Vương Quốc Màu Xám

Chương 129



Trụ xi măng nhanh chóng được xây lên, bề mặt thô ráp còn quấn rất nhiều dây thừng đã yếm bùa. Nhóm đứng đầu Trật Tự có mặt đủ, đây là lần đầu tiên Tần Thái lên sân thượng này, xem ra nơi này có người đã thi hành thuật pháp tạo ra hai không gian.

Có năng lực này, không lẽ là Tôn Chủ của Trật Tự?

Sắc trời nhanh sáng, lăn lộn cả một đêm, bọn họ ai cũng đã mệt. Đỗ Phương rất ít khi thức đêm, nhưng hôm nay không giống. Cô ta là tiên tri, là nữ chủ nhân của Trật Tự, vốn chỉ nên có một. Chỉ vì Thiên Đạo có bug mà xuất hiện thêm một đứa con gái có năng lượng tương tự.

Nhưng chút nữa thôi, sẽ không còn như vậy nữa, sẽ không còn ai uy hiếp địa vị của cô ta.

Ánh sáng dần le lói, mặt trời phía đông đang chậm rãi nổi lên. Lữ Liệt Thạch lôi kéo vài lần mà Bạch Hà vẫn không chịu rời đi. Lữ Liệt Thạch sợ hắn phá hư chuyện, nhìn hắn chằm chặp: "Đừng xằng bậy, nếu cậu ra tay thì chuyến này con bé đi tay không đấy."

Bàn tay Bạch Hà nắm chặt, làm sao hắn không biết ý đồ của Yến Trọng Hoan, nhưng cứ đứng đây nhìn thái dương thiêu rụi đệ tử yêu quý của hắn sao?

Ánh đông dần sáng hơn, Tần Thái bắt đầu cảm thấy nóng. Cô lại chợt nhớ đến chuyện ở thôn Sa Giếng còn có A Lan, cần Bạch Hà đến kết thúc những việc ở đó. Cô gọi một tiếng: "Sư phụ."

Âm thanh rất nhẹ, nhưng Bạch Hà vẫn nghe thấy, hắn nhanh chóng đi tới, ngồi xổm trước mặt cô. Đối diện một lúc mới duỗi tay xoa xoa mái tóc Tần Thái: "Sao lại ngốc như vậy chứ?"

Tần Thái vừa muốn nói chuyện, Đỗ Phương đã đi đến bên cạnh cô, cô ta cười tươi như đang rất sung sướng: "Phản đồ đã nhận tội, Bạch tổng bộ nên nhậm chức rồi đúng không?"

Tần Thái bỗng nhiên ngẩng đầu, trăm người bên dưới cũng trố mắt nhìn nhau. Lúc này còn thăng chức tổng bộ trưởng, tình thế như này ai cũng biết rõ. Sự tín nhiệm của Bạch Hà vốn bị ảnh hưởng bởi phản đồ kia, cần hắn ra sức để chứng minh trung thành.

Nhưng bây giờ.... Đồ đệ của hắn đã đền tội, nhìn chung chuyện này cũng không liên quan đến hắn. Còn muốn hắn nhậm chức Tổng bộ trưởng sao?

Xung quanh yên lặng một phút, sau đó khắp nơi thấp giọng tiếng nghị luận. Lữ Liệt Thạch là người đầu tiên đứng ra nói: "Tiên Tri, chuyện này đã có manh mối..."

Đỗ Phương trực tiếp đánh gãy lời ông ta nói: "Nếu chuyện này đã có manh mối, đại hội nhậm chức tất nhiên được tiếp tục cử hành."

Đây là học theo Tần Thái, không cần biết xấu hổ.

Nhưng cô ta là Tiên Tri, là người cao quý nhất Trật Tự ngoài Tôn Chủ. Nếu cô ta muốn đâm thủng tầng giấy này, muốn đạt được mục đích trực tiếp thì có ai dám làm gì?

