Vương Phi Vạn Phúc

Chương 15: Hết



57.

Trước đây, năm nhi tử của phủ Cảnh An Hầu giao lại binh quyền, lại không ai nghĩ đến Cố Dung lặng lẽ mang theo một đội quân tinh nhuệ, hợp lại cùng với mật thám, ẩn nấp trong bóng tối, chậm rãi chờ thời cơ. Lẩn khuất trong các ngóc ngách của Kinh thành, khiến quân phản loạn trở tay không kịp.

Phủ Cảnh An Hầu là con át chủ bài của Lý Chẩm, mà Phong Ninh là con át chủ bài của Cố Dung. Về phần Báo Tử, Cố Dung nói, ngày xưa hắn phạm phải sai lầm trên chiến trường nên bị tước bỏ quân tịch, bị lưu đày tới Tuyền Châu. Phủ Cảnh An Hầu chính là đem hắn về từ nơi đó, bồi dưỡng thành mật thám. Nhưng Cố Dung nói, Báo Tử phạm vào một trong những sai lầm kiêng kỵ nhất của mật thám, chính là không thể buông bỏ, không quên được chính mình. Tĩnh Vương dùng điều kiện khôi phục thân phận để dụ dỗ Báo Tử, Báo Tử từ mật thám trở thành gian tế.

Cố Dung cũng không vạch trần Báo Tử, ngược lại lợi dụng Báo Tử, sắp đặt bẫy dành cho Tĩnh Vương. Sau đó, Cố Dung cũng không gi.ết hắn, đến cùng thì Báo Tử cũng đã đi theo rất nhiều năm.

Nhưng sự khoan dung của Cố Dung đối với Báo Tử lại đáng sợ tựa như thạch tín. Vì thế, Báo Tử t.ự s.át trong đêm, để lại một phong thư tuyệt mệnh, bên trong viết ngắn gọn vài chữ:

“Ta làm việc hổ thẹn với ơn của Hầu Phủ, nên có ngày gặp quả báo. Phiền chuyển lời này đến nghĩa đệ Phong Ninh của ta: Nay tuy ta ch.ết ở nơi này, hồn đã trở về Ngô Lan, rất tốt, chớ nhớ mong.”

Túc Châu Ngô Lan, nghe đồn Báo Tử đã từng đóng quân ở nơi này, cũng là chiến trường cuối cùng mà hắn chiến đấu. Tất cả huynh đệ đều ch.ết trong trận chiến kia, duy chỉ mình hắn còn sống sót.

Việc này khiến Phong Ninh khổ sở một thời gian, đến cả món chân giò kho yêu thích nhất cũng không thấy thơm nữa rồi.

Sau khi Lý Chẩm đăng cơ, giá trị của Cố Dung tăng gấp bội. Ít nhiều quan lớn cũng chạy đến nịnh bợ. Bên ngoài mọi người đều nói, Cố Tây Phong là người vô cùng lợi hại, rất giống với lão Cảnh An Hầu ngày xưa. Nhưng có ai biết được vị này có lá gan không mấy lớn, mặc dù cuộc đảo chính đã qua một thời gian, Cố Dung vẫn sống ch.ết không chịu ở lại điện Càn Khôn vào ban đêm. Hắn nói, mỗi khi đi vào liền nhớ tới Lục Sanh cùng Thái Hậu, hắn sợ quỷ. Có trời mới biết kiểu người như hắn vì sao lại có thể ra trận gi.ết địch.

Hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc, mặc dù chúng ta chưa cùng nhau uống rượu tại điện Càn Khôn, nhưng lại trở về phủ Vân Vương khi xưa, uống rượu trò chuyện suốt cả đêm.

“Sắp tới có tính toán gì không?”

Đã qua vài chén, Lý Chẩm vỗ vỗ bả vai Cố Dung. Tựa hồ lúc này Cố Dung nói điều gì hắn cũng đều đáp ứng. Cố Dung cũng đã hơi say, hắn nhìn chằm chằm Lý Chẩm:

“Lý Chẩm, làm Hoàng Đế ngươi liền giả ngu đúng không? Ngươi phải cho ta danh chính ngôn thuận, ta còn phải cưới Trâm Trâm nữa!”

