Tần Thái đi làm như bình thường. Nhưng đêm nay không thể bình tĩnh như trước. Hùng Thiên Lâm tập hợp tất cả mọi người, hạ mệnh lệnh: "Đi đến đường số 2, Hàn Nam đợi lệnh."
Tần Thái nghi ngờ, lần này không thông báo cụ thể nội dung nhiệm vụ sao.
Tần Thái hỏi Đường Bố: "Chuyện gì vậy?"
Đường Bố cũng không biết: "Nghe nói là phục kích người nào đó..."
Trong lòng Tần Thái nhảy dựng—— người Trật Tự muốn phục kích, là ai??
Nói là phục kích, tổ Tần Thái dù sao cũng chỉ là tuần tra, không giúp được việc gì lớn. Chỉ có thể cầm ống nhòm, ẩn nấp trên các đoạn đường để giám thị.
Cuối cùng nhìn thấy ảnh chụp phía trên phát xuống, Tần Thái hiểu được—— bọn họ muốn phục kích Lê Minh Uyên!
Sao lại là Lê Minh Uyên?
Chờ trên sân thượng cao ốc đến 11 giờ, tháng giêng gió thổi cắt da cắt thịt. Hùng Thiên Lâm không chịu nổi, phân phó Đường Bố cùng Tần Thái thủ ở đây, hắn cùng đám Ôn Vĩ đi xuống dưới. Nơi đó có chỗ ẩn nấp, vừa ấm áp lại có thể được ăn, còn đánh bài được.
Đường Bố ôm cánh tay bị đông lạnh đến phát run: "Người nào đó, mỗi ngày đều bắt chúng ta làm việc, còn mình như đại gia! Lấy lương nhiều hơn chúng ta, mọi việc lại đẩy cho chúng ta làm. Mẹ nó!"
Tần Thái cười một chút, cô vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát tình hình.
Lê Minh Uyên, đã trễ thế này chắc sẽ không đi qua đây chứ.
Đến 11 rưỡi, tình hình Tần Thái không muốn thấy nhất đã xảy ra.
Quả thật Lê Minh Uyên đi qua đây, trong tay còn ôm theo một bé trai 6 tuổi. Tay kia xách theo bánh kem. Cách khá xa nênTần Thái không có cách gì cảnh báo, làm không tốt sẽ bị phía trên phát hiện, lúc đó chắc chắn bị chất vấn không làm tròn trách nhiệm.
Lê Minh Uyên dần đi vào vòng vây, Đường Bố đang nhìn biểu cảm Tần Thái: "Cô muốn đi sao?"
Giọng nói cực kì bình tĩnh, Tần Thái thật ngoài ý muốn: "Vì sao tôi phải đi chứ?"
Đường Bố cười nhạt, không nói chuyện.
Cờ hiệu phất lên, phía trên đã rất nhanh trả lời lại, cho thấy họ đã biết.
Tần Thái tăng ống nhòm lên mấy độ, nhịn không được phải nhìn kĩ thêm. Lê Minh Uyên đang đi đến trung tâm, bước chân rõ ràng chậm lại, anh ta nhận ra điểm bất thường.
Tuy chậm, nhưng đã bị vây vào giữa. Tần Thái cau mày, cô chưa từng giao đấu với Lê Minh Uyên, nhưng hôm Trật Tự đã phái vài vị phía trên đến, còn lên trận hình với vị mới nhậm chức tổng bộ tra xét. Mà Lê Minh Uyên trên tay còn có đứa nhỏ,
Tình hình này, khả năng sống của anh ta đã nhỏ lại càng nhỏ.
Tần Thái ném ống nhòm đi, tránh vào góc khuất gió—— bây giờ mình là người của Trật Tự, không kham được nhiều. Cô đang nỗ lực thuyết phục bản thân.
Đường Bố canh giữ Lê Minh Uyên bằng ống nhòm, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tần Thái.
Qua ước chừng mười mấy phút, rốt cuộc cô ngồi không yên—— mình chỉ nhìn, không giúp. Cô an ủi bản thân như vậy, lại dùng ống nhòm quan sát. Đường Bố rất tự giác nhường vị trí cho cô.
Tần Thái nhìn qua tấm kính nhỏ, Lê Minh Uyên bị bốn người Trật Tự vây công. Bốn người này chắc chắn là cấp bậc trưởng tra xét trở lên, thân thủ đều rất tốt.
