Tần Thái nghĩ đến cả ngàn kết quả, chỉ không nghĩ tới chuyện này.
Cô gọi xe về chỗ ở của mình và Bạch Hà, đột nhiên hiểu tại sao Bạch Cập nói cô ngu ngốc. Cô đánh đổi lợi thế lớn nhất của mình với Bạch Cập, cô còn nghĩ nhờ việc này mà có thể nhờ Bạch Cập giúp bà lão sống lại.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi việc có ý nghĩa gì đây?
Tần Tiểu Vinh thật sự đi đầu thú, vì không gây chết người, bị giam giữ 15 ngày, nộp bằng lái xe, bồi thường năm ngàn
Sau khi xong việc, mỗi người trong nhà đều vui vẻ, Tần Tiểu Vinh cảm thấy được cảnh sống sót sau tai nạn.
Lần Tần Thái về lại nhà, được tôn làm khách quý. Hai chị gái trong nhà cũng về, Tần Lão Nhị tự mình gắp đồ ăn cho cô, còn vuốt đầu: "Cái tư nhà chúng ta thật có tiền đồ, chắc chắc là có bản lĩnh hơn người."
Bữa ăn tối hôm đó cực kỳ phong phú, Tần Lão Nhị còn mua cả rượu nho. Tần Thái không nhấc đôi đũa, cô chỉ nói một câu: "Anh Hai, sau này anh nên đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ."
Đương nhiên Tần Tiểu Vinh liên tục đáp ứng, Tần Thái ngồi không bao lâu, cơm nước xong liền đứng dậy.
Tần Thái đưa cho mẹ Tần cái điện thoại, nhìn bóng dáng cô, Tần Tiểu Vinh nói thầm một tiếng: "Em Tư có bản lĩnh lớn, tính tình cũng lớn luôn ha."
Tần Lão Nhị lấy một chiếc đũa đập lên đầu hắn: "Còn dám gây chuyện cho tao nữa, tao đánh gãy chân mày đó! Mày mau học hành cho tốt vào, em tư mày biết người chức cao, nói không chừng sau này có thể kiếm công việc tốt cho mày."
Thế nhưng cả mẹ Tần lẫn hai chị gái đều lo lắng: "Em tư còn nhỏ như vậy....lại không học hành nhiều, quen biết kiểu người gì mới có thể giải quyết được chuyện này?"
Tần Thái đưa phách còn lại của Nguyệt Hiện cho Bạch Cập, Bạch Cập nhận lấy, rốt cuộc không nhịn được mà nhắc nhở cô: "Ngươi có biết vì sao người tu hành lại rời khỏi gia đình không?"
Tần Thái không biết, Bạch Cập nói tiếp: "Bởi vì lòng còn ở hồng trần, sẽ gặp khó khăn vì hồng trần. Rời khỏi gia đình không chỉ là thân, còn là tâm."
Hắn nói như vậy, lại làm Tần Thái không hiểu: "Sư thúc người đã xuất gia sao? Hoặc là nói tâm người xuất gia?"
Bạch Cập hơi giật mình, sau đó xoay người đi mất.
Thật ra Tần Thái hiểu ý hắn, nhưng chính cô không đặt mình ngoài hồng trần như các bậc trí giả được. Ngôi nhà kia đã nuôi dưỡng cô mười lăm năm. Từ lúc cất tiếng khóc đầu đời, mãi cho đến khi tốt nghiệp sơ trung.
Biết rõ là chuyện không nên quản, nhưng sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hôm sau, Tần Thái vẫn đến tt làm việc như bình thường. Đường Bố quanh co lòng vòng muốn biết đã xảy ra chuyện gì,đương nhiên Tần Thái không nói ra một chữ.
Bạch Hà vẫn luôn đi sớm về trễ, lúc Tần Thái đi làm anh ta chưa về, buổi sáng lúc cô về thì anh lại ra cửa. Hai thầy trò tuy cùng ở dưới một mái nhà, lại khó gặp được mặt nhau.
Tần Thái không hỏi anh vội vàng làm cái gì, Bạch Cập cùng Lữ Liệt Thạch, vì chèn ép Yến Trọng Hoan, cũng khá là hao tổn tâm cơ.
HTL vẫn có bộ dáng như bình thường, mỗi ngày đều sai bảo Tần Thái chạy tới chạy lui, dạy cô như dạy con.
Tần Thái không quan tâm đ ến hắn lắm, cô nhắn tin đến Tang Cốt Nê, hối lộ vài bao phân bón nhờ nó điều tra tuyến trưởng hiện tại của tuyến ba.
Tốc độ của Tang Cốt Nê rất nhanh, chỉ trong vòng hai giờ đã giao hồ sơ đến máy tính Tần Thái.
Như thế Tần Thái biết được tình hình Đàm Tiếu gần đây.