Đầu ta ong ong, bỗng nhiên xấu hổ không nói nên lời. Hồi lâu sau mới đỏ mặt, ậm ừ nói: “Ai… Ai nói gả cho chàng!”

Lý Chẩm gật gật đầu, mùi rượu thoang thoảng.

“Cố Dung… A Trâm nói nàng không muốn gả cho ngươi. Ngươi không nghe thấy à.”

“Ta nói khi nào! Ngươi muốn bị đánh có phải không!” Ta đấm một đấm trên bàn đá, sốt ruột không chịu nổi.

“Ngươi…” Lý Chẩm vươn ngón tay ra: “Ngươi làm sao vậy hả?”

Cố Dung cười, nhìn Lý Chẩm, ít nhiều cũng mang theo chút bức bách:

“Lý Chẩm, mau chóng chiêu cáo thiên hạ, sau đó hạ chỉ tứ hôn cho hai chúng ta.”

Ta không nói chuyện, đắc ý nhấp một ngụm rượu.

“Hỏng…” Lý Chẩm khẽ thở dài: “Hai người nghĩ kỹ rồi sao?”

“Này thì có cái gì phải nghĩ?” Vẻ mặt Cố Dung kỳ quái.

Lý Chẩm ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi: “Hai người xem… Nếu như thế này thì sao… Cố Dung ngươi cũng đừng lăn lộn nữa… vị trí Hoàng Hậu để cho ngươi ngồi.” Nói xong lại nhìn về phía ta: “Sau đó, A Trâm, ngươi chính là Anh Quý Phi. Như vậy không tốt sao? Lăn đi lộn lại cũng rất mệt mà…”

Anh Quý Phi… A… Phong hào cũng đều nghĩ kỹ cả rồi. Tiểu tử Lý Chẩm này e là đã ấp ủ không chỉ ngày một ngày hai. Lý Chẩm lại nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc nói:

“Ta đều nghĩ kỹ rồi, hài tử của hai người liền đứng trên danh nghĩa của ta và A Trâm, ngày sau ngoại trừ Hoàng vị, hết thảy vinh hoa phú quý đều cho hắn.”

Cố Dung ngồi một bên khó chịu đã lâu, còn kiên nhẫn nghe Lý Chẩm nói một hồi vô nghĩa, rốt cuộc đứng bật dậy, một cước đạp trên ghế đá:

“Lý Chẩm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, nhi tử của Cố Dung ta, vì sao phải lấy danh nghĩa của ngươi?!”

“Ý của ta không phải như vậy!” Lý Chẩm mím môi.

Cố Dung mất hết kiên nhẫn, cả giận nói:

“Lý Chẩm! Ba ngày, ta hạn cho ngươi ba ngày, chiêu cáo thiên hạ, sau đó tứ hôn cho hai chúng ta. Trong vòng nửa tháng, ta muốn thành thân!”

Lý Chẩm lại thở dài, sau đó vô cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Người vứt bỏ ta mà đi, từ trước tới nay đều không thể giữ. Cũng được, cũng được.”

Nói xong, chậm rãi mở hộp điểm tâm trước mặt ra, từ dưới đáy lấy ra một hoàng trục. Hoá ra, hắn đã chuẩn bị chiếu thư từ sớm.

Trắc Phi tái giá là chuyện trước nay chưa từng có, không biết sau này có còn xảy ra hay không. Tuy nhiên trong triều ngoài triều không ai dám mở miệng chêm lời. Bởi vì Lý Chẩm phong ta làm Hưu Minh Trưởng công chúa, tứ hôn với bình định công thần, nhi tử thứ bảy của phủ Cảnh An Hầu, Cố Tây Phong. Lần tứ hôn này là dành sự khen ngợi đối với công thần, cũng tượng trưng cho cuộc liên hôn giữa Hoàng thất và phủ Cảnh An Hầu.

