Phía sau cánh cổng của tòa thành tối tăm.
Simon Torre kéo chiếc mũ giáp bằng xích nặng nề của mình lên, cầm chặt ngọn giáo đã được mài đến sáng bóng trong tay và đứng sau người anh họ lớn hơn mình mười bảy tuổi, đồng thời cũng chủ nhân của gã – hiệp sĩ Enrique Torre.
Bên cạnh và phía sau gã là vô số hiệp sĩ và chiến binh.
Họ đứng chi chít ở sau cánh cổng của tòa thành.
Mỗi người có một biểu cảm khác nhau, có người thì lo lắng tới mức run cầm cập, có người thì ánh mắt đầy quyết tâm, sẵn sàng đối mặt với cái chết, cũng có một vài người có biểu hiện tê liệt, ánh mắt thì lờ đờ.
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Simon có thể mơ hồ nghe thấy những từ như ‘quái vật’ và ‘toàn quân chết hết’.
Anh họ Enrique của gã gật đầu với một người đàn ông trung niên, mặc áo choàng tím đứng bên cạnh.
Người sau thì quay đầu lại và rời đi.
Simon nhận ra ông ta chính là Geri, pháp sư đến từ Tháp Luyện Kim, và đồng thời cũng là pháp sư cố vấn hiện tại của thành Hồ Kiếm này.
Hiệp sĩ Enrique điều khiển ngựa chiến, kéo tấm che mặt lên và khá lo lắng khi nhìn Simon.
Người sau thì gắng sức để đứng thẳng hơn.
‘Dù gì thì mình cũng là hầu cận của hiệp sĩ…’, Simon lo lắng nghĩ.
‘Không thể mất mặt trong trận chiến đầu tiên phục vụ cho anh họ được.’
Enrique không nhìn em họ của mình nữa mà ngẩng đầu lên đầy kiên quyết, rồi kéo đầu ngựa và quay sang phía mà các hiệp sĩ và binh lính đang đứng đông nghịt.
Anh ta cao giọng, “Những tên tùy tùng đáng hổ thẹn ấy, người Ludol, người Nedanse, người Calunsians, người Đất Đỏ, người Đất Bắc, người Viễn Đông, có lẽ còn có cả người Đế Quốc chết tiệt nữa, đủ loại màu da và hình dáng khác nhau!”
“Nhưng ta không quan tâm!” Ánh mắt kiên nghị của Enrique quét qua tất cả mọi người, “Bởi vì chúng đều có một điểm chung…”
Enrique rút thanh trường kiếm ở trên yên ngựa ra và gầm lên, “Sống không lâu!”
Gần như mọi hiệp sĩ và chiến binh ở đó đều giơ cao vũ khí lên, hoặc là gõ chúng vào lá chắn.
Giữa những âm thanh va chạm của kim loại cùng với một biển kiếm và giáo, mỗi người đều đi theo chỉ huy của mình và gầm lên đầy giận dữ: “Woo-aa!”
Simon cũng đứng trong đó, gào tới mức khản cả giọng.
Việc này đã tạo cho gã rất nhiều sự tự tin trong lần đầu ra chiến trường.
“Người Đất Bắc thắng lợi, chứng tỏ chúng – đám quái vật, đám tai họa kia không phải là bất khả chiến bại!” Enrique cao giọng, “Và chúng ta… chẳng qua chỉ phải đối mặt với một đám tàn quân!”
Rất nhiều người siết chặt vào vũ khí của mình.
“Chúng ta sẽ nghiền nát chúng!”
“Woo-aa!”
“Mở cổng thành ra!” Enrique lớn tiếng ra lệnh.
Những người lính đứng trên cổng thành bắt đầu quay guồng, cánh cửa tòa thành bắt đầu được kéo lên.
Hiệp sĩ Enrique, chỉ huy của đội quân tiên phong này, cưỡi ngựa lên phía trước.
Simon cầm giáo vội vàng chạy theo sau.
“Sau khi mở cửa thành, bất kể các ngươi nhìn thấy thứ gì, đều phải nhớ kỹ…”
Chỉ huy Enrique giơ cao thanh kiếm tối màu mà anh ta được thừa hưởng từ Đền Thánh Hiệp Sĩ lên.
Giọng nói hùng hồn của Enrique lại truyền đến tai từng người lính:
“Chúng ta là những đứa con trai và con gái của Sorenlan, những chiến binh của xứ Gai Góc, và là người bảo vệ của vùng đất phía Tây Nam!”
“Woo-aa!”
“Thà đổ máu vì tự do, chứ không khuất phục vì sợ hãi.
Ánh sáng chói lọi của nền cộng hòa đã từng chiếu rọi lên tổ tiên chúng ta, mạnh mẽ như Đế Quốc cũng không có cách nào xóa nhòa nó!”
“Woo-aa!”
“Rồng, tinh linh, người thú, hay Đế Quốc tàn bạo, không một ai trong số chúng có thể khiến chúng ta quỳ gối – Những đứa con của Gai Góc sinh ra là để phản kháng!”
“Woo-aa!”
“Những đứa con của Gai Góc, tiến lên!”
“Woo-aa!”
Cánh cổng cuối cùng cũng đã được nâng lên tới đỉnh.
Simon đứng cạnh người anh họ của mình, nhìn vào chiếc khiên có biểu tượng một thanh liễu kiếm quấn đầy gai được treo trên yên ngựa của anh ta.
