Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 74: 74: Chân Tướng Phơi Bày





Dân thường và quý tộc vừa và nhỏ trong sảnh Quần Tinh bỗng náo loạn trong hoảng sợ, khiến các vệ binh không thể không quát lớn.

“Ông thực sự dám nói, Cyril.” Công tước của Bắc Cảnh, Val, nhìn Cyril thật sâu: “Nhờ ơn ông, giờ chắc không còn ai muốn bàn đến chuyện dời sang phòng họp kín nữa, đúng không?”
Những bá tước ngồi trên ghế đá đáp lại bằng im lặng.

“Chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra,” Ánh mắt của Công tước Fakenhaz u ám.

Nhưng cho dù đang cười, thì giọng nói của ông ta vẫn sắc bén như trước: “Ha ha, chẳng qua ta chỉ gạt bỏ tâm lý sợ hãi và may mắn cho các người mà thôi.”
““Người không được chào đón” trong bữa tiệc,” Công tước Cullen khẽ than: “Quả đúng là “danh xứng với thực”.”
Giống với hầu hết các bá tước của mười ba vọng tộc, vẻ mặt Zayen âm u và không nói bất cứ câu gì.

Mười mấy giây sau, những gì truyền đến đại sảnh Quần Tinh từ quảng trường Tinh Tụ là âm thanh xôn xao, hoảng loạn của người dân, và nó càng ngày càng lớn.

Tin tức về cuộc xung đột sắp xảy ra giữa Aixenter và Star, hiện giờ đã hoàn toàn được công khai.

Bá tước Sorel nhìn thẳng vào quốc vương với ánh mắt không mấy thiện cảm: “Bệ hạ, tai hoạ sắp xảy ra này đã được thông báo tới toàn dân.

Hiệu quả mà ngài mong muốn đã đạt được – vấn đề là, giải quyết nó như thế nào?”
Kaiser V mặt lạnh như băng không nói gì, mà chỉ liếc Sorel một cái.

Người sau vẫn tỏ vẻ ngoan cố.

“Đơn giản thôi,” Bá tước Talon nhìn chằm chằm vào Sorel một cách không khách khí: “Muốn đánh hay muốn thảo luận? Muốn đánh thì tất cả mọi người quay về lãnh địa, triệu tập binh lính.”
“Chúng ta vẫn còn cơ hội đàm phán.

Chúng ta có đồng minh.

Giống như mười hai năm trước, có thể nhờ họ làm trung gian.” Zayen từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía các lãnh chúa: “Chiến tranh không nhất thiết phải nổ ra, chỉ cần trả một cái giá lớn…”
“Hoàng tử chết trong sứ đoàn của bọn họ chính là con một của vua Nunn, và là người thừa kế duy nhất của gia tộc Walton.” Fakenhaz ngắt lời vị công tước trẻ tuổi, rồi nói một cách quái gở: “Trả giá lớn? Cũng đúng, cắt một phần nào đó ở lãnh thổ phía Bắc nhượng cho Aixenter, chắc sẽ được.”
“Bắc Cảnh sẽ không từ bỏ dù chỉ là một tấc đất,” Bá tước Zemuto lạnh lùng nói: “Đó là mảnh đất gia tộc bọn ta đã thủ hộ từ bao đời nay.”
“Nhưng đúng là hoàng tử kia đã chết trong lãnh thổ của các ông, đúng không?” Bá tước Dagestan cười nhạo: “Đây là trách nhiệm của các ông.

Đương nhiên phải trả giá.”
“Nếu ông đang không nói đùa, Dagestan,” Bá tước Friess ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn: “Thì bây giờ chúng ta có thể lên đài Chung Kết quyết đấu.”
“Được rồi, được rồi.

Vậy hãy chia cho họ hai phần mười nguồn cung dầu Vĩnh Cửu ở vùng biển phía Đông?” Công tước Fakenhaz giả vờ trầm ngâm suy nghĩ.

