y Nhi lại gần, ngạc nhiên.

Một thân ảnh bé nhỏ nằm trên một khối ngọc mặt nhẵn. Đó chẳng là ai khác: Âu Tinh Mặc.

- Tiểu thư....

.........................

9 năm sau.

Trong một căn phòng tràn ngập ánh sáng, một thiên thần đang say ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.