‘Mình đến từ nhà Torre.’ – Gã siết chặt ngọn giáo trong tay, nhìn ra phía ngoài cổng thành.
Một đội quân đầy sát khí, nhưng cũng khó mà che giấu sự mệt mỏi và tổn thương đang đứng ở đó, thậm chí đến quân số cũng ít hơn bọn họ.
‘Chúng ta, những người bảo vệ thành Hồ Kiếm qua bao thế hệ.’
‘Ta là con trai của Gai Góc.’
‘Ta sẽ vĩnh viễn không khuất phục.’
Hiệp sĩ Enrique đặt thanh trường kiếm xuống, rồi nhận lấy ngọn giáo mà Simon đang nắm chặt trong tay.
“Theo sát đội hình, Simon.” Enrique cau mày, nói nhỏ, “Đừng lơ đãng.”
Simon còn chưa kịp phản ứng thì Enrique đã giơ ngọn giáo lên và thúc ngựa vội rời đi.
Simon rút kiếm ở bên hông ra, cả người gã run bần bật khi bước ra khỏi cổng cùng đoàn quân đông đảo.
Gã nhìn thấy họ đã bố trí xong đội hình chiến đấu trong thời gian rất nhanh.
Các hiệp sĩ ở phía trước, bộ binh ở hai bên và cung thủ thì ở phía sau.
Gã nhìn thấy người anh họ của mình gầm lên giận dữ, rồi thúc vào bụng ngựa.
Vó ngựa chạy nhanh hơn, các hiệp sĩ kề bên cũng tăng tốc mà không hề sợ hãi.
Gã nhìn thấy chỉ huy của bộ binh rút kiếm ra, rồi nâng khiên lên để ra hiệu cho họ tiến tới.
Gã nhìn thấy các cung thủ bắn hai loạt tên, trao đổi mưa tên với quân địch.
Gã cố sức nâng chiếc khiên của mình lên và cảm nhận những rung động trên đó.
Đội hình bộ binh đã có rất nhiều người ngã xuống trong làn mưa tên vừa rồi.
Gã nhìn thấy các hiệp sĩ đồng loạt gầm lên, giữ ngọn giáo theo chiều ngang và lao thành hàng về phía trước.
Lớp lớp Lực Lượng Siêu Phàm khác nhau hiện lên trên người họ.
Gã nhìn thấy Lực Lượng Siêu Phàm được truyền dạy bởi Đền Thánh Hiệp Sĩ hiện lên trên tay anh họ.
Ngọn giáo dài được Enrique vung lên, hướng thẳng về phía kẻ địch.
Gã nhìn thấy bản thân cũng giơ cao thanh trường kiếm và gầm rú tiến lên cùng những người lính bộ binh.
Sau đó.
Gã nhìn thấy.
Trước người anh họ.
Đột nhiên xuất hiện.
Một thiếu nữ.
Anh họ giơ cao ngọn giáo lên và đâm về phía nàng không chút do dự.
………
Simon Corleone đột nhiên bừng tỉnh.
Tâm trí gã sáng suốt trở lại.
Dòng suy nghĩ của Hầu tước ma cà rồng từ một người hầu cận của hiệp sĩ hơn sáu trăm năm trước quay trở về thực tại, trở về rừng cây bạch dương chỉ có thể tìm thấy ở phía Bắc Star.
Gã kinh hãi nhìn.
Đó vẫn là người thiếu nữ kia.
Trận chiến nổ ra mà không hề báo trước.
“Hành động.” Mệnh lệnh của Katerina lạnh lùng vang lên.
“Chết!”
Hai chiến binh ma cà rồng của Binh đoàn Máu Thánh lần lượt xuất hiện ở trước và sau người thiếu nữ kỳ dị kia.
Không chỉ thế, một chiến binh hung dữ khác đã xuất hiện từ giữa không trung và tấn công từ trên đó xuống!
Người thiếu nữ khẽ ngẩng đầu lên và mỉm cười.
Simon hoảng loạn đưa tay về phía Nữ vương Bóng Đêm và hét lên, “Không!”
Gần đó, cậu bé bảy, tám tuổi, Thales, ảo não nói với hai người đứng cạnh mình.
“Sao lại đánh nhau rồi?”
Trong lúc họ nói chuyện, bộ móng vuốt sắc bén ngang sắt thép đã được ba chiến binh đến từ Binh đoàn Máu Thánh lạnh lùng vung lên.
Katerina cau mày, nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ.
Nhưng nàng vẫn cứ mỉm cười mà đối mặt, không màng đến nguy hiểm đang tới gần, thậm chí còn không thèm phản kháng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của tất cả những người theo dõi trận chiến, bao gồm cả Katerina và Thales đột ngột co lại.
‘Chuyện gì thế?’
*Xoẹt*
Ma cà rồng phía trước dùng móng vuốt đâm xuyên qua ngực thiếu nữ và móc ra một trái tim đẫm máu.
*Roẹt*
Ma cà rồng phía sau chặt ngang hông thiếu nữ, máu bắn tung tóe.
*Rắc*
Ma cà rồng phía trên túm và vặn gãy đầu người thiếu nữ, sau đó thì rút đầu nàng ra khỏi cái cổ gầy guộc, thậm chí còn kéo theo một đoạn tủy sống, khiến máu tuôn ra khỏi động mạch như suối phun.
Dưới sự tấn công đẫm máu và tàn nhẫn ấy, cơ thể người thiếu nữ ngay tức khắc bị cắt thành ba phần.