58.

Cố Dung không khôi phục thân phận mà là thay đổi thân phận. Lý Chẩm chiêu cáo thiên hạ, Thái Tử Phi bị Đoan Vương làm hại, hương tiêu ngọc vẫn*. Thất tử phủ Cảnh An Hầu có công cứu giá, phong làm Vĩnh Định Tướng quân, ban cho phủ Tướng quân.

(*) [香消玉殒] (Hương tiêu ngọc vẫn): Người con gái xinh đẹp đoản mệnh.

Ngày thứ mười sáu Lý Chẩm đăng cơ cũng là ngày ta xuất giá. Ta không nghĩ tới, Tĩnh Vương sẽ đến tiễn ta.

Thời điểm bước ra khỏi Thẩm phủ, bộ diêu đong đưa theo bước chân của ta, ta không dám đi quá nhanh, sợ đầu đầy trâm ngọc cùng nhau lay động sẽ khiến đầu ta choáng váng.

Trước cửa, Tĩnh Vương đang chờ.

Kỳ thực, ta vốn không muốn biết lý do hắn tới gặp ta. Nhưng trong giây phút gặp mặt, từ tận sâu trong đáy mắt, ta liền hiểu rõ. Tại nơi Kinh thành rộng lớn thế này, thời gian luôn dễ dàng bị người người bỏ qua, khoảng thời gian chỉ trong chớp mắt, ta và Tĩnh Vương cũng quen biết ròng rã tám năm. Trước đây cũng không cảm thấy khổ sở vì tranh đấu, hiện tại xem ra Tĩnh Vương đã khác rất nhiều so với thời niên thiếu.

“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta.” Ta nhẹ giọng nói.

Tĩnh Vương nhìn ta, khoé miệng giương lên nhự cánh cung nhỏ. Hắn chậm rãi nói:

“Ta phải rời khỏi Kinh thành. Nghĩ đến còn một đồ vật còn chưa đưa cho ngươi, nó đã ở chỗ này của ta rất nhiều năm.”

Nói rồi, hắn móc từ trong ngực ra một tráp gỗ mun, đưa cho ta.

Ta ngơ ngẩn tiếp nhận, chậm rãi mở ra, sau đó ngây ngẩn cả người. Ở bên trong là một cây trâm ngọc hình con bướm trong suốt, con bướm sinh động như thật, vô cùng đẹp đẽ. Trên đuôi chiếc trâm có khắc chữ nhỏ, lại là: Thuỵ Đồng Viên.

“Thuỵ Đông Viên chẳng phải đã rời khỏi Kinh Thành rất nhiều năm rồi sao…” Ta nhăn mày, giống hệt mất trí nhớ.

Ông chủ Tưởng Thuỵ Đồng của Thuỵ Đồng Viên từng là người có tay nghề nổi danh khắp Kinh thành, ông ấy làm ra cây trâm nổi danh nhất, năm đó quý nữ trong thành tranh giành nhau muốn được ông ấy làm ngọc trâm. Thế nhưng, trước thời điểm ta cập kê vài năm, người nọ cũng đã rời khỏi Kinh thành, vì thế ta cũng không có được cơ hội cầm trên tay cây trâm do chính tay ông ấy làm ra.

“Cái này…” Ta ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh Vương.

“Cái này… Là quà sinh thần mười bảy tuổi năm ấy của ngươi.” Tĩnh Vương chậm rãi nói.

Ta hơi sững sờ, từ năm mười bảy tuổi đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện… Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hỏi hắn lý do vì sao cũng đều không còn ý nghĩa.

Nhìn tới cây trâm kia, ta liền nhớ đến con bướm đã bay khỏi tay ta năm mười sáu tuổi. Nhớ tới điều này, ta nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn, ta rất thích.”

