Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 23: Dấu vết(1)



Trong lòng Ngạo Tình hồi hộp, người ta còn chưa có tới cửa bái phỏng, tự mình đã đưa tới cửa. Nhìn kỹ, dung mạo thanh tú, chỉ cảm thấy không tự tin quá, mềm mại yếu ớt, làm người khác có cảm giác khúm núm, quy củ, nhưng trong một thoáng cùng Ngạo Tình nhìn nhau, trong lòng nàng cảm thấy băng hàn, nữ nhân này giấu quá sâu, so với Nhu phi lại càng sâu không lường được.

"Tiểu nữ Bách Lý Ngạo Tình bái kiến An Tần nương nương." Ngạo Tình qua quýt hành lễ.

"Mau đứng lên." An tần nương nương_ An Lam Dung nhanh chóng tiến lên đỡ Ngạo Tình lên.

Lúc này, Nhu phi như vô ý đưa mắt nhìn An Tần nương nương, trong nháy mắt sự nhu nhược trong mắt an tần nương nương lập tức biến mất, lại có mấy phần kiên định.

"Bách Lý tiểu thư, có thể cùng ta đến chỗ khác nói chuyện hay không." An tần nương nương kéo tay Ngạo Tình. Lời vừa nói ra, sắc mặt hoàng hậu nương nương khẽ biến, nhưng rất nhanh đã tươi cười trờ lại.

Ngạo Tình cảm thấy sống lưng lạnh toát, hôm nay những nữ nhân này muốn làm gì, muốn nói chuyện thì nói chuyện, làm sao phải làm bộ quen thuộc như vậy, bản tiểu thư có phải là người ai muốn sờ là có thể sờ đâu.

Hai người tới một chỗ yên lặng, không khí trong nháy mắt ngưng kết.

"Bách Lý tiểu thư, ta không thích ngươi." An Tần nương nương dứt khoát nói, đâu còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ lúc nãy nữa.

"Ngạo Tình không phải thánh nhân, không thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình." Ngạo Tình hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chú ý biểu tình của An Tần nương nương.

"Ta không hy vọng ngươi đem nhi tử ta đẩy đến đầu sóng ngọn gió, ta chỉ cầu cho cuộc đời hắn bình an bảo vệ danh hào Vương gia đã là phúc rồi." An Lam Dung bắt đầu có chút tức giận, nhãn châu xoay động, thái độ lập tức chuyển biến, tươi cười rạng rỡ: "Bách Lý tiểu thư, con ta tính tình lạnh nhạt, lại không có nhà mẹ chống đỡ, Bách Lý tiểu thư là thiên chi kiêu nữ, không nên lãng phí thời gian ở trên người nhi tử của ta, mà nên tìm kiếm một nam nhân tốt hơn."

Ngạo Tình cười nhạt một tiếng, "An Tần nương nương cảm thấy nam nhân như thế nào thì xứng đôi với Ngạo Tình đây?" Hừ! Cái đuôi hồ ly rốt cuộc lộ ra.

"Ta An Tần chỉ là một phi tần nhỏ bé kiến thức nông cạn, thấp cổ bé họng, tất nhiên không dám nhiều lời." An Lam Dung cho là Ngạo Tình dao động, trong lòng vui mừng, thiếu chút nữa buột miệng hô lên tên người mình nghĩ. Cũng may, đầu óc xoay chuyển không nói ra.

Trong lòng nàng càng thêm xác định, cũng không muốn lưu lại "Tiểu nữ chính là thích Phong Dạ Hàn, nếu như An Tần nương nương không thể nào tiếp thu được, Ngạo Tình cũng không thể nói gì hơn. Lại nói, có Ngạo Tình tương trợ, hắn chưa chắc đã không có phần thắng, người thử nghĩ xem, an tần nương nương? Bên ngoài gió lớn, không bằng trở về đại đường thôi."

"Ngươi không cần quá phận, ngươi vì sao nhất định muốn hại nhi tử của ta. Nhung Vương gia khác Long Tiềm Phượng Thải(ý là rồng phượng ẩn náu), tướng mạo phi phàm, lại được hoàng thượng sủng ái, Bách Lý tiểu thư vì sao không suy tính một chút?" An Lam Dung nhanh chóng nói ra, bộc lộ tiếng lòng, chỉ là lúc nói ra "Nhung Vương gia" thì hình như quá thuận miệng rồi.

Nữ nhân có sự nhạy cảm giống như một chiếc gương, dù là biến hóa rất nhỏ cũng không thể che giấu được.

Khóe miệng Ngạo Tình nhếch lên, cười lạnh, quả nhiên là sốt ruột vì ái tử(con yêu), đáng tiếc bộc lộ quá nhanh.

Trở lại đại đường, người khẩn trương nhất là hoàng hậu, khuôn mặt tươi cười, đưa tay kéo Ngạo Tình đến bên cạnh: "Hôm nay lúc thỉnh an, thái tử phi vẫn nói đối với ngươi nhất kiến như cố, Ngạo Tình có rảnh thì đến phủ thái tử chơi một chút, trắc phi cũng nhắc ngươi suốt."

"Đó là tự nhiên." Hoàng hậu này nói toàn lời vô ích, trợn mắt bịa đặt cũng không sợ hư miệng. Hai người kia hận không thể lột da rút xương mình chứ gì mà nhất kiến như cố?

Còn chưa kịp ngồi xuống, đầu kia Nhu phi cũng nhẹ nhàng đi tới đây, dịu dàng kéo tay Ngạo Tình. Theo lễ phép, Ngạo Tình cũng đành phải đứng lên, choáng nha, cũng không để cho người ta hít thở, thay nhau oanh tạc thế này nữa.

