Vương Quốc Màu Xám

Chương 128



Dị mắt là đôi mắt có thể nhìn thấu được vạn vật. Chỉ cần liếc một cái là thấy rõ bản thể của yêu vật. Tựa như Tần Thái đang đoạt xá thân thể người khác, đương nhiên không cách nào che giấu được dị mắt.

Nhưng thứ này không phải là củ cải cà rốt, ai đều có thể tu được. Với hiểu biết của Tần Thái, có dị mắt là một chuyện lớn, vì sao tính tình Bạch Hà thu liễm nhiều năm như vậy lại có được vị trí quan trọng, bởi trên dưới Trật Tự đều biết người duy nhất có dị mắt là Bạch Hà.

Cũng bởi vì có nó, chứng minh được thực lực của người sở hữu.

Xét với tính tình của Lữ Liệt Thạch, nếu ông ta tu được thì chắc chắn sẽ giống trống khua chiêng khoe khoang cho cả giới Huyền Thuật Sư đều biết để tăng danh vọng bản thân.

Nhưng từ lúc Tần Thái đến Trật Tự đến nay, chưa từng nghe ai nhắc đến.

Chuyện này có chỗ đáng nghi.

Ánh mắt ba người tiếp xúc với nhau một lúc, Bạch Hà có vẻ khiếp sợ không nói nên lời, Tần Thái biết chuyện cô đoạt xá tương đương với việc không thoát khỏi quan hệ cùng Thông Dương Tử và Nhân Gian.

Đoạt xá là thứ Thông Dương Tử am hiểu nhất, mà cô lại có thể nặn ra hồn phách phù hợp với thân thể, ngay cả Huyền Thuật sư bậc nhất như Yến Trọng Hoan cũng không thể phát hiện.

Sự khiếp sợ trong mắt Bạch Hà dần nguôi đi, thoáng qua sự đau đớn cùng...hối hận.

Rốt cuộc tại sao lại hối hận? lúc còn ở trấn Chu Dương, bản thân phát hiện ra cô, từng bước từng bước dạy cô pháp chú. Nhìn cô lấy thân phận tiên tri tiến vào Trật Tự, nhìn cô chạy trốn trong lúc nguy cấp. Rồi sau đó giữa lúc Trật Tự không hoàn toàn ổn định, thấy cô đang vật lộn tại Nhân Gian.

Vì thế không chút do sự đưa tay về phía cô.

Nhưng bây giờ, thấy hối hận rồi.

Không ai lên tiếng, Tần Thái theo Yến Trọng Hoan rời đi. Phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, Tần Thái lại không dám quay đầu lại nhìn Bạch Hà. Cuộc sống này chỉ là một giấc mộng, cô từng cho rằng rồi cũng sẽ qua, bắt đầu lại tất cả.

Nhưng những chuyện đã làm, cho dù có bắt đầu lại thì có thể bao dung hết những vết nhơ đó không?

Tần Thái không quay đầu lại nhìn vì cô biết mục đích trở về Trật Tự của mình. Những chuyện khác....không nên nghĩ nữa.

Tần Thái đã không còn là cô bé ngây ngô lúc đó, lần này trở về Trật Tự là để lấy lại danh dự cho Bạch Hà. Nếu cứ tay không mà về rồi ngoan ngoãn chịu trói sao, cô đâu có ngu!

Bây giờ mà đi tìm Bạch Hà, Yến Trọng Hoan chắc chắn đã phái người theo dõi.

Một khi bị phát hiện, sẽ liên lụy luôn cả Bạch Hà. Còn có thể bị Yến Trọng Hoan bí mật giế t chết, không ai biết ai hay, còn không phải chẳng thay đổi được gì sao?

Tần Thái đang chờ thời cơ, thời điểm cuối cùng là lúc Bạch Hà chính thức tuyên bố đảm nhiệm vị trí Tổng bộ trưởng. Giữa hội nghị góp mặt toàn bộ những người đứng đầu Trật Tự tham gia, cô đi ra giải thích cho Bạch Hà, chắc chắn Lữ Liệt Thạch có thể ổn định tình hình.