Đóng tráp lại, ta nhìn về phía Tĩnh Vương, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định hỏi hắn. Vì thế, ta trầm giọng, chậm chạp nói:

“Kỳ thực, có chuyện ta đã suy nghĩ rất lâu cũng không suy nghĩ ra. Nếu hôm nay không hỏi ngươi, về sau cũng không còn cơ hội nữa.”

“Ngươi nói đi.” Tĩnh Vương lẳng lặng chờ ta mở miệng.

Ta hỏi: “Trước đây, Giản Văn Đường lập mưu chờ ta sập bẫy, cuối cùng vì sao ngươi lại xuất hiện?”

Việc này ta chưa từng tham khảo ý kiến của Lý Chẩm và Cố Dung. Bọn họ cảm thấy Tĩnh Vương là ngựa mất móng mới rơi vào bẫy rập. Nhưng ta biết không phải như vậy. Ngày ta và Tĩnh Vương bị đánh bất tỉnh cũng là sinh thần của mẫu phi Tĩnh Vương. Người người đều biết, ngày ấy Tĩnh Vương đều thơ thẩn tại biệt viện sau núi trong rừng trúc, ở nơi đó chôn mộ cùng di vật của mẫu phi hắn. Một ngày kia, hắn sẽ đến từ sáng sớm và ngồi bất động đến bình minh ngày hôm sau. Cho nên, ngày đó hắn không nên xuất hiện ở biệt viện kia mới phải.

Tĩnh Vương nhìn ta, giọng trầm trầm: “Ngươi nghi ngờ ta?”

Ta cười: “Nếu là nghi ngờ thì sẽ không hỏi.”

Đối mắt Tĩnh Vương hơi loé, nhàn nhạt nói:

“Ta đoán được bọn họ sẽ động thủ vào ngày hôm đó, bởi vì bọn họ cho rằng ta sẽ thành thật ngây ngốc ở biệt viện. Buổi sáng ngày hôm đó, người của ta trở về báo tin, nói rằng người đánh xe đang hướng về phía biệt viện của ta. Khi đó, ta cho rằng bọn họ muốn gi.ết ngươi, giá họa cho ta. Cho nên, ta đã vội vã từ sau núi trở về biệt viện.”

Thì ra là vì cứu ta. Lòng ta dâng lên phiền muộn, sau khi kịp phản ứng lại thì sửng sốt:

“Ngươi nói là ngươi biết bọn họ sẽ tính kế ta sao?”

Tĩnh Vương gật đầu:

“Trước đây, người của ta vẫn luôn ẩn náu trong phủ Vân Vương. Có người nói từng nhiều lần bắt gặp Giản An Ngu ra vào phủ, sau đó ngươi liền đến chỗ của Nhị ca ngươi. Quan hệ giữa Nhị ca ngươi và Giản An Ngu dùng tám gậy tre cũng đánh không tới. Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến chính là huynh trưởng Giản Văn Đường nhà nàng ta đắc tội với Thế tử phủ An Quốc Công. Nhưng Thế tử là biểu đệ của ta, nàng ta không tới cầu xin ta mà lại tới cầu xin ngươi, thế này có nghĩa là sao? Thế nên, khi đó ta liền biết bọn họ muốn xuống tay với ngươi. Đương nhiên, rất có khả năng cũng bao gồm cả ta.”

Tĩnh Vương rành rọt từng câu từng chữ, ta nghe xong liên tục gật đầu. Nhưng vẫn còn khúc mắc không rõ:

“Vậy vì sao ngươi không trực tiếp nhắc nhở ta? Sau đó không cần vì cứu ta mà sập bẫy của bọn họ.”

Tĩnh Vương không chút dao động, vẻ mặt bình đạm:

“Ta không thể so với Lý Chẩm, hắn có phụ tá đắc lực, ta lẻ loi một mình, người bên gối cũng là gian tế của Đoan Vương. Ta vừa động, sẽ rút dây động rừng. Muốn xử lý bọn họ triệt để, phải chờ đến cuối cùng.”

Nghe xong, ta lắc đầu: “Ngươi đánh cược quá lớn rồi.”