Tuyến trưởng hiện tại của tuyến ba là Thiếu Lợi Minh, là người từ bên ngoài vào Nhân Gian, cũng coi như có chút bản lĩnh. Nhưng hắn là kiểu người anh hùng coi trọng anh hùng. Thế nên hắn không đặt Đàm Tiếu vào mắt.
Một trợ lý đối xử tinh tế với cấp trên, hắn sẽ cho đó là lấy lòng nịnh nọt. Mà Đàm Tiếu lại không hề có chút thân thủ, cũng không nắm được Huyền thuật, chắc chắn hắn đã nghe được ít tin đồn của Đàm Tiếu với Thông Dương Tử, lập tức phủ đầu.
Mấy ngày qua vin vào cớ trợ lý của hắn đã nắm được công tác, liền điều Đàm Tiếu đến nhóm Thủ Vọng giả.
Nhưng thân thủ không có, làm sao có thể làm được Thủ Vọng giả? Nếu hắn không cơ trí thì hẳn đã sớm chết.
Nhân Gian đối với việc nhậm chức, từ chức từ cấp Tổ trưởng trở lên rất nghiêm khắc. Huống chi Đàm Tiếu nắm giữ rất nhiều thứ, gần như ngang bằng với một Tuyến Trưởng. Cho nên hắn không thể đuổi Đàm Tiếu, mà Đàm Tiếu cũng không thể tự từ chức. Việc này cứ rối rắm mãi như vậy.
Tần Thái tức giận, cái tên gia hỏa đáng chết kia, người hắn đang tẩy chay là bạn của cô đấy nhé, làm loạn cái gì chứ??
Phải mau chóng nghĩ cách, càng kéo dài, Đàm Tiếu sẽ càng gặp nguy hiểm.
Vừa lúc hôm sau là cuối tuần, Tần Thái không cần đi trực.
Vào tối thứ bảy, Đàm Tiếu bị điều đến tổ ba tạm thời giúp Thủ Vọng giả dẫn tổ. Rất nhanh Tần Thái đã tra được có bốn tổ đến công viên Hương Hồ làm nhiệm vụ.
Cô chạy đến công viên, các tổ viên vẫn đang dung máy chiêu của cô lúc trước —— để người già đi dập đầu với người trẻ hơn.
Đàm Tiếu đang nấp ở núi giả bên cạnh, rất nhanh đã phát hiện ra Tần Thái. Tần Thái không qua đó, chỉ đứng cùng nhau dưới tang cây cách đó 10 m.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Đàm Tiếu thoáng lắc đầu, ý bảo với Tần Thái rằng không sao cả. Tần Thái làm dấu tay, ra hiệu sau tan tầm sẽ đợi ở biệt thự Thiên Lư Loan.
Đàm Tiếu cười gật đầu.
Rạng sang 5 rưỡi Đàm Tiếu tan tầm, Tần Thái đến tiểu thư Thiên Lư Loan, không ngờ người mở cửa là Sa Ưng. Sa Ưng thấy cô thì bất ngờ, một lúc sau mới phản ứng: " Sao cô lại đến đây?"
Không thấy hắn còn tốt, thấy hắn thì lại tức giận: " Tôi đến vì không chịu nổi nữa, anh xem Đàm Tiếu đi, còn không biết xấu hổ mà gọi mình là cái gì giáo quan, tôi khinh."
Sa Ưng chà chà tóc: "Này, dù sao thì đây cũng là chuyện của Tuyến ba, tôi với cái tên Tuyến Trường kia có quan hệ gì đâu, cũng nói qua chuyện của Đàm Tiếu rồi mà hắn lại nghĩ tôi vói Đàm Tiếu có gian tình. Cũng xem thường tôi luôn"
.........
Tần Thái không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm rửa, sau đó xuống tầng hầm. Sa Ưng cùng đi xuống: "Cô không phải đang ở Trật Tự sao? Nhỡ chạy về đây rồi bị phát hiện thì sao?"
Tần Thái dùng ly hồn chú chia hồn của tên cao nhân lần trước bắt được ra, không để ý mà nói: " Ai mà để ý tôi đi đâu. Anh mau cấp cho tuyến ba thêm Thủ Vọng giả đi, chỉ một mình Đàm Tiếu....nhỡ gặp phải đám Trật Tự kia, nguy hiểm lắm. Tên Hùng Thiên Lâm kia cái gì cũng rượt."
Sa Ưng dựa vào một bên cửa: "Vừa về đã Đàm Tiếu Đàm Tiếu, chúng ta không gặp nhau lâu như vậy, quan tâm đ ến tôi một chút có được hay không?"
Tần Thái nhức đầu: "Sao lại bám vào người tôi như oán phụ thế kia?"