Cho nên mấy ngày nay, Tần Thái phải ở lại chỗ Yến Tiểu Phi, bởi đối với cô mà nói đây là nơi an toàn nhất thành phố Tam Họa.

Cô không thể mãi giả mạo Yến Tiểu Phi, bởi sớm muộn gì cũng sẽ bị Yến Trọng Hoan phát hiện. Cho nên vừa về tới nhà, thừa lúc Yến Trọng Hoan còn chưa lên lầu, Tần Thái lập tức đổi lại với hắn.

Yến Tiểu Phi không ngừng nôn, loại trải nhiệm này hắn chưa từng thử qua. Hồn phách chỉ có một, điên mới lấy hồn phách bản thân ra để thí nghiệm.

Tần Thái vỗ vỗ lưng hắn, rất đồng tình: "Tội nghiệp, làm vài lần sẽ quen thôi."

Yến Tiểu Phi hận không thể giế t chết cô ngàn lần, nhưng thực sự quá khó chịu, hắn chỉ có thể không ngừng ngôn.

Buổi chiều, Tần Thái bảo hắn đi kiếm cho cô mười túi máu, với tính tình Yến Tiểu Phi sẽ không làm. Nhưng Tần Thái có đòn sát thủ, chỉ cần Yến Tiểu Phi có ý tứ phản kháng, cô liền dọa sẽ phát đoạn video kia ra....

Yến Trọng Hoan lục soát khắp cả thành phố Tam Họa mà không thấy cái bóng nào của Tần Thái. Bên Nhân Gian cũng tìm kiếm cô, bởi vì cô đã đắc tội với Bạch Cập, Phán qua trưởng Nhân Gian. Nếu bọn họ phát hiện ra cô thì không có lý do để giấu.

Yến Trọng Hoan không nghĩ ra được nơi cô có thể trốn.

Đương nhiên, hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ Tần Thái đang ăn dầm nằm dề ở ngay tại nhà hắn.

Yến Tiểu Phi không biết Tần Thái cần nhiều máu để làm gì, đến lúc mua về mới nhận ra cô dùng để uống! cái này không phải là chuyện đáng sợ nhỏ nhỏ, hắn cảm thấy sai sai: "Cô....uống máu người sao?!"

Tần Thái không đói, nhưng cô cần dự trữ: "Ừ đấy"

Yến Tiểu Phi không muốn nghe câu trả lời này: "Cô ruốt cuộc là thứ...."

Tần Thái không đợi hắn hỏi cho xong, cô liền trả lời: "Nói cho ngươi biết, thật ra...." Vẻ mặt cô dần nghiêm túc "Tôi là yêu tinh Muỗi"

Yến Tiểu Phi há to miệng, không khép lại được.

"Không thể nào!!" một lúc sau hắn nhảy dựng lên: "Trên người cô không có yêu khí."

Tần Thái chẳng hề để tâm đ ến, cắn một túi máu bắt đầu uống: "Dựa vào ngươi thì làm sao nhìn ra được chân thân bổn tọa. Nào, đi lấy cho ta cái ống hút!"

.......

Tần Thái ăn vạ nơi này không chịu đi, Yến Tiểu Phi mỗi này phí công đuổi cô. Yến Trọng Hoan lại không có thời gian để về nhà, cho nên trốn trong nhà Yến Tiểu Phi là an toàn nhất.

Không có cách nào đuổi được, Yến Tiểu Phi bất đắc dĩ: "Cô muốn chạy thì mau chạy đi chứ, ở lại đây làm gì?"

Tần Thái sao có thể nói cho hắn biết mục đích, nghiêm trang trả lời: "Tôi chờ tự thú."

Lúc này đến Yến Tiểu Phi lại trợn mắt há mồm: "Tự....tự thú?!" hắn phát hỏa: "Đường đến tổng bộ Trật Tự cô biết rõ còn không mau đi đi, nằm đây làm cái gì nữa hả??"

Tần Thái không thèm để ý tới: "Đang đợi cơ hội."

Tâm Yến Tiểu Phi muốn nổ tung. Con mẹ nó đi tự thú còn lấy ngày lành tháng tốt sao hả?!

Sáu ngày trôi qua, Tần Thái ăn ở chỗ Yến Tiểu Phi đã một tuần.