Lê Minh Uyên che chở đứa nhỏ trong ngực, người ông ta đã đổ máu.
Đứa bé rất ngoan, vẫn luôn cắn răng không khóc. Hộp bánh kem được trang trí tinh tế kia bị đánh rơi xuống đất, bơ và trái cây bê bết tản ra như tuyết, nhìn rất đẹp.
Tần Thái nhìn thật lâu, cô không ngừng nói với bản thân đừng xúc động, bây giờ cô là tra xét của Trật Tự.
Dần dần Lê Minh Uyên hết chống đỡ nổi, trên người đổ càng nhiều máu, ông ta vẫn luôn ôm chặt đứa bé đang khóc không thành tiếng, cậu bé đã nhìn thấy vết thương.
Mà Lê Minh Uyên chỉ vỗ đầu cậu, nói gì đó, Tần Thái không nghe thấy.
Tần Thái không biết mình nghĩ cái gì, có lẽ đây là lúc bản thân mất não đi.
Cô xoay người nói với Đường Bố: "Tôi đi một chút."
Đường Bố không ngẩng đầu: "Lúc về mua năm phần trà sữa." Anh ta nhìn Tần Thái, mỉm cười: "Tối nay tôi mời."
Tần Thái nhấp mối, lập tức đi xuống.
Trên đường, người Trật Tự rất nhanh đã tràn ra ngoài, bên công an cũng nhận được thông báo, nhưng đối với mấy trận chiến này họ không quan tâm. Trước tiênTần Thái khống chế ngũ hành thi của mình, vì không thể để người khác thấy mặt, năm cổ thi thể đều mặc áo gió mũ cùng một màu đen.
Tần Thái cũng mặc như vậy, dùng khăn quàng cổ che kín mặt.
Trên đường đang đánh nhau kịch liệt, lúc Tần Thái sai tính Kim xông thẳng vào chỗ các trưởng tổng bộ đang luận đàm. Nó rất linh hoạt trốn tránh tuần tra, sau đó lập tức tông vào trong phòng, trên tường lưu lại một lỗ thủng hình người = =
Tần Thái không mong cái chiêu thức đâm tường ấy có thể gây đả thương được nó, bước thứ hai là tính Kim vọt vào vòng vây công Lê Minh Uyên, tính Thủy đứng phía xa xa khống chế.
= =
Ngũ hành thi của cô vừa xuất hiện, không khí trên đường lập tức biến đổi, mọi người hành động tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Tần Thái lắc mình vọt đến cạnh Lê Minh Uyên, cô vẫn còn chút nhớ về đấu vật, lập tức đá chân trái đẩy ngã một trên tra xét.
Việc này là thời cơ để Lê Minh Uyên th ở dốc, hiểu biết của Tần Thái với ngũ hành thi chỉ là da lông, lúc này chỉ để bọn chúng chọn một mục tiêu công kích, không để phiền lẫn nhau là được rồi.
Nhưng Tổng bộ trưởng ngay lập tức đánh thẳng đến thi thể tính Thổ. Trong hỗn loạn Tần Thái vẫn thấy, cô nghi hoặc—— vì sao muốn phá ngũ hành thi, lại phải giết tính Thổ trước?
Binh khí của người bên tổng bộ kia có hình dạng như phương thiên họa kích ( như trên ảnh đầu), hắn ta phóng qua một cái, tính Thổ đã dính trên tường.
Hắn tiến lên, giật khống thi phù của Tần Thái xuống.
Cô còn nhiều điều không hiểu, nhưng không đủ thời gian suy nghĩ. Cô quay lại bắt lấy cánh tay một tên tra xét, quật hắn xuống đất, rồi bắt lấy Lê Minh Uyên chuẩn bị chạy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tổng bộ trưởng bên kia vừa xử xong tính Thổ, đã ra hiệu cho thuộc hạ phóng lửa thiêu tính Hỏa, rồi dùng nước dập đi.
Tần Thái liền hiểu——ngũ hành thi này có tính tương sinh tương khắc như ngũ hành. Lúc điều khiển phải chú ý phát huy ưu thế tương sinh, tránh tương khắc.