Sa Ưng buồn bực: "Không phải sao? Hơn nữa, tôi với Đàm Tiếu thì có quan hệ gì với nhau mà phải tốn công đi giúp hắn!"
Tần Thái mơ hồ nhận ra: "Anh cãi nhau với Đàm Tiếu?"
Sa Ưng hừ lạnh: "Hắn là tên lừa gạt, mặc kệ."
Cô không biết nên khóc hay cười: "Anh là chó à, không cho ăn là không tới."
Sa Ưng khoanh tay, dựa vào tường: "Cô có thể cho tôi ăn được à? Cùng lắm là Đàm Tiếu không hầu hạ được người ra, có gì đâu mà xoắn lên."
Tần Thái tách tàn hồn ra, rất nhanh đã tìm được hồn phách chứa kí ức cô cần: " Chờ tôi đi mua mấy bao thức ăn cho chó về cho anh ăn."
Từ phía sau Sa Ưng xà tới ôm lấy eo Tần Thái, hạ giọng quyến rũ: " Nói đến thì, lần trước... cái lần cô bảo mang thai với tôi ấy, rốt cuộc đã ăn tôi chưa vậy?"
Cương thi sẽ không đỏ mặt, nhưng Tần Thái hận không thể tìm được cái hang chui vào: "Sa Ưng, anh là cái thứ t1nh trùng lên não, dâm ma bám vào người?! Mau cút đi!!"
Sa Ưng lại chẳng có chút liêm sỉ nào: " Không phải cô vẫn luôn biết tôi là thứ dâm ma sao?"
Tần Thái mặc kệ anh ta, anh xoay mặt cô lại đối diện với mình: " Từ lần tôi đuổi Nhan Nguyệt Dung đi, người phụ nữ đó vẫn luôn bôi nhọ thanh danh của tôi. Khiến cho đám mỹ nhân không ai dám tiếp cận! Cô phải chịu trách nhiệm cho việc này!"
Cô lại không muốn dây dưa tiếp: " Trách cái đầu anh!"
Sa Ưng nắm tay cô, cả hơi thở toát ra vẻ trêu chọc: "Rốt cuộc thì có cho tôi ăn no không?"
Đến khi cô hết thoát được rồi, cố gắng vùng vẫy. Sa Ưng chuẩn bị hành sự thì đột nhiên nhận được điện thoại. Nghe xong, anh ta bực bội chà chà tóc: " Lại tập huấn, mẹ nó!"
Cô bỗng nhiên nhớ đến, đúng rồi, gần đây chắc anh ta cũng không dễ chịu. Nhưng vẫn đủ khả năng bảo vệ mình, cùng lắm thì BC nghĩ cách giúp anh ta phát ti3t thể lực dư thừa mà thôi, cô không cần quá lo lắng.
Sa Ưng nổi giận: " Thật khó mới có mỹ nhân dâng lên miệng, bọn họ lại muốn tôi phí công sức lên đám đàn ông đó!!"
Tần Thái cười không ngừng, Sa Ưng giận đùng đùng đi ra cửa.
Anh ta đi rồi, thế giới an tĩnh hẳn. Tần Thái nhìn hồn phách đã phân trong tay, tìm ra một phách chứa ký ức —— người này nhuần nhuyễn thuật khống thi, nếu đọc ký ức của hắn, cô cũng có thể nắm giữ được thuật này đúng không?
Thế nhưng cô không dám bỏ hẳn một phách kia vào người, mà chia ra thành mười mảnh nhỏ hơn, từ từ đọc.
Tuy lâu hơn, nhưng lại an toàn.
Cuối cùng, Tần Thái thu mười mảnh lại. Cô đã biết được thuật khống thi này phân thành năm loại, kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành đều khống chế được thi thể, cao cấp nhất chính là thuật khống thi bằng thủy phù.
Vẫn dung chủ hồn khống chế, nhưng vì mượn lực ngũ hành nên thi thể có khả năng đi rất xa chủ.
Tần Thái vẽ ra toàn bộ thuật khống thi ngũ hành. Thuật sơ cấp, là muốn gì thì ghi trước lên phù. Rồi thi thể tự hoàn thành.
Thuật khống thi cao cấp, giống như bản thân, có thể tùy cơ ứng biến linh hoạt.
Trước tiên Tần Thái dung phù thuật sơ cấp, dán lên thi thể trong phòng bên, sai nó đi mua nước tương.
Kết quả chưa đến năm phút sau, thi thể này đã quay lại —— không mang tiền.
= =
Cũng tốt, tuy rằng không mua được nước tương, nhưng vẫn cho thấy thuật khống thi này đã thành công. Lòng Tần Thái vui vẻ—— biện pháp học tập này thật có ích. Nếu lấy được kí ức của Bạch Cập, thì là phát tài rồi!!!