Máu tươi vương khắp nơi.
Thales cố nén cảm giác buồn nôn.
Cậu nhìn thấy Serena trông vẫn rất tuyệt vọng, nhưng Chris đứng bên cạnh thì lại cau mày.
Ba chiến binh ma cà rồng dễ dàng giết chết kẻ địch trong nháy mắt.
Nó dễ dàng một cách khác thường khiến họ nhìn nhau trong nghi hoặc, nhưng sau đó thì vẫn cung kính quay về cạnh Nữ vương và cẩn thận dâng chiếc đầu lên.
Nhìn đầu của người thiếu nữ, cùng với khuôn mặt tới khi chết vẫn còn mỉm cười của nàng, Katerina gầm nhẹ lên.
‘Đó là tất cả?’
‘Có quá đơn giản không?’
‘Đây chính là… tiếp viện của Serena?’
Chỉ có mỗi Serena bật cười khúc khích với đôi mắt vô hồn.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí quái dị này.
Đúng lúc đó, Aida trợn trừng hai mắt và hét lớn, “Không đúng!”
Những người đã nghi ngờ từ lâu lập tức nhìn về phía xác thiếu nữ trên mặt đất.
Nhưng cả hai phần xác đã mất đầu đều không có bất cứ thay đổi gì.
Giây tiếp theo, tình hình đột nhiên có biến.
“Aaa!” Vài tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên!
Những người gào thét kia là ba chiến binh ma cà rồng đã giết chết thiếu nữ!
Ba người họ ôm chặt lấy ngực, bụng và gập người xuống.
Một người thậm chí còn ngã xuống đất vì đau đớn!
“Bệ hạ!” Hắn gãi mạnh lên ngực và bụng, khuôn mặt thì méo mó như đang phải chịu sự tra tấn kinh hoàng nhất trên đời.
Katerina vừa sợ vừa giận khi nhìn tình trạng khốn khổ của ba thuộc hạ.
‘Là chất độc?’
Thales ngẩng đầu, dao động kỳ lạ lại chạy lên mắt.
Ngay sau đó, cậu kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
Trong cơ thể của ba ma cà rồng kia phát ra thứ ánh sáng màu đỏ thẫm, chói lòa hơn bất cứ người nào khác!
Katerina đang định kiểm tra kỹ càng tình trạng của thuộc hạ thì một bóng người bỗng xuất hiện cạnh nàng với tốc độ vượt qua cả âm thanh.
Trong lúc Katerina còn chưa kịp phản ứng thì bóng người đó đã kéo nàng về phía sau.
“Đừng, Bệ hạ!” Simon, sau khi biến thành hình dạng thật, vừa giữ lấy Katerina đang tức giận, vừa lắc đầu, “Chúng ta phải rút lui!”
“Aaaaaa… Không…”
“Nóng quá…”
“Thứ gì… có thứ gì đó…!”
Tiếng la hét thảm thiết của ba chiến binh ma cà rồng càng lúc càng rùng rợn.
Hai người đồng đội nhìn thấy thế liền vội tiến lại gần và sốt sắng kiểm tra.
“Mặc kệ đó là thứ quái quỷ gì”, thông qua tầm nhìn đặc thù nhờ những dao động kỳ lạ, Thales khiếp sợ nhìn mọi thứ đang diễn ra, rồi lo lắng nói với Aida và Ralf.
“Tôi nghĩ chúng ta nên đi trước…”
Nhưng cậu còn chưa nói xong.
*Bùm*
Thales nhắm chặt mắt và bịt hai tay lại trong vô thức.
Một tiếng nổ cực lớn và tiếng gào thét đột nhiên vang lên!
Tất cả mọi người trợn mắt, há hốc mồm khi nhìn thấy ba chiến binh ma cà rồng tinh nhuệ bỗng nổ tung như mấy quả bóng bay!
Họ nổ tung thành vô số mảnh xác, chân, tay và còn cả hàng nghìn những giọt máu rồi bắn tung tóe về mọi phía!
Hai người đồng đội ở gần đó cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.
Cả hai ngã xuống đất một cách vô lực, rồi co giật một lúc và cũng bắt đầu la hét thảm thiết.
“Đáng chết!” Katerina gầm lên và hất tay Simon ra.
Nhưng chuyện còn kỳ dị hơn xảy ra ngay sau đó.
Chân, tay bị đứt lìa và máu vương vãi khắp nơi trên mặt tuyết vậy mà lại tự động di chuyển như có sinh mệnh của chính mình và tập trung lại một chỗ.
Máu vương trên đất quyện vào nhau, tạo thành một quả cầu đỏ như máu!
Thales dám xin thề rằng đây là cảnh tượng buồn nôn nhất từ trước đến giờ mà cậu nhìn thấy.
Một bàn tay bị đứt lìa bò nhanh trên mặt đất bằng năm ngón tay, sau khi tới gần quả cầu đỏ như máu kia thì năm ngón tay nhún xuống, dùng lực để “nhảy lên”, nhảy vào trong quả cầu dường như được tạo thành bằng máu đó.
Không chỉ có mỗi bàn tay đứt là tự di chuyển.
Còn có cả cẳng chân lăn tròn; đôi môi tự khép, mở; dạ dày co bóp; thậm chí là cả những con mắt nảy lên, bộ não nhún nhẩy một cách “vất vả” và tủy sống uốn éo tiến về phía trước như những con rắn!