Đầu tiên ông ta nhìn Công tước Cullen, sau đó lại nhìn Zayen, rồi nở một nụ cười xuề xoà: “Hay là mỏ Pha Lê ở phía Nam?”
“Đùa cũng phải có giới hạn, Cyril.” Hiếm khi thấy Công tước Cullen nghiêm túc.

Zayen thì nở một nụ cười thân thiện với ông ta rồi lắc đầu.

Ngay lúc này, Kaiser V gõ nhẹ vào quyền trượng.

Tất cả các quý tộc lập tức im lặng và quay về phía ông ta.

Dưới cái nhìn của quốc vương, Gilbert gật đầu, tiến lên trước:
“Theo nguồn tin của Bí Khoa, ngày hôm qua, thành Mây Rồng đã biết tin hoàng tử của họ chết ở Star,” Ông ta cau mày: “và Đại công tước Cát Đen còn nhanh hơn quốc vương của họ.

Hai ngày trước đã bắt đầu chiêu mộ và điều động quân đội.

Hai Đại công tước khác ở phía Nam Aixenter chậm hơn hắn nửa ngày, nhưng về cơ bản thì đều giống nhau.”
Đại sảnh lập tức náo động!
“Yên lặng!” Gilbert nghiêm nghị nói.

Giữa những cảm xúc phức tạp trong đại sảnh, giọng nói trầm thấp và hùng hồn của quốc vương vang lên: “Nếu hai nước xảy ra chiến tranh, vương thất và gia tộc Talon sẽ dốc hết sức để hỗ trợ Bắc Cảnh.”

Bá tước Talon gật đầu một cách kiên định.

Quốc vương nhìn về phía Công tước của Bắc Cảnh với vẻ mặt bình thản: “Val, có thể cung cấp bao nhiêu quân và vật tư?”
“Bao nhiêu quân? Ông đang đùa à?” Val Arunde nghiêm túc đáp lại: “Ta đã cho gọi tất cả các chư hầu.

Mười lăm nghìn bộ binh và một nghìn cung thủ, cộng với năm trăm kỵ binh hạng nặng, thậm chí còn cả một vài khẩu súng Ma Năng! Bọn họ sẽ tới tiếp viện cho cứ điểm Đoạn Long trong thời gian ngắn nhất và nghe theo lệnh của huân tước Sonia Saser e.”
“Đó chính là lãnh địa của bọn ta! Một khi chiến tranh nổ ra, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng sẽ cầm vũ khí lên!”
“Về vật tư, thì còn phải xem có thể giữ được bao nhiêu đất đai.”
Hai bá tước, Zemuto và Friess, đều kiên định gật đầu đồng ý:
“Thành Canh Gác ba nghìn năm trăm người, thề sẽ chiến đấu đến chết.”
“Tháp Cô Lão chỉ có hai nghìn bộ binh, nhưng cũng sẽ chiến đấu cho đến người cuối cùng.”
“Bọn ta có thể đứng vững trước áp lực của ba đại công tước Aixenter, nhưng nếu mà là cả vương quốc Aixenter…” Công tước của Bắc Cảnh đứng thẳng dậy và quét một vòng bằng ánh mắt sắc bén: “Thì bọn ta cần sức mạnh của toàn bộ Star.”
Đứng sau lão bá tước Karabeyan, Kohen gãi đầu và nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải là Hội nghị Quốc Thị hướng đến toàn dân sao? Sao lại nói ra hết việc triển khai quân đội như vậy?”
Bá tước Karabeyan khẽ nhắm mắt và than nhẹ một tiếng.

“Con không nhận ra sao?” Ông ta hạ giọng giải thích cho con trai mình với vẻ mặt mệt mỏi:
“Hành động của các quý tộc phương Bắc này là để cho Aixenter nhìn.”
“Con tin rằng Công tước Arunde có thể triệu tập được mười nghìn người? Star vẫn còn chưa hồi phục lại kể từ Năm Đẫm Máu.