Cô dẫn theo Lê Minh Uyên chạy vào đường khác, đột nhiên một vật xông tới—— tên Tổng bộ trưởng kia vừa ném trường kích tới. Bên tai là tiếng gió bị xé rách, sau đó cô phát hiện—— kích này không nhắm tới cô, là Lê Minh Uyên. Không, chính xác là đứa nhỏ trong trong ngực Lê Minh Uyên.
Đây là pháp bảo có linh thức, đã chỉ định mục tiêu thì sẽ không thay đổi. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lê Minh Uyên đột nhiên ném đứa nhỏ sang cho Tần Thái, tay phải thoáng hiện ánh quang, đối đầu với trường kích, phát ra tiếng nổ lớn.
Tần Thái bị choáng váng, ngay lập tức Lê Minh Uyên phun ra búng máu. Thế trường kích cũng đã yếu đi, Tổng bộ trưởng lại thúc giục một chút mới thu hồi.
Trong ngực Tần Thái, đứa nhỏ đã giãy giụa muốn xuống đất: "Cha.... cha!"
Nó gào lên, Tần Thái ôm chặt. Lê Minh Uyên lắc đầu với Tần Thái, thiên ngôn vạn ngữ, tập trung ánh mắt nói một câu: "Đem nó đến cho Bạch tiên sinh"
Nói xong Lê Minh Uyên xoay người đấu chiến, ngũ hành thi của Tần Thái đứng giữa sân chỉ còn tính Kim. Cô giục thi thể tới gần, đặt hài tử lên vai nó, bảo nó liều mạng chạy về phía trước.
Nào biết được nó vừa chạy, bị Tổng bộ trưởng kia đã tiến tới, tính phóng trường kích, Tần Thái đã biết được uy lực của trường kích kia—— nó vừa đâm cháy pháp bảo của Lê Minh Uyên. Nếu mà đâm vào tính Kim, chắc chắn đứa nhỏ cũng bị liên lụy.
Tần Thái nhanh chân nhảy tới, đoạt lại đứa nhỏ, quả nhiên trường kích kia một phát xuyên tính Kim, trực tiếp xuyên lên tường.
Tần Thái đặt đứa nhỏ ôm chặt lấy cánh tay của cô, tên Tổng bộ trưởng kia gỡ binh khí xuống, nhìn thẳng vào Tần Thái: "Ngươi cũng là phán quan Nhân Gian?"
Đương nhiên Tần Thái không trả lời, cô vừa trợ giúp Lê Minh Uyên đối phó với bốn tên tra xét, vừa phải đề phòng Tổng bộ trưởng đánh lén. Bốn tên tra xét kia tuy thân thủ không tồi, so với người đã thành cương thi như Tần Thái thì động tác quá chậm. Nhưng cô không phải là người chuyên đánh đấm, bốn tên nọ cứ quấn lấy cô và Lê Minh Uyên không bỏ, tiến không được, lùi không xong!
Cứ như vậy cũng không được. Tần Thái mạnh tay đánh ngã hai tên. Góc quan sát trên tầng, Đường Bố vẫn luôn theo dõi. Lúc Tần Thái xuất hiện hắn liền biết là cô —— dáng người cùng thời gian xuất hiện trùng khớp, quá rõ ràng rồi.
Thật ra hắn ta tò mò muốn biết thực lực Tần Thái ra sao, vừa nhìn thấy Tần Thái, còn tưởng là Batman hiện thế, ai biết được lại bị vây trong hiểm cảnh thế kia.
Lần này Tần Thái ra tay rất nặng, hai tên kia không chết, nhưng chắc chắn ba năm không xuống giường được.
Đường Bố có chút kích động, nhưng sau chuyện khiến hắn kích động nhất là—— lúc Tổng bộ trưởng tới gần, tên tra xét đứng cạnh bỗng nhiên xoay ngược lại, hết sức đá vào bụng. Hắn ta không lường trước được chiêu này, tức khắc ngã ra đất.
Đường Bố không rõ tại sao, chỉ thấy Tần Thái kéo Lê Minh Uyên bỏ chạy.
Lúc Đường Bố cho rằng cô thoát được rồi, không nghĩ Tổng bộ trưởng nhịn đau dùng hết sức ném trường kích. Tần Thái kêu lên một tiếng—— nó xuyên qua eo cô từ sau ra trước.
Cô chỉ cảm thấy đau đớn, ngã xuống.
