Đại đường nhất thời yên lặng như tờ. Trên mặt Phong Dạ Hàn rốt cuộc có những biến hóa khác.
"Ngạo nhi, không được hồ đồ." Bách Lý Chiến từ trước đến giờ đều không
nỡ tức giận thực sự với chất nữ nhưng bây giờ lại lớn tiếng gầm lên.
Ngạo Tình ngước mắt nhìn Bách Lý Chiến, đôi môi giật giật, một lần nữa cúi đầu.
Mắt Bách Lý Chiến nhất thời trợn to, đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngạo Tình quỳ xuống, "Hoàng thượng, cựu thần có tội, cựu thần nguyện lập tức giao ra Hổ Phù thay mặt tôn nữ bất hảo chuộc tội, mong rằng hoàng thượng
thành toàn cho thỉnh cầu của tôn nữ."
Nhất thời, không khí trên đại đường càng thêm căng thẳng, vì sao lão hầu gia trước một khắc còn giận dữ mắng mỏ tôn nữ, sau một khắc liền nguyện ý cầm Hổ Phù mà người người Túc Nguyệt quốc muốn cũng không được đổi
lấy tự do hôn nhân của tôn nữ. Thật sự không hiểu nổi, tới quá nhanh,
biến hóa quá kịch liệt.
Nhiều năm như vậy, hắn nằm mộng cũng muốn thu hồi Hổ Phù, lần này còn
đặc biệt khiến mấy nhi tử cưới tôn nữ của lão hầu gia để lấy lòng, cũng
không phải vì có thể để cho lão hầu gia có thể tự nguyện giao ra Hổ Phù
sao? Thế nhưng thình lình xảy ra biến hóa, để cho hắn không thể không
tìm hiểu rõ nguyên do trong đó. Vì sao Bách Lý Ngạo Tình nhẹ nhàng nói
một câu môi ngữ, lại có thể khiến lão hầu gia bở qua cơ hội để cho con
cháu thừa kế tước vị. Lão hầu gia làm như thế, tuyệt sẽ không phải chỉ
vì sủng ái Bách Lý Ngạo Tình, có lẽ, bên trong sẽ có quan hệ lợi hại
hơn. Lão hầu gia vẫn đối với triều đình trung thành tận tâm, chưa từng
vượt qua nửa phần, đây cũng là lý do mà Phong Khiếu Thiên vẫn không đả
động gì tới Hầu phủ.
"Hoàng thượng, Bách Lý Chiến tuy nắm giữ quyền cao trong tay, lại chưa
từng làm ra chuyện gì có hại đến Túc Nguyệt quốc, lòng trung thành thiên địa chứng giám. Cựu thần tung hoành sa trường năm mươi năm, cũng là
thời điểm tá giáp quy điền(cởi áo giáp về làm ruộng), mong rằng hoàng
thượng nể tình cựu thần mà thành toàn cho tôn nữ." Bách Lý Chiến thấy
Phong Khiếu Thiên vẫn không tỏ thái độ, không thể làm gì khác hơn đành
nói tiếp.
"Hoàng thượng, tiểu nữ có thể hay không đơn độc cùng ngài nói vài lời?"
Ngạo Tình trấn định ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên định.
"Ngạo nhi." Bách Lý Chiến có chút luống cuống.
"Gia gia, Ngạo nhi có chừng mực." Ngạo Tình đưa cho Bách Lý Chiến một ánh mắt an tâm.
"Trẫm đồng ý." Phong Khiếu Thiên muốn biết nhiều tin tức hơn, cũng không thể làm quá mức.
Thời gian uống cạn nửa chén trà, Phong Khiếu Thiên mặt thâm trầm, không
nhìn ra hỉ nộ. Nhưng Phong Dạ Hàn lại liếc thấy trong tay áo hắn to lớn
có nhiều hơn một ít đồ. Về phần là cái gì, cũng không biết.