Ta hoài nghi rằng, những lãnh chúa đó có một phần ba quân số mà họ vừa tuyên bố đã là không tệ rồi.”
Kohen sửng sốt.

Anh ta nhìn lên hoạ tiết hai ngôi sao lớn nhỏ màu bạc, hình chữ thập trên đỉnh của đại sảnh với vẻ khó tin.

‘Là hậu duệ của Đế Quốc, Khiên của đại lục phía Tây, vương quốc Star đã suy yếu đến mức này rồi ư?’
Kaiser V gật nhẹ đầu, rồi chuyển hướng sang Cyril có vẻ ngoài đáng sợ: “Các lãnh chúa của Tây Hoang?”
Cyril Fakenhaz ngửa đầu về phía sau, rồi nhắm mắt lại: “Tàn Tích chỉ có thể phái một nghìn bộ binh.

Bộ lạc Hoang Cốt gần đây lại bắt đầu bạo loạn.

Còn về súng Ma Năng, bọn ta thậm chí còn không có đủ mà dùng.”
“Ưu thế của pháo đài Wing không phải là về lực lượng quân sự,” Bá tước trẻ tuổi, Derek Kroma trầm ngâm: “Nhưng chúng tôi có thể cử đi một trăm kỵ binh nhẹ tốt nhất.”
Bozdorf cũng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Khu vực xung quanh Pháo đài Linh Hồn Anh Hùng dạo gần đây luôn trong tình trạng bất ổn.

Có một người thú được tôn sùng làm thủ lĩnh.

Hắn đang tụ tập lực lượng từ các thị tộc.

Gia tộc Sư Tử Đen chỉ có thể phái hai trăm người.”
Quyết định keo kiệt đến từ các quý tộc của Tây Hoang khiến cho những quý tộc có mặt ở đây xì xào bàn tán.

Kohen cau mày.

Anh đã từng phục vụ trong Chiến dịch Dọn Dẹp ở tiền tuyến phía Tây, sau khi Cuộc chiến Hoang Mạc kết thúc.

Nhưng theo những gì anh biết thì quân lực ở Tây Hoang tuyệt đối không mỏng như thế.

“Khi nãy để lộ bí mật thì rất nhiệt tình,” Val lạnh lùng nhìn Fakenhaz: “Vừa nói đến tập trung quân đội thì… Hừ.”
Một loạt những tiếng hoan hô lại truyền từ quảng trường Tinh Tụ đến đại sảnh Quần Tinh.

Lần này là tiếng reo hò phấn khích, thậm chí còn có không ít giọng nói cuồng nhiệt.

“Ôi,” Bá tước Talon sờ chiếc trâm cài áo có biểu tượng ngôi sao năm cánh ở trên ngực và thở dài: “Ta dám cá rằng, vệ binh vừa mới truyền lời về quân lực của Bắc Cảnh, chứ chưa kịp truyền lời của Tây Hoang.”
Kaiser V vẫn ung dung, thản nhiên như trước.

Ông ta quay sang hỏi Cullen: “Thái độ của gia tộc Kiếm Khiên Mặt Trời, và lãnh địa Đông Hải như thế nào?”
“Bệ hạ, phần lớn người Đông Hải kiếm sống bằng nghề biển.


Bọn ta không có đủ quân lực, nhưng có thể đóng góp bằng tiền, triệu tập lính đánh thuê xuất chiến,” Công tước mập mạp híp mắt, nói: “Nếu cuộc chiến nổ ra toàn diện, miễn là chưa tới mùa đông, mặt biển chưa bị đóng băng, thì hạm đội tàu của bọn ta có thể tập kích, quấy rối bờ biển phía Đông Aixenter.”
Đứng cạnh ghế đá Công tước của Đông Hải, Bá tước Noah Javea và Bá tước Clark Almond liếc nhau, đồng loạt gật đầu.