Tất cả trông giống như những người hầu được chủ nhân triệu tập, chúng vui vẻ hòa mình vào trong quả cầu đỏ thẫm như máu kia!
*Bùm*
Hai ma cà rồng đang la hét thảm thiết cũng lập tức nổ tung thành những đoạn tay, chân nhuốm máu và bắn ra bốn phía.
Máu và tứ chi bị đứt lìa của họ cũng “sống lại” trong nháy mắt và hòa vào trong quả cầu khổng lồ đã nở ra gần bằng chiều cao của một người!
Katerina khiếp sợ nhìn những thứ đang diễn ra trước mắt – chúng đã vượt qua hiểu biết của nàng về thế giới này.
Các ma cà rồng hoảng sợ nhìn quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ, riêng Simon thì chăm chú vào quả cầu.
Nó đang gợi lại những ký ức kinh hoàng và đáng sợ nhất trong đầu gã.
“Con chó cái này! Cô đã làm cái gì thế!” Nữ vương gầm lên với Serena.
“Chỉ cần tất cả chúng ta chết ở đây”, nhưng Serena chỉ cười lớn lên với vẻ thê lương, “Là có thể giải thoát khỏi lời nguyền của ông ta!”
Chris đứng cạnh thở dài.
Thales che miệng lại, cố nén cảm giác buồn nôn kinh khủng đang trào dâng.
“Đây là cái thứ kinh tởm gì vậy?” Thales chỉ vào quả cầu và những cái chân, tay bị đứt lìa đang vui sướng nhảy múa ở xung quanh, rồi lắp bắp hỏi.
“Không biết”, Aida ngây người, như thể đã chết điếng vì sợ hãi.
“Nhưng ta không muốn chết theo kiểu này…”
Ralf trông hết sức kinh hãi.
Gã điên cuồng ra hiệu.
[Kinh khủng.]
Đúng lúc này, cuối cùng thì quả cầu cũng ngừng nở ra.
Nó co lại từ từ, đồng thời, một cánh tay đột ngột vươn ra khỏi đó.
Đó là một người.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn người thiếu nữ với nụ cười kỳ dị đó bước ra khỏi quả cầu với cơ thể trần trụi và dính đầy máu.
“Ta nói rồi.”
“Sẽ đau.”
“Ngươi đến cùng là thứ gì!” Katerina nghiến răng, gầm lên thành tiếng.
Người thiếu nữ dụi dụi vùng quanh mắt dính đầy máu tươi, để lộ ra làn da và đôi mắt.
Nàng nhìn về phía Katerina.
“Ngươi không phải Bệ hạ sao?” Người thiếu nữ mỉm cười, “Tại sao họ không nói cho ngươi biết lúc đăng quang?”
Katerina lộ vẻ nghi hoặc.
“À, thế chắc là ngươi không đăng quang theo cách bình thường?” Nụ cười dịu dàng của người thiếu nữ dần chuyển sang vẻ quỷ dị.
“Hay là…”
“Con đi*m Gai Máu đó đã từ bỏ các người rồi?”
Lúc ấy, nỗi bàng hoàng và sợ hãi hiện lên trong mắt Katerina.
Thales nhíu mày.
‘Gai Máu.’
‘Lại là cái tên này.’
‘Vậy người thiếu nữ này… Hy vọng không giống như những gì mình nghĩ…’
Thales nghiến răng, quyết định mặc kệ những gì đang xảy ra ở nơi này và trốn đi trước.
Đúng lúc đó, người thiếu nữ bước tới.
Mọi người trở nên căng thẳng và lùi lại trong vô thức.
Duy chỉ có một người buồn bã lê bước lên phía trước.
Đó là Serena.
Chris đứng sau lộ vẻ do dự và không đành lòng.
“Theo đã hứa…”
“Tôi đã đem Quan tài Đêm Tối đến cho ngài…”
Thales kinh ngạc, hoang mang khi nhìn thấy Serena run rẩy quỳ xuống với khuôn mặt tái nhợt.
“Thưa ngài Ma Năng Sư Máu.”
Khoảnh khắc ấy, sự tĩnh lặng trải dài khu rừng.
Thales há hốc mồm, giơ tay lên che mặt.
[Ralf.]
Ralf tỏ ra nghi ngờ và ra hiệu.
[Ý gì?]
Thales ra hiệu lại với vẻ mặt nhăn nhó.
[Ý là.]
[Chạy mau.]
Ralf siết chặt chân giả làm bằng thép của mình và thản nhiên bế Thales lên.
“Đúng vậy”, Ma Năng Sư Máu để lộ nụ cười động lòng người.
“Lời hứa đến muộn hai trăm năm.”
“Vô cùng xin lỗi, thưa ngài”, Serena cười cay đắng.
“Lúc tôi bắt đầu…”
“Vì vậy”, hiển nhiên là Ma Năng Sư Máu cũng chẳng thèm nghe Serena giải thích mà chỉ cười và chỉ vào chiếc quan tài đen ở phía xa.
“Làm sao để mở nó ra?”
Katerina chợt biến sắc.
Serena nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không còn chút luyến tiếc nào.
“Dùng chìa khóa quân vương, và máu của tôi.”
“Rất tốt”, Ma Năng Sư Máu lặp lại với một nụ cười chân thành, “Dùng máu của ngươi”.
Ma Năng Sư Máu đưa tay ra, khẽ sờ vào mặt Serena.