"Hôn ước của Dạ nhi cùng Bách Lý Ngạo Tình hủy bỏ, Hổ Phù Hầu phủ trẫm
tạm không thu hồi, tước vị của lão Hầu gia để cho lão Hầu gia tự quyết
định người thừa kế tước vị."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đường nổ tung. Có vui mừng, may mắn tai vui
mừng họa , có nghi ngờ không hiểu, còn có không biết vui mừng. . . . . .
Không sai biệt lắm canh ba, vẫn như cũ không thấy Phong Dạ Hàn trở về hàn vương phủ.
Ai nói hắn lạnh lùng giống như khối băng, hắn chính là người dễ nổi
giận. Nhưng Ngạo Tình cắn ngón tay suy nghĩ một chút, hắn mới vừa bị
chính mình quăng, trốn tránh mình cũng là chuyện bình thường, mắt không
thấy không chướng mắt chứ sao.
Đợi đến canh tư thì suất ca Truy Nguyệt về tới. Ngạo Tình vội vàng tiến tới hỏi hành tung Phong Dạ Hàn.
Ai ngờ Truy Nguyệt hỏi gì cũng không biết, quyết không mở miệng. Ngạo
Tình cảm thấy nếu hỏi nữa, cũng có vẻ mình làm kiêu, cũng đành phải
buông tha. Muốn xoay người trở về phòng thì Truy Nguyệt mới mở miệng.
Một hồi gió lốc nói ra, kéo Ngạo Tình tới đến một cái cửa động chỗ núi
giả. Không trách được Truy Nguyệt có thể đuổi kịp đến núi Yên Vụ, khinh
công xác thực khá tốt.
"Bách Lý tiểu thư, Vương Gia ở bên trong, thuộc hạ sẽ không quấy rầy
rồi." Lúc nói chuyện xong liền giống như một cơn gió biến mất ở trong
màn đêm.
Cửa động không lớn, càng vào bên trong mới phát hiện có khoảng trời
riêng. Bên ngoài vạn vật tàn lụi, bên trong vẫn như cũ xuân sắc dồi dào, Phong Dạ Hàn cũng thật biết hưởng thụ. Đi thật lâu, mới phát hiện bên trong có một cánh cửa đá, vừa muốn nhấc chân, một tiếng rống giận, bí
mật mang theo một cỗ mùi rượu.
"Cút ra ngoài."
Trái tim Ngạo Tình khẽ run, bước nhanh đi vào. Chỉ thấy Phong Dạ Hàn một tay cầm vò rượu, đối diện bức tường uống rượu giải sầu. Trong lòng Ngạo Tình cứng lại, gặp qua vô số cảnh mượn rượu tiêu sầu, nhưng không có
gặp qua người hướng về phía tường mượn rượu giải sầu. Hắn sao lại tịch
mịch như vậy, sự vật tốt đẹp đối với hắn mà nói sợ là yêu cầu xa vời
thôi.
Ngạo Tình đi vào, đoạt vò rượu trong tay của hắn, để xuống bên cạnh trên bàn đá. Phong Dạ Hàn vẫn như cũ đứng vững vàng bất động, quanh thân
phát ra khí lạnh làm người ta hoảng sợ. Thật ra thì, khi Ngạo Tình tới
cửa động, Phong Dạ Hàn liền biết nàng tới. Vốn là hắn rất muốn một
chưởng đánh qua, nhưng là, hắn vẫn như cũ ôm một tia hi vọng.
"Nghe ta giải thích, có được hay không?" Đôi mắt trong veo nhìn thẳng
vào đôi mắt đen đang nhìn vào tường, "Nếu như nói, ta từ hôn là vì bảo
vệ ngươi...ngươi tin sao?"
Tròng mắt Phong Dạ Hàn vừa động, chậm rãi dời về phía đôi mắt trong veo kia, chờ đợi nàng nói tiếp.