Công tước Fakenhaz nói khẽ: “Cám ơn ông vì đã nhắc nhở.

Bây giờ vừa đúng tháng mười hai, đang là mùa đông.”
Kaiser V gõ gõ vào chiếc ghế đá đang ngồi và hỏi đầy ẩn ý: “Vậy tức là không có người, chỉ có tiền? Ta nhớ trong Cuộc chiến Hoang Mạc, ngài thủ tướng đây đã nói với ta, đòi tiền thì không có, muốn người thì có thể – mà vận chuyển binh lính từ Đông Hải tới Tây Hoang có vẻ hơi xa?”
“Năm năm trước, mọi người không ra ngoài kiếm tiền, cho nên không có tiền mà chỉ có người.

Còn bây giờ, mọi người đều đi ra ngoài kiếm tiền, cho nên không có người nhưng lại có tiền.” Công tước Cullen cười híp mắt, trả lời mà mặt không đỏ, tim không thót.

Quốc vương bật cười, còn sắc mặt Công tước của Bắc Cảnh thì vô cùng khó coi.

“Toàn bộ Bờ Nam không có kỵ binh có thể sử dụng được.

Nhưng gia tộc Covendier có thể triệu tập hai nghìn bộ binh từ xung quanh thành Ngọc Lục Bảo, và thêm một ít súng Ma Năng.” Ngay trước khi bệ hạ hỏi, Zayen đã lo lắng: “Nhưng hành quân xa tới phương Bắc, khí hậu khác biệt cũng là một vấn đề.

Những chư hầu của thần chắc chắn sẽ không hài lòng – nên không thể đảm bảo chất lượng binh lính.”
Bá tước Karabeyan già cũng chọn đúng thời điểm để nói với sắc mặt nghiêm trang: “Lãnh địa Walla cũng giống như vậy.

Cho dù cộng thêm các chư hầu, ta cũng không tự tin rằng có thể tập hợp được ba trăm binh lính.”
Kohen đứng sau người lão bá tước khẽ thở dài.

Anh ta còn nhớ rõ, lần trước, khi mà hai cô em gái đi thăm bạn bè, cha anh đã trực tiếp phái năm trăm lính đi theo hộ tống.

Bá tước Lascia thậm chí còn thẳng thắn hơn: “Binh lính của Đất Lầy không thích hợp chiến đấu ở phía Bắc.”
Kaiser V không hỏi gì thêm mà chỉ thở ra một hơi: “Công tước thủ hộ Vách Đá, và Công tước thủ hộ Lưỡi Kiếm vẫn chưa đến.

Nhưng ta đoán bọn họ, cùng với bốn gia tộc còn lại, hẳn cũng sẽ có thái độ như vậy?”
Là những quý tộc đến từ vùng đất Vách Đá, Bá tước Sorel và Bá tước Dagestan đều quay đầu đi, im lặng.

Ngược lại, các hội trưởng và thương nhân tham dự hội nghị bắt đầu thì thầm với nhau – bọn họ càng lo lắng hơn về cuộc chiến sắp tới.

“Đây là cách mà các người trả ơn Star?”
Công tước của Bắc Cảnh mặt tái mét.

Ông ta bất ngờ đứng lên, chỉ thẳng vào “hai ngôi sao hình chữ thập” ở trên đầu: “Đây chính là quốc gia mà các người đã tuyên thệ trung thành, hơn nữa đã từng là quốc gia vĩ đại nhất trong lịch sử loài người! Cho dù Bắc Cảnh không phải là lãnh thổ của các người, nhưng lá cờ này vẫn tung bay trên nó! Giống như lãnh địa của các người!”
“Ngài công tước, năm năm trước ta cũng đã từng chiến đấu vì Star,” Bá tước Dagestan lạnh lùng thốt lên: “Kết quả là, ta đã vĩnh viễn mất đi đứa con trai lớn của mình ở hoang mạc phía Tây.