Hắn bắt đầu phát hiện có gì đó lạ lạ. Cô chỉ ra ngoài vào ban đêm, ban ngày lại không bao giờ xuất hiện dưới ánh mắt mặt trời. Hắn ngày ngày lo lắng đề phòng, còn Tần Thái lại vui vẻ thoải mái, chiếm luôn cái giường còn đuổi hắn ngủ ở sô pha.

Và cơ hội tới.

Trật Tự tổ chức đại hội nhậm chức Tổng bộ trưởng, hai mươi mấy vị đứng đầu và các quản lý trung tầng đều có mặt. Hội nghị như thế này không tổ chức buổi tối, lúc đó là 10 giờ sáng, lúc ánh mặt trời bắt đầu gay gắt.

Sau khi Yến Trọng Hoan đại diện Đỗ Phương đọc lời bắt đầu buổi đại hội, người ngồi bên cạnh Đỗ Phương được biết đến là Yến thiếu của Trật Tự bỗng nhiên đứng dậy: "Chờ đã."

Hơn hai trăm con mắt đổ dồn đến, mày Yến Trọng Hoan nhăn lại: "Chuyện gì?"

Nơi ánh mắt tự lại là thân thể Yến Tiểu Phi nhưng bên trong là Tần Thái, lòng bàn tay cô đã túa mồ hôi. Con đường này là cô chọn, không còn gì để sợ hãi cả, cô nhìn thẳng vào Yến Trọng Hoan: "Lợi dụng tôi nằm vùng xong hết giá trị rồi vứt bỏ đúng không?"

Yến Trọng Hoan nhướng mày, gương mặt này khá đẹp trai, hơn nữa có sự thành thục ổn trọng của người đàn ông trưởng thành. Thiếu niên mới lớn như Yến Tiểu Phi không thể so với loại khí chất này. Rốt cuộc cũng là người có thể nắm giữ trái tim Tiên Tri, không thể quá tệ.

Lúc này hắn đang cố giữ vững sự bình tĩnh, đây không giống Yến Tiểu Phi, mà Thông Dương Tử giỏi đoạt xá, chẳng lẽ....?

Trong lòng hắn cảm thấy không ổn, nhưng giọng nói vẫn không loạn: "Ngươi là ai?"

Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch đương nhiên biết cô là ai, cả người quay sang nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ lo lắng. Lữ Liệt Thạch lo là lo Bạch Hà lành ít dữ nhiều, còn Bạch Hà lại lo cho cô đệ tử nhỏ này.

Sao anh có thể tin được đây là cô gái nhỏ như cây giá lớn lên tại trấn Chu Dương chính là Thông Dương Tử của Nhân Gian? Đó là cô nhóc vì nhẫn nhục một ngàn hai trăm đồng mà chỉ dám chửi thầm anh ta.

Sẽ nổi giận lôi đình khi bị phê bình, cũng sẽ khẩn cầu đối phương, dùng nước mắt dốc hết toàn lực. Gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, lúc đầu óc nóng lên thì chẳng quan tâm mình có năng lực giải quyết hay không.

Cô nhắc nhở ông lão Khâu gia tại trấn Chu Dương sắp chết đuối, kết quả đổi lấy là cái tát. Nhắc nhở dáng mộ phần phạm phải hoa mai sát, kết quả là trận đòn từ Tần Lão Nhị. Nghĩ có thể giúp Lý Ngọc Sơn sống sót, rốt cuộc lại bị người lợi dụng. Giúp Tiểu Tần đuổi ác quỷ, lại bị ác quỷ cắn phá.

Thường ngày cô đều làm chuyện rất ngốc, nhưng có một điều không thay đổi, chính là sự nhiệt huyết dũng cảm không thể lý giải được cứ hừng hực cháy.

Cho nên, cô ấy quay lại.

Dù biết nơi này là chỗ nguy hiểm nhưng vẫn trở lại.

Tần Thái biết đây là đi vào chỗ chết, nhưng cô muốn chết có giá trị.

Chân lý nhân sinh quá thâm ảo, cô không thể hiểu hết thấu đáo, cũng không biết bản thân vì sao mà sống. Nhưng ít nhất có thể biết vì sao mà chết.