Kiểu độc đoán này đương nhiên sẽ làm vài người bất mãn, nhưng Đỗ Phương không để bụng. Miễn là Tần Thái chết đi, mấy người này bất mãn thì làm được gì?

Muốn loại bỏ Tiên Tri như cô ta sao?

Đỗ Phương cười lạnh.

Cô ta lướt qua gương mặt phẫn nộ ngất trời của Tần Thái, lại càng cảm thấy thư thái hơn: "Dù sao cũng không vội, chờ mặt trời mọc lên hoàn toàn rồi tiếp tục cũng không muộn."



"Đỗ Phương!" sự tức giận của Tần Thái phải bộc phát ra, nếu lúc trước vì thuận theo nhân tâm mà đẩy Bạch Hà lên làm Tổng bộ trưởng, thì bây giờ chính là ân oán cá nhân.

Đỗ Phương từ trên cao nhìn xuống Tần Thái đang bị trói dính vào trụ xi măng. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô ta cúi gần đến tai Tần Thái, giọng đè thấp: "Quyền lực đang ở trên tay ai, lời ai nói mới có phân lượng. Cô hao tổn tâm cơ đến thế thì có được gì?"

Dường như ánh mắt Tần Thái muốn tràn lửa: "Mày là cái đầu heo! Phán quan Nhân Gian lợi hại đến thế nào mày biết không? Mày mà hi sinh sư phụ tao, rồi Trật Tự lấy ai đối đầu với Nhân Gian?!"

Đêm tối vĩnh viễn không thể thắng nổi ánh sáng đang dần mạnh lên. Cuối cùng Tần Thái vứt bỏ tư oán, cô đem hết nói cho Đỗ Phương: "Phán quan trưởng Nhân Gian đã có thể ngự kiếm, có thể pháp bảo hắn đã tu thành kiếm linh. Với thực lực như vậy, nhìn khắp Trật Tự ai có thể chống cự? Hơn nữa Phán quan trưởng không phải là người đứng đầu Nhân Gian, người phía trên không ai biết cả. Tin tôi, chỉ phá mấy tuyến nhỏ không nói lên được gì. Đánh thắng trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả cũng chỉ tổn thương lông da bên ngoài. Cô...."

Đỗ Phương dùng nụ cười lạnh đáp lại: "Còn cần cô tới dạy sao?" cô ta ghé vào gần Tần Thái lần nữa, thật sự hai người không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là không thể chấp nhận sự tồn tại của nhau. Mà lúc này, cô ta thắng: "Cùng lắm cô chỉ là phản đồ Trật Tự, cô có tư cách gì mà dạy tôi phải làm thế nào?"

Tần Thái biết có nói gì cũng vô dụng, Đỗ Phương sẽ không nghe cô. Đang lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, lúc trước người này chỉ nghĩ đến diệt trừ nội bộ, bây giờ chỉ nghĩ đến củng cố địa vị bản thân.

Càng buồn cười hơn là, cô lại cho rằng mình có thể thay đổi quyết định của Đỗ Phương.

Cảm giác nóng rực trên người ngày càng mãnh liệt, cô cắn môi. Không cam lòng, làm sao có thể cam lòng?

Bản thân giãy giụa chạy trốn khỏi Trật Tự, vì cái gì?

Dọn dẹp gạch tại công trường hôi hám, vì cái gì?

Ở Nhân Gian hao tâm tổn sức tính kế, vì cái gì?

Đến khi thành cương thi, phải lẩn tránh trong bóng tối, ăn tươi nuốt sống, vì cái gì?

Vì sống sót. Nhưng hôm nay cô phải chết vì con người này, bản thân cứ vậy mà phơi chết ở chỗ này sao?

Một người ếch ngồi đáy giếng, ích kỷ tiểu nhân, dựa vào cái gì mà được định tội người khác?