Ta đoán một người không có con trai như ngài không thể hiểu được…”
“Cứt chó!” Val trợn trừng mắt lên, bất ngờ quay đầu lại: “Con gái duy nhất của ta, Người thừa kế của Đại Bàng Trắng, ngay bây giờ đang tại cứ điểm Đoạn Long, phục vụ dưới quyền Đoá Hoa Pháo Đài – Huân tước Sonia Sasere! Sống chết của nó phụ thuộc vào kết quả giữa Aixenter và Star!”
Nghe thấy lời này, Kohen không khỏi cúi đầu, thở dài, rồi nhìn về phía Raphael đứng sau Hắc Tiên Tri.

“Có lẽ không cần gây chiến, chúng ta có thể lựa chọn đàm phán… Cho dù Aixenter xuất quân, thì đó cũng chỉ vì lợi ích.” Công tước Cullen lắc đầu, thở dài.

“Sau đó buộc Bắc Cảnh phải giao nộp lãnh địa của chính mình ra?” Giống như một con đại bàng đang săn mồi, ánh mắt sắc bén của Val nhìn chằm chằm vào từng người vừa đáp lời.

“Bây giờ chúng ta đã nắm rõ số lượng thẻ đánh bạc trong tay và quy mô quân đội,” Lúc này, Zayen mới ngẩng đầu lên và nhìn về phía quốc vương với ánh mắt kiên quyết: “Hoà hay chiến, phụ thuộc vào ý muốn của Bệ hạ.”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Kaiser.

Ánh mắt chăm chú của Val mang theo lo lắng.

Ánh mắt của Cullen chứa đựng ý cười và sự phức tạp.


Còn của Cyril thì là suy tư và Zayen thì là bình tĩnh.

“Vì vậy, đây là vương quốc của ta?” Kaiser chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của ông ta như dao sắc cứa vào từng vị lãnh chúa.

“Quốc vương chỉ có thể dùng quân thường trực và chư hầu lệ thuộc trực tiếp để đối mặt với quân đội của cả một vương quốc khác?”
“Nếu không thì, phải đại diện cho Star và chấp nhận các điều kiện của họ một cách nhục nhã?”
Cyril Fakenhaz cười nham hiểm: “Haha, không có quân lực, đánh thì không đánh được; tôn nghiêm của vương thất; thảo luận thì không thảo luận được…”
“Xem ra đúng như Mane et Nox đã nói,” Kaiser V khẽ than:
“Tất cả quốc vương đều là những kẻ cô độc.”
Đúng lúc nào, một giọng nói lớn, đầy giận dữ phát ra từ cánh cửa chính của sảnh Quần Tinh!
“Bệ hạ, xin hãy rút lại câu nói này!”
“Có chúng thần ở bên, ngài vĩnh viễn sẽ không cô độc!”
“Là quý tộc của Star, là hậu duệ của Đế Quốc, sao có thể lùi về phía sau dù chỉ là nửa bước?”
Trong sự huyên náo của đại sảnh, một vị quý tộc tráng niên bước vào.

Mắt trái ông ta bị che khuất bởi những vết sẹo kinh khủng.

Trên chiếc áo choàng màu vàng, đen có vẽ một cái đầu người đội sừng hươu.

Ông ta lạnh lùng, ngạo nghễ bước lên sáu chiếc ghế đá lớn.

Một bộ phận quý tộc và dân thường trong đại sảnh bắt đầu vỗ tay nhiệt tình.

Số còn lại thì hoặc là cười nhạt, hoặc là lắc đầu, thở dài.

Công tước Cullen nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Trong khi Val và Zayen thì quay sang nhìn nhau với sắc mặt nghiêm trọng.