Tĩnh Vương lặng thinh một lát, sau đó nói: “Trong chuyện của ngươi, ta vẫn tin tưởng Lý Chẩm và Cố Dung.”

Dứt lời, Tĩnh Vương cười khổ.

“Hiện tại hẳn là phải gọi Thánh Thượng.”

Ta biết Tĩnh Vương lợi dụng tình nghĩa của Lý Chẩm và Cố Dung đối với ta. Khả năng ở trong lòng hắn an nguy của ta không phải không đáng một đồng, nhưng cũng không phải quá mức quan trọng. Bởi vì hắn không làm được, nên hắn muốn chờ đến cuối cùng, buộc Lý Chẩm cùng Cố Dung ra tay, giúp hắn dịn sạch chướng ngại.

Những điều đó đều đã không còn quan trọng. Vấn đề khiến ta bối rối trong nhiều năm hiện tại đã có được đáp án, ta cảm thấy mãn nguyện rồi. Vì thế, ta nói lời cảm tạ với Tĩnh Vương, cúi đầu chui vào kiệu đón dâu.

“Khoan đã…” Tĩnh Vương chợt hô lớn một tiếng.

“Ma ma, chờ một chút đã.” Ta nói.

Dứt lời, cách qua lớp mành, ta hỏi: “Làm sao vậy?”

Tịnh Vương nói: “Ta cũng có chuyện này muốn hỏi ngươi.”

“Chuyện gì?” Ta nghiêng tai lắng nghe.

Tĩnh Vương chậm rãi nói: “Vì sao Lý Chẩm lại tín nhiệm Cố Dung như vậy. Mà Cố Dung… vì sao cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì Lý Chẩm? Còn có… Ngươi. Vì sao ngươi kiên định cho rằng… Lý Chẩm và Cố Dung tuyệt đối sẽ không rút kiếm tương tàn.”

Ta hơi ngẩn người, sau đó nói:

“Ngươi từng nghe nói một câu này chưa? Là lời Lý Chẩm đã từng nói.”

“Nói điều gì?” Tĩnh Vương nhăn nhăn mày.

Ta nhẹ nhàng cười:

“Người một nhà, chính là muốn thật nghiêm chỉnh.”

Tĩnh Vương ở bên ngoài, hồi lâu không nói gì. Lát sau, ta nghe được tiếng thở dài khe khẽ. Hắn nói:

"Chỉ mong hết thảy đều như ngươi mong muốn.”

“Được.” Ta nhẹ giọng đáp lại.

Dứt lời, ta hơi vén mành lên, nghiêm túc nói:

“Lý Tự, nguyện ngươi lần này rời đi, một đường bằng phẳng, quãng đời còn lại mạnh khoẻ.”

Tĩnh Vương không nói gì.

Ta cười buông mành xuống, nói: “Đi thôi, ma ma.”

Sau đó, ta nghe tiếng ma ma hô lớn: “Khởi kiệu!”

Cảm nhận được cỗ kiệu lắc lư được nâng lên. Ta quay đầu, xuyên qua tấm mành cuốn hờ, mơ hồ trông thấy Tĩnh Vương đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa rời đi.

59.

Sau khi gả cho Cố Dung, ta trở thành phu nhân Tướng quân, Hưu Minh Trưởng công chúa lại thêm danh hiệu phu nhân Tướng quân làm ta thoải mái đến dị thường. Khuyết điểm duy nhất có lẽ là người nịnh bợ quá nhiều, mỗi ngày đều phải mệt mỏi ứng phó với những quý nữ Kinh Thành, nữ quyến thế gia. Dường như ta chợt cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt của Cố Dung thuở còn niên thiếu, ban đêm mỗi lần nói chuyện cùng Cố Dung, Cố Dung sẽ đều lấy kinh nghiệm của chính mình để giải thích:

“Liễu phu nhân nhà Tuỳ Quốc Công, người đẹp lại thiện tâm, ngày thường an chay niệm Phật. Chỉ là quá yêu thích việc khuyên nhủ người khác tu hành đạo Phật, ngoài việc này ra, không có gì là không tốt, có thể kết giao thử một chút. Đỗ phu nhân nhà Lễ Bộ Thượng Thư nội tâm không xấu, chỉ là yêu thích danh vọng, nếu nàng cảm thấy không quen thì không cần để ý tới nàng ta. Lư Tướng quân là lương tướng, cái này nàng cũng biết, có điều phu nhân nhà hắn có chút chất phác, không thích nói chuyện, trong đám người nhìn một cái đã biết thuộc kiểu người nào, nếu nàng không ngại trò chuyện với nàng ấy nhiều thêm một chút, vậy có thể thử. Về phần Bình Vương Phi và Khang Vương Phi… để bọn họ lăn.”

Hiện tại Bình Vương Phi và Khang Vương Phi nhìn thấy ta, giống hệt ngày xưa nhìn thấy Đoan Vương Phi, cụp mi rũ mắt, nịnh nọt a dua. Nhưng ta đã nhìn thấy bộ mặt khác của bọn họ, hôm nay nhìn đến lại càng thêm chán ghét. Nhưng hiện tại, ta phải suy xét thân phận của chính mình, cũng đâu thể bảo bọn họ lăn được đúng không?

Từ khi Lý Chẩm đăng cơ, hậu cung phi tần ít ỏi. Sau lại có Vân Châu công chúa đến đây hoà thân, một thanh loan đao dọa sợ toàn bộ hậu cung vốn dĩ ít ỏi lại càng thêm thưa thớt. Lý Chẩm không hiểu tại sao, trực tiếp giải tán những phi tần kia, để bọn họ tái giá.

Cố Dung trở về cười ngả cười nghiêng, hắn nói rằng ta mở đầu tốt thật đấy, hậu cung của Lý Chẩm mấy người oanh oanh yến yến cả ngày đều cân nhắc đi theo vết xe cũ của ta, một mực suy nghĩ ra bên ngoài sẽ cùng với ai một đời một kiếp một đôi. Tóm được cơ hội rồi, so với đào binh còn chạy nhanh hơn.

Đối với việc này, ta không cho vậy là đúng. Ta cảm thấy bọn họ tuyệt đối là bị Vân Châu công chúa kia doạ sợ. Nghe nói, công chúa võ công tốt, lại càng thích tỷ thí cùng người khác, thanh loan đao luôn mang theo bên người, nếu thuận mắt sẽ hoa chân múa tay. Phi tần trong hậu cung kia đều là gánh không gánh nổi, xách không xách nổi, ai đâu mà chịu được cái này? Vì thế nắm bắt được cơ hội phải vội vàng mà chạy đi thôi. Lý Chẩm nói hắn mệt mỏi với chuyện tuyển phi, vì thế đã nhiều năm trôi qua mà hậu cung cũng chỉ có một phi tử là công chúa Vân Châu. Tự nhiên nàng cũng sẽ thành Hoàng Hậu.

Mới đầu, những người bảo thủ trong triều đều không đồng ý. Nữ tử Dị tộc trở thành Hoàng Hậu là chuyện chưa từng có. Bọn họ cho rằng, nếu làm như vậy, Thái Tử tương lai sẽ có một nửa huyết thống của Vân Châu, dòng m.áu Trung Nguyên sẽ bị thay đổi.

Nghe đâu, lúc ấy Công chúa ở hậu cung nghe được chuyện này, tức giận cầm loan đao, hét lớn:

“Vân Châu ta mang huyết thống được Thần linh chúc phúc! Nếu không phải hoà thân, ngươi cho rằng ta sẽ bằng lòng chia sẻ phúc lành như ngày hôm nay à?!”

Bởi vì Lý Chẩm kiên trì, quần thần cũng không dám phản đối. Dù sao thì bọn họ phản đối cũng chẳng có tác dụng gì.