Tổng bộ trưởng còn muốn tiến lên, tên tra xét phía sau đột nhiên bám lấy hắn. Hắn không nắm được tình huống, theo lý thì tên tra xét này không phải là người Nhân Gian, vì sao gặp trận phản chiến?
Tần Thái không còn sức để chạy, hôm nay chỉ tính đi làm không đem theo bình máu. Kích vừa rồi đả thương cô không nhẹ.
Khát tới cực điểm, tư duy hoàn toàn hỗn loạn. Tần Thái xoay người gào lên, tóc đen hóa bạc trắng. Cô quỳ gối xuống lại ngửa mặt gào một tiếng, nắm lấy tên tra xét bên cạnh cắn lên cổ hắn.
Máu tươi ngon cứ vậy rót vào cổ họng, tên Tổng bộ trưởng kia cả kinh—— đây đây là cương thi!!
Hắn vẽ bùa trong nháy mắt, Tần Thái đã hút xong máu tươi. Cô nắm Lê Minh Uyên, mũi chân mượn lực nhảy vài bước thoát ly vòng quây.
Tần Thái ra sức chạy tầm năm phút, bên tai ngập tiếng gió. Cô chạy rất xa, Lê Minh Uyên bị thương không nhẹ, không thể ở lâu.
Tần Thái đưa đứa nhỏ lại cho hắn, nó rất ngoan, dường như đã nhìn quen cảnh đánh nhau, còn không rớt một giọt nước mắt.
Lê Minh Uyên thấy mặt Tần Thái: " Là cô?"
Ông ta nhận ra Tần Thái, nhưng ấn tượng không sâu. Tần Thái che lại vết thương bên hông. Trường kích tên kia không biết là pháp bảo gì, vết thương của cô hoàn toàn không có dấu hiệu khép miệng.
Lê Minh Uyên đỡ cô: "Chúng ta đi tìm phán quan trưởng."
Tần Thái đẩy ra: " Ngài đi đi, tôi chỉ cần nghỉ một lát."
Kinh nghiệm Lê Minh Uyên cho thấy, cô bị thương quá nặng. Ông ta cắt cánh tay áo, ấn chặt vào miệng vết thương, sau đó gọi cho Bạch Cập.
Qua tầm mười phút, một chiếc xe trờ tới. Lê Minh Uyên đưa con của hắn cùng Tần Thái lên xe.
Bên ngoài đã bị Trật Tự im ắng phong tỏa, xe chạy vào một khu dân cư. Tần Thái có chút kinh ngạc với thực lực của Trật Tự.
Một tổ chức khổng lồ như vậy, tại sao để Nhân Gian tồn tại sờ sờ ra đó?
Cô được ôm lên lầu, tuy rằng bị thương nặng nhưng hồn phách vẫn luôn thanh tỉnh. Mà nơi xuất hiện trước mắt làm cô sợ ngây người—— bộ trưởng của phân đội tuần tra nơi cô làm việc, Lộ Hiển Nhiên. Không lẽ hắn cũng là người của Nhân Gian?
Tần Thái thật sự mờ mịt. Lê Minh Uyên ôm cô đặt lên giường, bên ngoài có tiếng nói chuyện: " Sao lại thế này? Không lẽ ngươi không nhận được thông báo gì sao?"
Người hỏi là phán quan Nhân Gian, mà người trả lời là Lộ Hiển Nhiên.
"Đã nhận được, nhưng việc này tôi không dám báo mà. Bên trên điều đến Tổng bộ trưởng mới, tên Hồng Hạo. Vừa nhậm chức phải ra oai thị uy, nên mới tìm một phán quan để khai đao. Tôi báo cho các người trốn đi, cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm."
Đối phương rõ ràng bất mãn: " Bạch tiên sinh bảo tôi hỏi một chút, các người đây là muốn hạ chiến thư đúng không?"
Lộ Hiển Nhiên kêu oan: " Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, sao dám khiêu chiến với ai chứ. Chỉ là mệnh lệnh phía trên, tôi cũng..... Ngươi chuyển lời đến Bạch tiên sinh giúp, đây đều là ý tứ của Hồng Hạo, phía dưới cũng có nhiều người bất mãn."
Đối phương cười lạnh: " Hắn là nghé mới sinh không sợ hổ, báo cáo cho Bạch tiên sinh. Tiên tri Trật Tự nhà các ngươi cũng nên chọn Tổng bộ trưởng tiếp theo đi."