“Rồng Một Mắt Nanchester,” Cyril Fakenhaz cười lớn: “Ta còn tưởng rằng buổi tối mới đến.”
Lãnh chúa thành Rừng Dốc, Công tước thủ hộ Vách Đá, Koshder Nanchester nói với vẻ mặt dữ tợn:
“So với việc này… Hãy nhìn xem các người đã làm những gì?”
Ông ta hôn lên nhẫn của Kaiser, nhưng lại không ngồi xuống ghế đá mà quay sang nói với Val:
“Ngài Arunde đây, đừng lo lắng!”
“Thành Rừng Dốc sẽ điều động tất cả quân đội! Thẳng tiến về phía Bắc, về cứ điểm Đoạn Long!”
Nhưng dưới ánh mắt ngạc nhiên và phức tạp của Val, ông ta lập tức chuyển chủ đề và quay sang phía Kaiser V:
“Đối mặt với cuộc chiến của cả vương quốc này! Chỉ cần Bệ hạ có thể trấn an những hầu cận của mình – thần không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì để lùi bước!”
Gần như tất cả quý tộc trong đại sảnh đều cau mày.

‘Trấn an những hầu cận của mình?’
“Koshder,” Kaiser V chậm rãi nói: “Ý của ông là gì?”
“Bệ hạ, ngài vẫn chưa rõ sao?” Koshder nghiêm nghị: “Một cuộc chiến toàn diện sắp xảy ra, nhưng các quý tộc lại đang hoảng sợ, lo âu, ra sức chối từ!”
“Dưới tình huống này, lại chỉ có duy nhất một mình ngài, với tư cách là chủ nhân của chúng thần, phải chịu đựng sự giày vò đến từ vấn đề hoà hay chiến!”
“Chuyện này rất không công bằng đối với ngài!”
“Nhưng ngài cho rằng vì sao lại thế?”
Koshder nhắm một mắt duy nhất lại, sau đó kiên quyết nói:
“Quốc vương Nắm Đấm Sắt, Bệ hạ Kaiser!”
“Lãnh chúa và quý tộc, không dám đi theo ngài!”
“Trên dưới Star đều thấp thỏm, lo âu… Thảm kịch đó đã trôi qua hơn mười hai năm, hài cốt của tiên vương đã được chôn cất! Nhưng chúng thần vẫn không biết ngài đang nghĩ gì!”
“Chúng thần không biết, mình đang đi theo một vị quốc vương như thế nào!”
Trong giây phút ấy, các quý tộc lặng như tờ.

Gilbert và Jenny đồng thời nhíu mày.

Kaiser thì hơi siết cây quyền trượng và nhìn Koshder với vẻ mặt phức tạp.

Nhưng Koshder vẫn tiếp tục nói mà không hề lùi bước: “Tất cả chúng thần đều sợ ngài – không ai biết một quốc vương cô độc, không có gì phải e dè – người duy nhất còn sót lại của gia tộc Jadestar, sẽ có thể làm ra những chuyện gì!”
“Huống hồ, đây còn là chiến tranh!”
Koshder xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua từng vị lãnh chúa.

Rồi ông ta nói từng chữ một:
“Bệ hạ, màu máu đã phai, nhưng Star vẫn còn.”
“Thế nhưng tại sao ngài vẫn phải cố chịu đựng sự ngờ vực của các quý tộc, ngay cả khi đang đứng trước một lựa chọn rõ ràng là có tham chiến hay không?”
Ánh mắt Kaiser V ngày càng lạnh.


Còn bốn vị công tước thì không hẹn mà cùng tránh đi ánh mắt của ông ta.