Ngay sau đó, Serena đột nhiên lộ vẻ đau đớn.
Tuy nhiên, cũng đúng vào lúc này, một bóng người bất ngờ lao đến không chút do dự.
“Aaaa!”
Chris Corleone gầm lên giận dữ, hóa thành hình dạng thật và vỗ đôi cánh xương.
*Xoẹt*
Ông ta dùng móng vuốt chém đứt một tay của Ma Năng Sư Máu!
Và rồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ma Năng Sư Máu, Chris xoay người, kéo Serena lại và ném nàng ra xa hơn mười mét!
‘Đây là?’
Serena sửng sốt nhìn lão quản gia khi đang bay ở giữa không trung.
“Chris…” nàng lẩm bẩm.
“Điện hạ!” Chris Corleone bẻ gãy nối tay còn lại của Ma Năng Sư Máu một cách thô bạo và giận dữ hét lớn, “Ngài không thể từ bỏ!”
“Vì một cuộc sống tự do!”
Serena như bừng tỉnh.
Nàng nghiến răng, đâm sầm xuống.
Chỉ vài tích tắc sau đó, cánh tay bị đứt của Ma Năng Sư Máu đã đập vào người Chris!
Người sau lập tức gầm lên trong đau đớn!
“Aaaaa…”
Chris đột ngột quỳ xuống, đôi cánh xương không ngừng run rẩy như đang bị tra tấn.
Tiếp theo, khói đỏ như máu bỗng bốc lên từ người ông ta.
“Nhìn kìa, máu của ngươi đang sôi lên”, Ma Năng Sư Máu cúi người, mỉm cười nhìn Chris.
“Sự sống của ngươi đang bị đốt cháy.”
*Rắc*
Simon Corleone đột nhiên xuất hiện cạnh Ma Năng Sư Máu bằng một tốc độ kinh khủng, rồi dùng bàn tay chém bay đầu của người thiếu nữ.
“Đừng để nó chạm vào cơ thể.”
Simon cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, quay đầu lại nói.
Chris lúc này mới thả lỏng, không ngừng thở gấp với khuôn mặt tái mét.
“Haha”, ông ta cười chua chát, “không ngờ cứu tôi lại là anh”.
“Im mồm đi lão già”, ánh mắt pha trộn giữa sợ hãi và hận thù của Simon chuyển từ cơ thể tàn tật của Ma Năng Sư Máu về phía Chris.
“Trong số ba người, tôi ghét nhất là ông.”
Giọng Katerina vang lên:
“Để năm người ở lại đoạn hậu!”
Nàng bay lên giữa không trung, điên cuồng hét lớn để ra lệnh:
“Những người còn lại, mang theo quan tài đen và lập tức rút lui!”
Binh đoàn Máu Thánh không hề có chút do dự, hai trong số bảy chiến binh ma cà rồng còn lại lao vụt về phía chiếc quan tài.
Một người trước, một người sau, cả hai cùng khiêng nó lên.
Nhưng ngay sau đó, trong lồng ngực đỏ như máu của cơ thể bị cắt rời của người thiếu nữ bỗng mọc ra một cái đầu!
Điều đáng sợ là, cái đầu này không mọc ra từ cổ mà lại xé rách lồng ngực của nàng và chui ra từ giữa.
“Đây là… quái vật gì?” Simon và Chris ngơ ngác nhìn nhau.
“Ai cũng không chạy được đâu nha.” Trong ánh mắt khiếp sợ của cả hai, cái đầu giữa lồng ngực nheo mắt và mỉm cười đầy vui vẻ.
“Sẽ rất phiền phức nếu như bị đám người kia phát hiện.”
“Một người, cũng không chạy được nha.”
Ma Năng Sư Máu khẽ bước lên trước, rồi giơ cánh tay còn lại ra trước ngực.
“Tất cả máu trên đời này.”
“Đều là của ta.”
Một giây sau, tiếng động kinh hoàng phát ra từ dưới mặt đất.
*Ầm Ầm*
………
Thales được Ralf bế lên.
Cùng với Aida, cả ba rón rén bước đi được hơn hai mươi bước.
Đúng lúc này.
*Rầm*
Một bóng người rơi xuống từ trên trời.
Đáp xuống mặt tuyết trước mặt Thales.
Biểu cảm của Thales thay đổi.
Với vẻ mặt vô cùng đau khổ, Thales nhìn người vừa rơi từ trên trời xuống và thở dài, nói, “Sao lại là cô?”
Serena vịn cây bạch dương và đứng dậy một cách khó khăn, sau đó thì nhìn bọn họ và lộ vẻ hung hãn.
‘Chris… cố ý ném mình tới đây?’
‘Chẳng nhẽ ông ta nghĩ rằng thằng ranh này còn có cách gì đó hay sao?’
Đôi mắt Serena đột nhiên sáng bừng.
Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ‘chẳng trách, chẳng trách mà Chris lại muốn mình đi theo chúng”.
“Hãy làm một thỏa thuận, đưa ta rời đi cùng”, Serena lạnh lùng nói.
“Ta sẽ không ngăn cậu rời đi.”
Thales sững sờ, sau đó thì cơn giận dữ trào dâng trong lòng cậu, ‘Lão yêu bà này!’
Nhưng bỗng có tiếng cười khúc khích mơ hồ vang vọng đến từ bên kia, “Một người, cũng không chạy được nha”.
Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Khoảnh khắc tiếp theo, Aida vội đẩy Thales và Ralf ra xa, Serena cũng giật mình mà bay vút lên.
*Xoẹt*
Nữ tinh linh xoay người, chặt đứt một cái rễ cây trồi lên khỏi mặt đất!
“Dẫn cậu ta đi trước!” Nàng phẫn nộ hét lớn, sau đó thì quay lại và chặt tiếp một cái rễ cây khác đang định đuổi theo Thales.
Nhưng một, hai, ba… càng nhiều rễ cây trồi ra khỏi mặt đất hơn và cuốn về phía Aida.
Nữ tinh linh gầm lên, khua thanh loan đao ra mọi hướng.
Ralf và Serena gắng sức trèo lên những cành cây cao hơn.
‘Đáng chết…’
Thales vừa sợ vừa kinh ngạc khi thấy những cái rễ cây này.
‘Đây là cái khả năng quái quỷ gì thế?’
Cậu liếc thấy Serena đang đi theo cạnh họ.
“Chính cô đã tạo ra cái mớ hỗn độn này”, Thales ôm cổ Ralf, hung dữ, “Tại sao tôi lại phải là người dọn dẹp?”
Nhưng Serena còn chưa kịp trả lời cậu, thì hai hàng bạch dương cạnh họ đã đột nhiên “sống lại”!
*Vút*
Những cây bạch dương như có trí tuệ mà duỗi cành lớn ra, đập về phía họ và ép họ phải quay lại con đường cũ.
Đã không còn chỗ để né tránh, Ralf chỉ còn cách triệu hồi cơn cuồng phong và nỗ lực đẩy những cành cây này ra.
*Vút*
Tuy nhiên, phía sau gã là vài chục cành cây khác đang lao đến.
Ralf biến sắc.
Lúc này đây, gã đành phải gắng sức ném Thales về phía bãi đất trống bên ngoài khu rừng.
*Vút*
Ngay sau đó, Ralf bị những cành cây quất trúng từ mọi hướng và ngã xuống phía Aida.
‘Không.’
Thales nhìn mặt tuyết càng ngày càng gần, đành phải nhắm mắt lại.
Cho đến khi cậu được một cánh tay ôm vào trong lòng.
*Rầm*
Serena đón lấy Thales bằng một tay, rồi cả hai đâm sầm xuống mặt tuyết và lăn đi hai vòng.
Thales thở hổn hển.
Cả hai sững sờ nhìn nhau rồi cùng khịt mũi.
“Ta vừa mới cứu mạng cậu, đương nhiên cũng có thể lấy lại nó… Hãy nghĩ cho cái mạng sống của mình…” Serena hung tợn, “Mau đưa ta đi.
Ta biết cậu có biện pháp.
Morat thậm chí còn nói cậu có mối quan hệ mờ ám với Ma Năng Sư…”
“Nhảm nhí!”
Tâm trạng của Thales cũng rất tồi tệ.
Chẳng có tâm tư đâu mà đi tận hưởng bộ ngực mềm mại của Serena, Thales đẩy cổ nàng ra và không thể không cắt ngang bằng một câu tục tĩu.
“Cô mới có quan hệ mờ ám với Ma Năng Sư ấy, cả nhà cô…”
Tuy nhiên, họ chợt giáp mặt với một vài người quen.
“Bà già xấu xí, vẫn còn dám quay lại?” Katerina, cũng với tâm trạng cực kì tồi tệ, đáp xuống mặt đất và nổi giận đùng đùng, “Còn cả cậu nữa… muốn chết à?”
Phía sau nàng, hai chiến binh ma cà rồng cũng đã lập tức lao tới.
“Tôi có muốn đâu”, Thales nghiến răng, “Tất cả là nhờ người chị gái tốt bụng của cô đấy!”
*Rắc*
Ngay sau đó, vài cái rễ cây lại trồi ra khỏi mặt đất.
“Cẩn thận!” Thales kêu lên.
Katerina nhanh chóng bay vụt lên, nhưng lại kinh ngạc và giận dữ khi nhìn thấy hai chiến binh ma cà rồng đang vác quan tài bị rễ cây quấn lấy!
“Aaaaa…”
Cả hai lập tức phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, nhưng ngay sau đó chúng chuyển thành những tiếng la hét đầy bi thảm.
Thales và Serena lao vút sang chỗ khác để né tránh.
Họ hoảng sợ nhìn vô vàn những cái rễ nhỏ mọc ra từ đoạn rễ lớn và đâm xuyên qua da hai ma cà rồng.
Máu và thịt của cả hai nhanh chóng héo tóp đi, khô cong lại, sau đó chuyển sang màu giống với màu của rễ cây và hòa vào trong đó, rồi cùng chui xuống lòng đất.
“Cô có chắc đó là Ma Năng Sư Máu?” Thales nhíu mày, hét lớn, “Chứ không phải là Ma Năng Sư Cây?”
Serena nhảy vào trong chiếc quan tài đen để né tránh hai cái rễ cây đang tấn công về phía mình.
“Không biết, ta không phải là tiên tri!”
Rễ cây dường như rất sợ chiếc quan tài này, không dám đi vào gần nó.
Chúng chỉ rình mò xung quanh như thể đang chờ đợi.
Katerina cũng nhảy vào quan tài.
Hai chị em bắt gặp ánh mắt của nhau.
Thù hận và chán ghét trào dâng lên trong lòng họ cùng một lúc.