Giọng cô cất lên bình tĩnh lạ thường: "Yến Trọng Hoan, Sứ giả của Tôn chủ. Lúc trước ngài phái tôi xâm nhập nằm vùng vào Nhân Gian, cũng chưa hề nhắc đến sẽ bỏ tôi dễ dàng như vậy."

Sắc mặt Đỗ Phương biến đổi, lòng Yến Trọng Hoan thình thịch nhảy loạn.... là Tần Thái.

Hèn chi đã ra sức tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả, đáng chết, là cô ta chiếm thân thể Tiểu Phi!!

Tần Thái không muốn giấu diếm, cô thể hiện sự căm phẫn của một quân cờ bị vứt bỏ: "Các vị, mong các vị cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi có năng lực của Tiên Tri, đó là lỗi của tôi sao? Tôi đã từng tuyên bố bản thân là Tiên Tri chưa? Chẳng lẽ chỉ vì tôi có năng lực đó mà Thiên Đạo cho phép Trật Tự dùng chính nghĩa đuổi giết tôi sao?!"

Những người ngồi đây là đều là tầng lớp cao của Trật Tự, chuyện lúc trước bọn họ biết rõ.

Quả thật, Tần Thái chưa từng chủ động nhận mình là Tiên Tri Trật Tự, chỉ có Trật Tự chủ động dùng một ngàn vạn chuộc cô từ tay Bạch Cập.

Như vậy xem ra.... Cô ấy không sai gì cả, cho nên không có lí do đuổi giết cô?

ĐP tức giận đến đổi sắc, chẳng lẽ chuyện giết người để đảm bảo địa vị là chuyện có thể nói thẳng trước mặt nhiều người được sao?

Tần Thái nhìn thoáng qua Bạch Hà, khẩn trương bất an đều hạ xuống: "Đương nhiên là không, Tiên Tri và Tôn Chủ đại diện cho Thiên Đạo, sao bọn họ có thể làm ra chuyện đó? Cho nên lúc trước là Yến sứ giả phái tôi lẻn vào Nhân Gian, tìm hiểu tin tức mà thôi. Nếu không có năng lực của Tiên Tri thì khó mà vào Nhân Gian nằm vùng được."

Bên dưới xôn xao, chuyện này tất cả mọi người ở đây không ai biết chuyện này.

Đương nhiên không biết bởi vì đây là chuyện Tần Thái bịa ra.

Yến Trọng Hoan hiểu rõ, cô đang muốn khuấy vũng nước đục lên, cứu lại sự tín nhiệm của Trật Tự đối với Bạch Hà. Nhưng Yến Trọng Hoan sao có thể cho cô cơ hội này, hắn đã chuẩn bị kĩ càng để đối phó với Tần Thái.

"Đừng ở chỗ này đổi trắng thay đen! Tuyến ba Nhân Gian có tuyến trưởng là Thông Dương Tử thông thạo đoạt xá nhất, bây giờ ngươi đang bám vào thân thể Tiểu Phi, chắc chắn ngươi đang dùng tà thuật này? Vậy ngươi có quan hệ gì với hắn? lúc hắn ko còn làm Tuyến trưởng nữa cũng là lúc Trật Tự bắt đầu tấn công, thế nhưng tuyến ba đến một cọng tóc cũng không tổn hại, chẳng lẽ không phải ngươi báo tin? Lúc Hồng Hạo dắt người đánh phán quan Nhân Gian Lê Minh Uyên, người đến cứu viện chẳng phải là ngươi sao?"

Hắn tự nhận đã chuẩn bị đầy đủ, còn có nhân chứng, cho dù Tần Thái có giảo biện đến mấy cũng không được.

Thế nhưng Yến Trọng Hoan không ngờ thân thể Yến Tiểu Phi đang đứng bên cạnh ĐP tùy tiện nói: "Đúng vậy, là tôi."

Mọi người tiếp tục xôn xao, bày ra vẻ mặt đối diện với kẻ địch. Tần Thái vẫn nhất quyết không nhìn Bạch Hà: "Chính là Yến sứ giả hạ mệnh lệnh, bảo tôi tranh thủ lấy tín nhiệm của phán quan Nhân Gian không phải sao?"