"Tình nhi, ta thấy ngươi đã thích rồi. Ngạn nhi luôn cà lơ phất phơ, không hỏi chánh sự, nhiều lần đề nghị hắn cưới phi, hắn chết sống không chịu. Không ngờ đi một chuyến biên cương chúc thọ lão Hầu gia, trở lại tính tình trở nên khéo léo không ít, nói chuyện làm việc cũng biết cách săn sóc người, đối với chuyện cưới phi chuyện cũng không bài xích nữa. Hỏi tùy tùng của nó, mới biết là công lao của ngươi. Chỉ là Ngạn nhi làm việc có chút lỗ mãng, không hiểu tâm tư nữ nhi, hi vọng ngươi không nên trách hắn tính tình trẻ con, rỗi rãnh thì đến Nhung Vương phủ một chút, từ từ chung đụng, liền biết Ngạn nhi cũng là một nam nhân tốt." Nhu phi nói từng chữ từng câu rất êm ái, không nhanh không chậm, chỉ sợ thần tiên cũng bị thuyết phục.

Ngạo Tình lần này thật sâu sắc cảm nhận được lợi hại của lời nói bên tai, Hoàng đế lão nhi mỗi ngày đều ở trong ôn nhu như vậy, không say sinh mộng chết đã coi như là thành tinh rồi.

"Nhung Thân Vương khí vũ bất phàm, tiểu nữ tướng mạo bình thường, tính tình thô bỉ, thật sự không xứng với Nhung Vương gia. Lại nói, chuyện tình cảm cần lưỡng tình tương duyệt, không thể cưỡng cầu được.... " Ngạo Tình đang nói thì hoàng hậu đã xen vào.

"Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Nhu phi muội muội cần gì phải làm người khác khó chịu, ta thấy tôn nữ của Hải vương gia tướng mạo chim sa cá lặn, tài nghệ xuất chúng, không bằng xin hoàng thượng tứ hôn, cũng có thể giúp muội muội nhanh chóng có hoàng tôn."

"Tỷ tỷ nói đùa, Ngạn nhi được hoàng thượng yêu thích, việc chọn phi tự nhiên không thể qua loa. Hoàng hậu vẫn nên dành chút thời gian cho thái tử phi, thái tử trắc phi nói không chừng mùa thu sang năm tỷ tỷ liền có thể ôm hai tôn tử đấy." Nhu phi vẫn như cũ ưu nhã cười nhạt, giọng điệu không giống như nói móc, nhưng từ ngữ đã bộc lộ hết rồi.

Kẹp ở giữa hai người, Ngạo Tình cười khổ, rất muốn bảo các nàng dùng võ lực giải quyết, tránh khỏi chơi chơi chữ, mệt mỏi.

Băng Tâm cùng Băng Lam phục vụ bên cạnh cúi đầu mím môi, trong lòng cười trộm.

Trong lúc mơ hồ, bên ngoài truyền đến tiếng hét phẫn nộ của An Tần nương nương.

Ngạo Tình chạy ra ngoài đầu tiên, mọi người phía sau cũng nhanh chóng đi xem náo nhiệt.

An Tần nương nương chợt vung tay, chát. Một cái tát mạnh đánh lên mặt Phong Dạ Hàn

Mắt phượng của Phong Dạ Hàn không nháy một cái, lòng của Ngạo Tình bỗng chốc hung hăng đau đớn. Một bên, vẻ mặt hoàng hậu cùng Nhu phi lại tự nhiên, trong lòng vui vẻ.

"Cổ nhân có nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’, không ngờ lòng dạ An Tần nương nương lại ác độc như vậy, ngay cả nhi tử của mình cũng đánh, thật là làm Ngạo Tình mở rộng tầm mắt." Ngạo Tình bước nhanh tới, kéo Phong Dạ Hàn đi, đi vài bước, dừng một chút, quay đầu lại cười lạnh nói: "Một tát này chắc chắn sẽ có người giúp chàng đòi lại."

Lấy chút thuốc bách lộ, nhẹ nhàng thoa lên dấu năm ngón tay, trong lòng nàng đau đớn không thôi. Ngạo Tình vốn muốn đòi lại một tát kia, nhưng nghĩ lại, An Lam Dung dù sao cũng có công nuôi dưỡng đối với Phong Dạ Hàn. Một tát này chắc chắn sẽ có người nhớ kỹ, thật hy vọng mấy người Xuất Nguyệt sớm trở về một chút.

"Ta quen rồi." Phong Dạ Hàn nằm trên giường hướng về phía Ngạo Tình dịu dàng cười một tiếng, Ngạo Tình nghe vậy trong lòng lại đau hơn.

"Hảo hảo ngủ một giấc."

Ừ. Phong Dạ Hàn gối đầu lên đùi Ngạo Tình, không bao lâu liền mơ hồ tiến vào mộng đẹp.

Một hồi lâu, Phong Dạ Hàn nắm chặt tay Ngạo Tình, hình như mơ phải ác mộng đáng sợ.

Lúc hoàng hôn, mấy người Xuất Nguyệt lần lượt trở về. Bốn người càng nói càng càng hăng, càng nói càng cảm thấy hoảng hốt, quả nhiên đúng như Ngạo Tình suy đoán.

Năm Phong Dạ Hàn ra đời, tình cờ Túc Nguyệt quốc gặp hạn hán lớn, Thái hậu dẫn dắt chúng phi tần tới Quốc An tự ăn chay niệm Phật vì dân cầu phúc, người cố ý mang Nhu phi cùng An Tần đang mang thai đồng hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.