Đương nhiên Đỗ Phương thấy sự phẫn hận cùng không cam lòng trong mắt Tần Thái, cô ta càng sung sướng hơn. Đây chính là cảnh tượng cô ta muốn thấy, nếu Tần Thái chết yên ổn thì không còn gì thú vị nữa.

Rốt cuộc thì trời cũng sáng, trên người Tần Thái bốc khói trắng. Sương khói ngày càng dày hơn, cái đau này là đau từ hồn phách. Tiếng nghiến răng ken két văng vẳng, vài chỗ trên người bắt đầu hóa đen. Trong không khí tràn ngập mùi thịt khét.

Không thể chết như vậy, Tần Thái muốn bật đứt dây trói, khói trắng vừa lúc che đi tầm mắt Đỗ Phương, từng nắm bụi trắng rơi đầy đất.

Đỗ Phương xoay người, cô ta cảm thấy thật thoải mái khi loại bỏ được một tai họa ngầm lớn như thế này.

Thế nhưng sau lưng vang lên tiếng thét dài, Đỗ Phương còn chưa phản ứng được đã thấy Yến Trọng Hoan lao vụt tới. Rốt cuộc vẫn chậm, trên vai cô ta có sức nặng đặt lên, là một bàn tay. Bàn tay này bị thiêu chỉ còn trơ lại xương đang bắt lấy cô ta.

Lòng hốt hoảng, liền thấy thân bay lên cao, vài phát lên xuống đã vào khu bóng tối.

Cô ta vừa quay đầu liền hét lên. Lúc này Tần Thái vẫn đang mặc áo khoác gió có mũ, nhưng mặt cô đã bị thiêu chẳng ra hình dạng. Cô đang thở phì phò, răng năng dài bén vươn ra, rất khủng khiếp.

"Trọng Hoan!" Đỗ Phương thảm thiết gọi, Yến Trọng Hoan đuổi ngay phía sau: "Tiên Tri!!" hắn gầm lên: "Tần Thái, Mau thả Tiên Tri ra!!"

Tần Thái cười, cả thân không chỗ nào không đau đớn, đến hồn phách cũng bị thương, cô cần một nơi để điều dưỡng ngay lập tức.

Nhưng bây giờ đang là ban ngày, cô không thể ra ngoài được.

Cô giữ chặt Đỗ Phương, đây là thứ giúp cô giữ mạng: "Nếu tôi cắn cô ta, sợ là không đủ máu cho tôi đấy chứ." Giọng cô cũng bị biến đổi, Đỗ Phương đang thoảng ra mùi máu tươi mát dụ hoặc. đối với cô là sự dụ hoặc không nhỏ.

Tới Đỗ Phương còn không tin, sức mạnh của dây thừng cô ta rất rõ. Trật Tự  luôn dùng nó để bắt rất nhiều cao nhân tà phái. Sao Tần Thái có thể thoát được?

Răng nanh Tần Thái càng lúc càng dài, Đỗ Phương sợ nó sẽ cắm phập vào mình: "Cho cô ta máu!!" Cô ta hét lên chói tai.

Trong nháy mắt Yến Trọng Hoan có chút do dự, bây giờ Tần Thái đang suy yếu, bắt được cô rất dễ dàng. Nhưng nếu cho cô ta uống máu, giúp cô ta khôi phục lại thì chỉ sợ....

Nhưng Đỗ Phương đang trong tay cô, còn có biện pháp khác sao?

Yến Trọng Hoan sai người nhanh chóng chuẩn bị máu, mười túi máu đưa đến trước mặt cô. Tần Thái cắn một túi, đột nhiên cô nhìn lướt qua dám người Bạch Hà. Đôi mắt Bạch Hà hiện rõ sự mâu thuẫn, không để ý thì sẽ không thấy cái lắc đầu nho nhỏ.

Lúc Tần Thái thoát ra, chỉ có Bạch Hà nhìn thấy. Cô dùng du phù, còn là du phù làm từ người sống bị chết cháy mà ra. Tuy rằng cô có tài năng bẩm sinh, nhưng đã dùng nó....thì đã không còn duyên với chính đạo.