Kỳ thực, đã rất lâu rồi không ai nhắc tới ta từng là Trắc Phi của Vân Vương. Nhưng Vân Châu công chúa không biết nghe được chuyện này ở đâu, còn nghe nói đến Thái Tử Phi quá cố được truy phong Kính Hiền Hoàng Hậu, sinh thời tình cảm với Lý Chẩm vô cùng sâu đậm, vì thế đã chạy tới phủ ta tìm hiểu tin tức. Nàng hỏi một tràng thứ mà Lý Chẩm yêu thích, cũng hỏi về chuyện xưa của vị Cố Hoàng Hậu kia.

Cuối cùng, ta hỏi nàng: “Ngươi yêu Thánh Thượng sao?”

Mặt nàng đỏ lên, miệng lại thốt ra mấy lời không để ý: “Không yêu.”

“À?” Ta cười: “Vậy ngươi hỏi thăm những thứ này để làm gì?”

Nàng ậm ừ nửa ngày, nhướng mày nhìn ta: “Hắn thích cái gì ta liền chán ghét cái đó. Hắn thích loại người nào, ta liền càng không muốn trở thành loại người đó.”

Ta lại cười. Nàng có lẽ không biết, bộ dạng hiện giờ của nàng, đúng là thoát không nổi phiên bản nữ của Cố Dung.

Sau đó, ta nói lại chuyện này cho Cố Dung nghe, Cố Dung lại cảm thấy so với hắn, nàng ấy lại càng giống ta lúc còn niên thiếu.

“Niên thiếu” hai chữ này khiến ta tức giận đến đại não sung huyết. Một cước đạp Cố Dung xuống giường, đường đường một tướng quân cũng phải gào khóc xin tha.

Thời gian bình lặng trôi qua hạnh phúc như thế, thoáng một cái mà ta đã gả cho Cố Dung được mấy năm.

Mấy năm này, ta đã sinh cho Cố Dung mấy nhi tử. Thai đầu là bào thai đôi nam hài tử, Cố Dung và ta vô cùng vui mừng. Nhưng liên tiếp đều vẫn là nhi tử. Lúc này ta mới bắt đầu hoài nghi, phủ Cảnh An Hầu để cho người nào làm phép.

Ta thích nữ hài nhi, Cố Dung cũng thích. Vì thế chúng ta quyết định lại đấu tranh với vận mệnh một lần nữa. Lúc ấy, cha nương của Cố Dung đã mang theo tâm thế thư thái, cả ngày chờ đợi tôn tử tiếp theo được sinh ra.

Thế nên, không phụ sự mong đợi của mọi người… Ta không ngờ mình sinh ra được một nhi tử. Nhưng đứa nhỏ này Cố Dung cực kỳ yêu thích.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, với dòng m.áu phủ Tĩnh An Hầu chảy ngược trong huyết quản, vậy mà mấy nhi tử trước đó của ta đều văn tốt mà võ lại dốt, chỉ muốn đọc sách không muốn cầm kiếm. Đối với chuyện này, Cố Dung u sầu không thôi, ai oán than vãn một thân bản lĩnh như hắn sau này không có người kế tục. Nhưng hài tử này nhà ta lại không như vậy, không những càng lớn càng giống Cố Dung mà tính tình cũng đều y hệt. Thời điểm để cho nó chọn đồ vật đoán tương lai, khi sờ đến vỏ kiếm đã khiến Cố Dung mừng rỡ đến mức muốn bay lên.

Từ đó về sau, Cố Dung rất thích mang hài tử tới quân doanh. Vì thế, phụ thân hắn mắng không biết bao nhiêu lần, nói rằng nơi đó u ám chướng khí, không tốt đối với tiểu hài tử. Nhưng Cố Dung không hề để bụng, cả ngày ôm đi theo, ngay cả lúc thương lượng quân cơ cùng thuộc hạ cũng tuỳ ý để đứa nhỏ ở một bên chơi đùa.

Cố Dung điên rồi, nhưng ta đâu đã điên. Vì thế, hằng năm, thủ hạ của hắn thường xuyên thấy cảnh phu nhân Tướng quân đuổi theo hài tử chạy vòng vòng.