Cả hai đồng thời hét lớn!
“Đồ thích khóc nhè!”
“Bà già xấu xí!”
………
Năm chiến binh ma cà rồng lao vút lên.
Ma Năng Sư Máu có hình dáng kỳ dị buông một tràng cười dài.
Nàng giơ cánh tay đứt lên.
Năm ma cà rồng còn chưa kịp tới gần thì đồng loạt run rẩy, co giật và ngã lăn ra đất!
Sau đó, tất cả rên rỉ trong đau đớn.
“Quái vật!”
Chris gầm lên, rồi lao tới.
Máu có tính ăn mòn cực cao của ông ta bắn ra tứ phía, phúc chốc đã ăn mòn một nửa cơ thể Ma Năng Sư Máu.
“A, dùng máu để đối phó ta?”
Ma Năng Sư Máu mỉm cười.
Tất cả máu ở xung quanh bỗng rung rung, rồi hòa vào trong cơ thể nàng.
Chris khiếp sợ nhìn Ma Năng Sư Máu hấp thu số máu vừa rồi của mình.
Người sau thì như thể vừa được hít một hơi thuốc phiện thượng hạng, sung sướng há to miệng, sau đó thì thản nhiên nhổ cái đầu mọc lệch của mình ra!
Và đặt lại lên cổ.
“Quái vật?”
Đầu và cổ của Ma Năng Sư Máu tự động nối với nhau, nàng lắc lắc đầu, thở ra một hơi, rồi vẫy tay với năm chiến binh ma cà rồng đang giãy dụa trong đau đớn.
“Ngươi biết đấy, sức sống của cấp Cực quá mạnh mẽ và sống động, ta không thể nào khống chế chúng từ khoảng cách xa…” Nàng cười khúc khích, “Chính vì vậy mà ta thích những con tốt…”
Simon lao vút đến sau người Ma Năng Sư Máu.
Gã đang chuẩn bị tấn công thì bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt dọa cho ngây người.
Một chiến binh ma cà rồng sợ hãi nhìn đám sương mù đỏ như máu bỗng trào ra khỏi lồng ngực của mình.
Sau đó, một cánh tay vươn ra khỏi cái lỗ đó và không ngừng ngọ ngoạy!
Nó có màu giống như một đứa trẻ sơ sinh.
“Aaaaaa… Không!” Chiến binh này vốn là một người lính vô cùng kiên nghị, nhưng cũng không khỏi sợ hãi và hét lớn lên khi nhìn thấy một cánh tay kỳ dị cứ ngọ ngoạy ở trước ngực của mình.
“Cứu, cứu tôi với!”
Một con mắt bỗng mọc ra từ trên mu bàn tay đó.
Sau đó, như thể vừa mới sở hữu ý thức riêng, cánh tay này nắm lấy đầu chiến binh ma cà rồng.
*Rắc*
Và xé toạc nó ra.
Máu tươi bắn ra tứ phía.
Chris và Simon sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ này.
Bốn chiến binh còn lại cũng chẳng khác là bao.
Một người thì bị một chiếc xúc tu kỳ dị mọc ra từ mắt móc sống trái tim ra.
Một người thì bị hàng loạt những sợi tóc đâm xuyên qua cơ thể và xé thành nhiều mảnh.
Một cái đầu giống hệt với đầu của một người khác bỗng mọc ra trên vai của anh ta và không ngừng cười khúc khích, mãi cho đến khi chiến binh đó chặt đứt nó vì quá sợ hãi, sau đó thì lăn ra chết mà chẳng hiểu vì sao cả.
Người cuối cùng là người đáng sợ nhất.
Trên bàn tay anh ta vậy mà lại mọc ra một cái miệng chứa đầy răng nanh.
Sau đó nó vồ lên người anh ta và bắt đầu gặm.
“Aaaa! Đây là cái gì?”
“Không! Không! Thả tôi ra!”
“Quái vật! Chết đi! Chết đi!”
“Đừng! Đừng! Aaaa…”
*Ầm* Simon cuối cùng không chịu được mà quyết định ra tay lần nữa.
Gã lại xé rách cơ thể của Ma Năng Sư Máu ra làm hai!
Sau đó thì quay lại và giải thoát người chiến binh ma cà rồng kia khỏi nỗi thống khổ.
“Tôi tưởng rằng anh sợ tới mức không dám ra tay?” Chris thở dài, loạng choạng đứng dậy.
“Đúng vậy, đương nhiên là tôi sợ”, Simon, với đống cảm xúc lẫn lộn, nhìn những dòng máu ở dưới đất đang dần hội tụ lại, rồi lại nhìn cả người mình mà rùng mình trong vô thức.
Nhưng sau đó, gã siết chặt nắm tay, “Nhưng còn cả thù hận nữa”.
‘Anh họ.’
‘Và cả thành Hồ Kiếm.’
‘Cứ như thế mà bị con quái vật này…’
“Haha”, Chris cười khổ, duỗi đôi cánh xương ra khi nhìn thấy quả cầu đỏ như máu lại đang to dần lên.
“Xem ra khả năng của tôi không có tác dụng gì với nó.”
“Vậy thì im mồm lại, hoặc là trốn đi.” Simon nghiến răng, thở dốc và nâng móng vuốt lên:
“Để tôi xử lý nó.”
Hai người liếc nhau, rồi cùng cười.