Yến Trọng Hoan xém chút chửi thề. Mệnh lệnh cái em gái ngươi, ngươi chạy trốn nhanh như thỏ, lão tử còn không tìm được ngươi đó có biết không!!

Tần Thái vẫn giữ sắc mặt giận dữ: "Chính là ông đã lật lọng! Yến sứ giả, kết cục của Hồng Hạo bộ trưởng tuy rằng bi tráng nhưng ông ấy còn có cái chính danh, được trên dưới Trật Tự tôn kính. Còn tôi thì sao, không nhờ tôi thì trong thời gian ngắn có thể giúp Trật Tự đánh Nhân Gian tan tác như vậy sao, thậm chí còn đánh đến bộ huấn luyện Thủ Vọng Giả đấy?"

..............Tần Thái quyết định từ bỏ cái gọi là biết xấu hổ.

Hiển nhiên Yến Trọng Hoan chưa nghĩ đến tình tiết này. Không ngờ cô chiếm đoạt công lao trắng trợn như như trở bàn tay, thật sự là....quá vô sỉ.

Đối với sự vô sỉ này, Yến Trọng Hoan chỉ có thể quỳ lạy, con mẹ nó....

Tần Thái còn chưa chỉ trích xong: "Chính ông tính toán bảo tôi trà trộn vào Nhân Gian, giờ lại đuổi giết tôi! Tôi bị hàm oan trắng trợn, chết không nhắm mắt!!"

Em gái ngươi!! Yến Trọng Hoan rơi lệ đầy mặt... MÁ MÁ MÁ MÁ!! Có còn chút tiết tháo nào không vậy?

Nhưng có giảo biện thế nào, Tần Thái không thể chạy thoát được. Chuyện này chỉ có một tác dụng duy nhất là phủi bỏ mọi quan hệ với Bạch Hà.

Lữ Liệt Thạch nhìn sang cầu khẩn Bạch Hà nói vài câu thêm vào để góp phần không liên quan. Nhưng Bạch Hà chỉ nhìn Tần Thái, không nói lời nào.

Vì thế, Tần Thái sẵn cách bịa chuyện thoải mái. Cô chỉ là nằm vùng bị tổ chức phản bội thôi mà. Mọi người trong Trật Tự đánh giá cô như vậy nhưng vẫn khẳng định cô phải bị xử quyết. Tần Thái không do dự lập tức nhận tội để bọn họ không nói nhiều nữa.

Nếu từ Thông Dương Tử đào ra Đàm Tiếu, Sa Ưng và cả bọn Thanh Hạt Tử, chỉ sợ thương tổn sẽ nhiều hơn.

Mục đích tới Trật Tự đã đạt được, không cần thiết liên lụy đến người khác.

Cô cứ chăm chằm vào mắn Yến Trọng Hoan vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván. Ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã giận đến méo mặt.

Ngược lại, bề ngoài Tần Thái đang nổi giận đùng đùng nhưng trong lòng lại nở hoa. Má nó, ai bảo hắn hãm hại sư phụ ta.

Người Trật Tự trói cô lại rất nhanh chóng, sau đó đến chỗ Yến Tiểu Phi lấy được thân thể của cô. Thứ này là cương thi!!! Vì vậy câu "Hàm oan trắng trợn, chết không nhắm mắt" của cô càng thêm thuyết phục, có người bắt đầu tin. Đã chết ở Nhân Gian còn tìm tới đây, không có lửa làm sao có khói!

Yến Trọng Hoan đang ghê tởm đến cực điểm, không thèm liếc mắt nhìn Tần Thái một cái. Biện pháp đối phó với cương thi rất đơn giản, trói vào cột xi măng cao nhất trên sân trống, phơi nắng đến chết.

Phương pháp của hắn đơn giản, nhưng chậm. Cô hy sinh bản thân để giúp Bạch Hà, người sư phụ này há có thể đứng nhìn cô bị phơi chết sao?

Đây là đồ đệ yêu quý của hắn đó. Nếu ra tay hết sức thì chưa nói được gì đâu....hừ hừ.

Tác giả có lời muốn nói: =3=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.