Ngày hôm ấy, lão đại nhà ta mật báo tới, nói rằng Cố Dung lại mang hài tử đến doanh trại. Ta tức giận đến mức không kịp vỗ bàn, đã vội vã chạy tới doanh trại đón hài tử của ta về.

Một chân vừa bước vào trong trướng đã nhìn thấy Cố Dung chống tay xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn hài tử, vẻ mặt tự hào.

Lại nhìn đến hài tử đang cố sức xách theo trường kiếm, kéo tới kéo lui trên mặt đất. Nghe thấy tiếng động, Cố Dung ngẩng đầu nhìn qua, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

“Trâm Trâm, sao nàng lại tới đây!”

“Chàng nói xem?” Ta hừ một tiếng, sau đó chỉ vào hài tử: “Cố Tây Phong chàng có phải điên rồi hay không, nhỡ đâu nó làm chính mình bị thương thì phải làm sao?”

Cố Dung cười cười: “Yên tâm đi, không lôi được vỏ kiếm ra đâu.”

Nói rồi, Cố Dung đánh mặt sang bên cạnh. Hài tử đặt mông ngồi dưới đất, kéo kéo rút rút vỏ kiếm sau đó lảo đảo đứng dậy, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, tựa như không biết đồ vật trước mặt là cái gì.

“Cố Tây Phong! Chàng…!”

Ta tức giận không thốt nên lời, lập tức chạy như bay về phía bên kia. Còn không đợi ta đến gần, đã thấy tay nhỏ vung lên, run rẩy giơ kiếm hướng lên trời.

“Ôi chao…” Ta hướng mắt nhìn theo, hoảng sợ tột độ, phẫn nộ trợn tròn mắt:

“Lẫm Nhi! Buông nó ra!”

Đáng tiếc, hài tử của ta lại giống phụ thân hắn như đúc, không phải kiểu người nghe lời người khác. Hài tử giơ kiếm lắc lư khiến Cố Dung cũng bị dọa sợ. Cố Dung vừa định vọt qua đoạt lại thanh kiếm, đã thấy hài tử hoa chân múa tay điên cuồng, dường như học ở phụ thân hắn. Không thể phủ nhận, hài tử kia của ta thực sự có thiên phú. Hai lần quét kiếm kia quả thực có chút thú vị. Nhưng giây tiếp theo, hài tử quay người lại, hung hăng bổ về phía trước. Ta và Cố Dung đứng ngây như phỗng. Sau lưng Cố Dung, bản đồ giang sơn Đại Chu bị chém thành hai nửa, mà hài tử nhà ta nhìn phụ thân hắn, nở nụ cười ngây thơ khờ khạo.

Sửng sốt giây lát, ta chạy như bay qua, vội vàng ném kiếm. Ôm chặt hài tử, trừng mắt nhìn về phía Cố Dung. Cố Dung hơi hé miệng, hồi lâu cũng chỉ chau mày, một chữ cũng không nói ra được. Ta biết, hắn cũng nghĩ đến điều mà ta đang nghĩ.

Hài tử của ta, tay cầm trường kiếm, cũng là hài tử thứ sáu của ta và Cố Dung.

[Lục tử xuất, thiên hạ vong.]

[Vận mệnh của Chu Quốc đang cận kề, những kẻ tay cầm đao kiếm sẽ lập nên một Đế Quốc mới.]

Đầu ta ầm ầm tiếng bom nổ.

Tuy là buổi trưa, nhưng gió lạnh từng trận, so với đêm tối còn lạnh lẽo hơn rất nhiều. Trong trướng im lặng như ch.ết, nhất thời không ai lên tiếng. Hồi lâu sau, ta nuốt nước miếng, trong nháy mắt giọng điệu tang thương hơn rất nhiều:

“Cố Tây Phong… Chàng nói… Hiện tại giả dạng làm nữ hài nhi… Còn kịp không…” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.