Và Bạch Hà cũng biết Yến Trọng Hoan đã trộn lẫn chu sa vào máu. Con người này vốn rất âm hiểm, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội giết Tần Thái dễ như này được.

Tần Thái ném túi máu xuống đất, móng tay sắt như dao cứa lên cổ tay có da thịt trơn nhẵn của Đỗ Phương. Cô ta sợ hãi kêu lên, vài người trong Trật Tự hoảng hồn: "Dừng tay!"

Tần Thái đưa tay Đỗ Phương lên miệng ừng ực nuốt, thân thể vẫn chưa thể khôi phục ngay lập tức, cần phải có thời gian điều dưỡng. Bây giờ cô đã có Đỗ Phương trong tay, sẽ không dễ bị người xâu xé.

Cô dùng chú pháp du phù của Bạch Cập để phá dây thừng, Trật Tự không ai có thể nhận ra. Lúc này Yến Trọng Hoan có phương án khác, hắn phải thương lượng với Bạch Hà: "Trước tiên chúng ta bỏ xuống ân oán tư thù, Bạch Hà, nếu Tiên Tri có mệnh hệ gì, hãy nghĩ đến hậu quả."

Bạch Hà cúi đầu không đáp, Lữ Liệt Thạch không nhịn được dùng khuỷu tay đẩy một chút: "Lão Bạch, chuyện này chỉ có cậu mới có thể ra mặt."

Đương nhiên Bạch Hà hiểu rõ, lúc này phần lớn cao nhân ở Trật Tự đã lui về ở ẩn, chỉ còn mỗi anh du tẩu bên ngoài. Lực lượng của Trật Tự....sớm đã không được như trước. Nhưng chỉ cần còn Tiên Tri, thì Trật Tự vẫn đại diện cho Thiên đạo, đại diện cho chính nghĩa.

Nếu Tiên Tri không còn, lần xuất hiện tiếp theo phải chờ 50 năm nữa. Năm mươi mấy năm, Trật Tự không có tiên tri, uy tín chắc chắn sẽ giảm.

Khi đó sẽ phát sinh chuyện gì?

Bạch Hà tiến dần dần đến gần Tần Thái, ôn tồn trấn an: "Bình tĩnh một chút, đừng hại cô ấy."

Tần Thái còn chưa hết tức giận: "Sư phụ! Trong mắt cô ta, đã từng suy xét đến lợi ích của Trật Tự chưa? Cô ta biết cái gì là chính nghĩa, cái gì là thực hiện chính nghĩa không màng tư lợi không? Tôi không hiểu, vì sao các người nhất định phải tôn cô ta lên làm Tiên Tri? Bởi vì Thiên Đạo, cô ta có mệnh cách sao? Chỉ vì có mệnh cách Tiên Tri nên làm Tiên Tri sao?"

Bạch Hà không biết phải trả lời ra sao, bọn họ không phải không biết năng lực và tâm tư của Đỗ Phương.

Nhưng với Thiên Đạo, cô ta lại có mệnh cách Tiên Tri, làm sao được nữa?

Tần Thái xiết móng lên cổ Đỗ Phương, chỉ cần nhẹ đẩy một cái, Đỗ Phương sẽ chết ngay lập tức: "Sư phụ, cô ta không xứng lãnh đạo Trật Tự, chẳng lẽ Thiên Đạo lại để một cái đầu heo có mệnh cách sao? Anh vẫn luôn dạy tôi, phải chính trực, khiêm tốn, lương thiện. Nhưng kiên trì như vậy lại có kết cục như thế nào, người không có lại có kết quả gì?"

Bạch Hà không nói, tuy bản thân đã tu ra dị mắt, nhưng vẫn có quá nhiều thứ không thể giải thích.