Kushder chỉ vào hoạ tiết hai ngôi sao hình chữ thập trên đỉnh đại sảnh, cao giọng:
“Bệ hạ, vì lợi ích của Star, vì tôn nghiêm của vương thất Jadestar, chúng ta không thể do dự trước nguy cơ này!”
“Bởi vậy, Bệ hạ, xin hãy san sẻ gánh nặng của Star lên đôi vai của chúng thần đi!”
“Hoà hay chiến, hãy để tất cả chúng thần cùng gánh chịu cái giá lớn của quyết định này.”
“Nếu như Star yên ổn, tương lai tươi sáng, vương thất không bị cắt đứt – Thần nghĩ, sẽ không có bất cứ người nào lùi bước trước một cuộc chiến toàn quốc như vậy!”
Lúc này, đã có không ít người ngửi thấy mùi gì đó.

Morat Hansen cúi đầu, nhếch mép.

‘Đến.’
‘Thật nhanh.’
Zayen xoa mũi, từ từ nhắm hai mắt lại.

‘Đến.’
‘Chỉ mong thuận lợi.’
Cullen cười híp mắt nhìn màn biểu diễn của Kushder.

‘Đến.’
‘Thú vị.’
Val sững sờ nhìn vị công tước thủ hộ Vách Đá kia, nghiến chặt răng.

‘Đây chính là mục đích của bọn họ?’
‘Ta và Kai, đều là con mồi?’
Các bá tước thì thầm với nhau trên ghế đá của họ.

Một số thì lo lắng, một số thì gật đầu lia lịa.

Riêng chỉ có những dân thường tới tham dự là xì xào bàn tán trong sự hoang mang.

Nhưng mọi thứ trong đại sảnh Quần Tinh vẫn cứ tiếp diễn.

“Bệ hạ, ngài đã sắp bốn mươi tám tuổi!”
“Vào đêm trước cuộc chiến của Rồng và Vì Sao!”
Dưới con mắt chăm chú của đám đông, Koshder cởi bỏ chiếc áo choàng và khua tay về phía các quý tộc trong đại sảnh với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị:
“Xin ngài hãy lựa chọn người thừa kế của vương quốc trong số những quý tộc chúng thần!”
“Xin hãy dùng hành động để nói cho các quý tộc, ngài vẫn còn để ý tới sự yên ổn và tồn tại của vương quốc này, và ngài vẫn còn tín nhiệm những lãnh chúa không khác gì cánh tay của ngài này!”
“Khi ấy, chúng thần sẽ chiến đấu vì tôn nghiêm của Star! Chiến đấu vì vinh dự của Jadestar!”
“Mà không hề oán hận!”
“Tuyệt không lùi bước!”
Im lặng.

Im lặng tuyệt đối.

Im lặng đến nghẹt thở.

Không ai dám trở thành người đầu tiên lên tiếng sau những lời nói này.

Mãi cho đến khi một tiếng cười chói tai và càn rỡ phá vỡ sự im lặng chết chóc này.

“Hahaha…”
Công tước Fakenhaz mở to miệng, và dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ông ta cười lớn lên vì vui sướng.

Hàm răng chẳng còn mấy cái trông cực kì đáng sợ:
“Câu nói kia của người Viễn Đông là gì ấy nhỉ?”
“Ý định thực sự sẽ được tiết lộ vào phút chót?” (1)
“Bệ hạ? Muốn đánh trận với thể diện? Đánh đổi với ngai vàng đi! Hahahahahaha…”
(1): Nguyên văn câu này là: “Trải rộng bản đồ, dao găm chợt hiện.” Câu này nói về chuyện Kinh Kha ám sát Tần Thuỷ Hoàng.

Khi Kinh Kha nộp tấm bản đồ nước Yên cho vua Tần, lúc mở tấm bản đồ ra, Kinh Kha liền rút con dao găm giấu trong đó và đâm về phía Tần Thuỷ Hoàng.

Toàn bộ câu chuyện thì mời các bạn tra trên gg, còn về cơ bản thì hàm ý của câu này sẽ là: ý định thực sự sẽ được tiết lộ vào phút chót.

Nếu để nguyên văn thì không phù hợp với bối cảnh lắm nên mình thay luôn nghĩa vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.