“Đúng là quãng thời gian khiến người ta hoài niệm.” Simon cảm thấy sự lo lắng và run rẩy của mình đã giảm đi đáng kể.
“Chỉ với ba người các anh”, Chris nói nhỏ, thầm loại bỏ cái bóng đen khổng lồ đứng trước bốn người ra khỏi đáy lòng.
Quả cầu máu lại hội tụ đầy đủ, hình bóng người thiếu nữ lại bước ra khỏi đó.
“Nếu muốn giải quyết cấp Cực trong thời gian ngắn thì cũng khá là phiền toái”, nàng khẽ cười.
“Vậy thì…”
“Phải gọi thú cưng tới hỗ trợ.”
Vẻ mặt hai ma cà rồng đanh lại.
*Ầm*
Một tiếng nổ cực lớn!
Trong ánh mắt sợ hãi của hai người, một con quái vật trông giống như một con bạch tuộc, cao gấp mười mấy lần người bình thường và tạo thành từ vô số chân tay cụt, đột ngột khoan thủng mặt tuyết và trồi lên.
Nó đưa một cái xúc tu khổng lồ ra và nâng Ma Năng Sư Máu lên.
“Gràoooo!”
Hai cái xúc tu đỏ như máu khác thì lao về phía hai ma cà rồng cấp Cực.
“Là nó à?” Simon hỏi với sắc mặt tái nhợt.
“Ừm, có vẻ như là vậy”, Chris thở dài, sau đó cũng né sang một bên, chỉ có điều tốc độ không nhanh bằng Simon mà thôi.
“Theo truyền thuyết, kẻ thù không đội trời chung của Raikaru trong Trận Chiến Chung Kết…”
“Rắn nhiều đầu, Kilika…”
Cả hai vỗ đôi cánh xương và né khỏi đòn tấn công lần nữa của xúc tu máu.
“Vậy mà lại là…”
“Thú cưng của Ma Năng Sư Máu.”
Khoảnh khắc tiếp theo, hai cái xúc tu đã đâm trượt kia đột nhiên tách ra làm hàng chục xúc tu nhỏ hơn và bất ngờ lao về phía hai ma cà rồng cấp Cực.
*Ầm*
Thales ngơ ngác nhìn con bạch tuộc có những cái xúc tu đỏ như máu chui ra khỏi mặt đất.
Cậu thầm cảm thấy may mắn vì không có tới gần nhìn, chứ không thì cũng tởm lợm vì mấy cái tay chân bị đứt đang ngọ ngoạy trong đó.
Tuy nhiên, hai nữ ma cà rồng tóc bạc bên cạnh chỉ trừng mắt lên nhìn nhau.
“Đây đều là tai họa do cô mang đến!” Katerina biến ra bộ móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt hung tợn.
“Tao mang đến? Không”, mặc dù đang bị thương nặng, nhưng Serena không hề tỏ ra yếu thế mà cũng biến ra bộ móng vuốt duy nhất.
“Chính tao đã là tai họa của mày rồi, có đúng không?”
“Bán đứng gia tộc cho Ma Năng Sư… não cô mọc nhầm chỗ à?” Katerina nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn ra.
“À, ít nhất thì tao không bị đám ngu xuẩn bọn mày bắt giữ…” Serena cúi người xuống, chuẩn bị lao tới.
“Dừng!”
Thales đứng ở giữa nhìn đám rễ cây đang rình mò ở xung quanh, sau đó lại ủ rũ nhìn con bạch tuộc đỏ như máu ở phía xa, cuối cùng thì xoa xoa lên trái tim yếu ớt và giơ hai tay lên, “Nghỉ giải lao!”
“Chờ chúng ta thoát khỏi nguy hiểm, rồi hai người các cô tìm một chỗ xé nhau ra thành tám mảnh cũng không có vấn đề gì, có được hay không!”
Hai chị em cùng khịt mũi và quay đầu đi.
*Bịch*
Cả ba trông thấy hai ma cà rồng cấp Cực bên kia đã bị các xúc tu cuốn lấy liền biến sắc!
“Đành phải trông cậy vào biện pháp của cậu rồi, nhóc”, Serena lạnh lùng nói.
“Dù sao thì cậu cũng có quan hệ mờ ám với Ma Năng Sư…”
“Vậy mà cô cũng nói ra được những lời này?” Thales cả giận, “Chính cô mới là người thỏa thuận với Ma Năng Sư, đem chiếc quan tài này…”
Nói đến đó, trái tim Thales đập thịch một cái.
Cậu cúi xuống nhìn chiếc quan tài đen.
“Ê”, Thales đưa tay ra, chọc chọc hai chị em bên cạnh.
“Nghe nói…”
“Thứ này… cũng là trang bị Phản Ma truyền kỳ?”
“Còn dùng được không?”
Katerina nhìn Serena đầy căm hờn, rồi lạnh lùng lắc đầu.
“Vô dụng… chức năng duy nhất của nó là giam giữ.”
Thales ngẩn ra.
“Giam giữ? Giam giữ mà còn chưa đủ sao? Cái tên sát nhân kinh tởm kia…”
“Ngu ngốc, ý của nó là, Quan tài Đêm Tối đã đang giam giữ một Ma Năng Sư rồi”, trong ánh mắt nghi hoặc của Thales, Serena nhìn chằm chằm lại Katerina với vẻ chán ghét.
“Nếu muốn giam giữ Ma Năng Sư Máu…”
“Thì phải thả kẻ bên trong ra trước.”.