Tần Thái kéo Đỗ Phương từng bước lui về phía sau: "Với một Trật Tự thối nát như thế này, có Tiên Tri hay không cũng chẳng sao?"

Bạch Hà chỉ có thể nói một câu: "Buông cô ta ra."

Tần Thái lắc đầu: "Không."

Cô vẫn với cái tính tình đó, ngoan cố không ngừng, Bạch Hà không có cách gì.

Hai bên cứ giằng co như vậy.

Đỗ Phương mất máu quá nhiều, sắc mặt lúc này tái nhợt đến dọa người, Yến Trọng Hoan đành tạo áp lực lần nữa với Bạch Hà. Bạch Hà đứng cách Tần Thái chỉ hai mươi bước chân, thấp giọng nói: "Ngoan, buông cô ta ra trước đi."

Tần Thái thấy tay phải Bạch Hà đang niệm chú, là chú phục ma. Cô nhanh chóng đục thủng một túi máu,dùng chu sa trong đó trang bị một thân phù chú. Bây giờ cô quá hư nhược rồi, nếu Bạch Hà thật sự dùng chú phục ma, chắc chắn có thể bắt được cô.

Thời gian dần trôi đến giữa trưa, Cực dương đạt tới cực đại sẽ chuyển âm trong nháy mắt, Tần Thái bắt lấy cơ hội này lôi Đỗ Phương chạy ra khỏi nơi này.

Mọi người hốt hoảng kinh hô, cùng lúc đuổi theo. Tuy đuổi theo dồn dập nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản. Tần Thái rất nhanh đã nhảy ra khỏi tường vây, cô bị phơi dưới ánh mắt gay gắt, cố gắng nén sự khó chịu, âm khí đang lúc cực thịnh nên cô không chết cháy.

Đỗ Phương trong tay cô đang giãy giụa càng lúc càng mạnh, nhưng Tần Thái không có thời gian quan tâm!

Lúc cô chạy ra khỏi nơi đó tầm một phút, đột nhiên cảm thấy tai phải đang xách Đỗ Phương không hề có động tĩnh. Cô cúi đầu nhìn thì phát hiện mặt Đỗ Phương đã xám tro.

Cô ta đã chết.

Không đúng, tuy lúc nãy chạy trốn vội vàng nhưng không động chạm gì đến cô ta, máu cũng không uống quá nhiều, sao cô ta có thể chết được.

Trong đầu hiện lên rất nhiều vấn đề khó hiểu, Tần Thái đột nhiên nhớ đến giấc mơ kia. Bên cạnh một dòng suối rất quen thuộc trong thượng tầng, Đỗ Phương bị bùn đất chôn lấp.

Một tiếng vang lớn ong ong trong đầu, cả người cô cứng ngắc.

Vì sao Tiên Tri không được phép đi ra khỏi trụ sở Tam Họa.

Tuyệt đối không vì mục đích bảo vệ! mà là có người nhốt hồn phách Tiên Tri ở chỗ thượng tầng, ở đó có hai không gian thông với nhau nhờ trận pháp cao minh, cho nên hồn phách và thân thể không thể cách nhau quá xa, còn lại có thể chỉ huy thân thể.

Và vì sao nơi đó lại có linh khí nhiều như vậy? chính là vì bảo tồn thân thể Tiên Tri không bị phân hủy!!

Tiên Tri cũng không thể đi ra khỏi nơi đó, bởi vì mỗi đời tiên tri đều vị giam cầm linh hồn, một khi đi ra khỏi phạm vi pháp trận, sẽ bị bại lộ!

Và căn bản không phải bọn họ luân hồi, bởi vì linh hồn các đời luôn bị chôn, sao có thể luân hồi.

Như vậy.....Chỉ là truyền thuyết thêu dệt nên Tôn Chủ và Tiên Tri thôi sao?

Cả người Tần Thái nhũn ra. Vậy rốt cuộc, Tôn Chủ của Trật Tự là cái thứ gì??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.