"Ta thích ngươi, Phong Dạ Hàn." Có lẽ từ lần đầu tiên thấy hắn liền có
chút động lòng đi, một đôi mắt phượng lạnh lẽo, cương quyết cô độc, để
cho nàng thương tiếc đồng thời cũng sinh ra khát vọng cùng chờ mong.
Phong Dạ Hàn cảm thấy trong lòng có chút xúc động, nổi lên một tia dịu dàng không biết tên.
Ngạo Tình cảm thấy khí lạnh quanh người Phong Dạ Hàn rõ ràng giảm bớt
rất nhiều, cũng hơi thoáng an tâm, "Ta thích ngươi, cho dù ta cảm thấy
ngươi không thích ta. Lòng của Ngạo Tình rất nhỏ, chỉ muốn một đời một
thế một đôi nhân, ngắm nhìn thế gian phồn hoa, vẫn như cũ có thể tay
trong tay nhìn nước chảy đá mòn. Nhưng ngươi là Vương Gia, lòng của
ngươi rộng lớn, tương lai có lẽ còn có thể nắm giữ thiên hạ, khi đó liền có hậu cung ba ngàn Giai Lệ làm bạn. Ta với ngươi không đồng đạo không
cùng chí hướng nên không thể nào lâu dài, cho nên, cho dù Ngạo Tình
thích ngươi, cũng chỉ nghĩ bảo vệ tim của mình, đơn thuần thích ngươi là tốt rồi. Còn nữa, Ngạo Tình có một việc khó nói, lần trước Ngạo Tình
thất ước là bởi vì đi núi Yên Vụ, nơi đó là chỗ sư phụ ở, sư phụ ta tính tình cực đoan, không thích ta cùng với Hoàng thất có bất kỳ quan hệ gì, ngộ nhỡ cho hắn biết ta động tình, ta sợ hắn gây bất lợi cho ngươi.
Thật ra thì, trước kia ta muốn ngươi lấy ta là có mục đích, là muốn mượn tay ngươi điều tra một ít chuyện, vốn định đạt tới mục đích rồi liền
rời đi. Sau lại phát hiện mình thích ngươi, không hề muốn lợi dụng
ngươi, cũng sợ. . . Sợ mình tới thời điểm đó không cách nào toàn thân mà lui. Cho nên, tổn thương ngươi không phải là ý của ta, hi vọng ngươi
không cần bởi vì chuyện này mà để cho mình trở nên cực đoan, sống thật
tốt là tốt rồi."
Nhìn mặt Phong Dạ Hàn không chút thay đổi, không buồn không giận, trong
lòng Ngạo Tình thầm than, có lẽ mình cũng không có tiến vào tim của hắn, chỉ là đả thương thể diện của hắn, để cho hắn nhiều hơn một cái cớ để
trốn tránh nữ nhân mà thôi.
"Hảo hảo bảo trọng! Ta đi nha." Ngạo Tình xoay người, tự giễu cười một
tiếng, không ngờ lần đầu tiên động tình lại kết thúc nhanh như vậy.
Ngạo Tình đột nhiên rời đi, trong nháy mắt lòng của Phong Dạ Hàn luống
cuống, phá khẩu mà ra, "Ta. . . Ta cũng vậy. . . Thích ngươi. Ta đối với ngôi vị hoàng đế là có hứng thú, cũng nhất định phải được, nhưng lúc đó hậu cung cũng chỉ có hoàng hậu một người. Còn nữa, ta không sợ bất luận kẻ nào, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều không sợ."
Thì ra là hắn cũng thích chính mình, cũng nguyện được một người một
lòng, tâm tình Ngạo Tình thật tốt. Nghĩ lại, vấn đề tồn tại vẫn rất
nhiều, có lẽ nếu mình không mang nhiều trách nhiệm như vậy, có lẽ cũng
có thể thử cùng hắn tay trong tay. Nhưng là, có quá nhiều nguyên nhân
không để cho nàng dám muốn làm việc đó bằng bất cứ giá nào.