Vương Quốc Màu Xám

Chương 131



Yến Tiểu Phi miệt mài giãy giụa đến ngày hôm sau không biết mệt, sợi thắt lưng kia cũng miệt mài bó hắn cứng ngắt.

Bây giờ trong người có cả dương khí và oán khí, pháp y vẫn chưa thả hắn ra. Hắn dùng đến sức chín trâu hai hổ mới trồi được đầu ra khỏi.

Đánh vào mắt đầu tiên là tóc, toàn là tóc. Tần Thái gối đầu lên hắn ngủ, tóc rụng lả tả khắp nơi.

Yến Tiểu Phi cảm thấy ghê sợ, vì khoảng cách gần nên hắn nhìn được phần cổ của Tần Thái.

Vẫn là vết cháy, tóc chỉ còn ở những chỗ không đốt đến. Cô đang là thiếu nữ mười bảy tuổi, da dẻ mịn màng. Đáng tiếc bây giờ lại bị đốt không còn hình dáng nữa.

Hắn vội vàng lăn ra xa, động tác này làm Tần Thái tỉnh dậy, cô cong eo lại như con tôm, không biết đang mơ thấy gì mà kêu một tiếng rồi lại ngủ tiếp.

Yến Tiểu Phi lại rất buồn bực, hắn không nghĩ mình lại bại dưới tay Tần Thái. Với thực lực của sư phụ hắn, tuy rằng không bằng Bạch Hà thật, nhưng hắn được Yến Trọng Hoan bồi dưỡng từ nhỏ đấy.

Luận căn cơ, hắn không tin Tần Thái vững hơn hắn.

Nhưng qua hai lần giao thủ, niềm tin có chút dao động. Tần Thái gian nan trở người, Yến Tiểu Phi lấy hết can đảm nhìn sang mặt cô.

Cương thi bị ánh mặt trời đốt bỏng, không khác với người lắm. Cô ta bị đốt thành như vậy mà không kêu đau một tiếng. Yến Tiểu Phi rất bất mãn, dùng hết sức bình sinh lăn qua đâm thẳng vào Tần Thái.

Lực đâm không lớn, Tần Thái cong người lại như con tôm. Cô kêu lên một tiếng, tay quơ quào trúng cây đèn ngủ đầu giường, nắm chắt rồi nện thẳng vào người Yến Tiểu Phi.

Yến Tiểu Phi không kịp né, cánh tay bị trúng đòn khiến hắn kêu lên vì đâu. Nhưng tiếng này đủ làm kinh động đến Yến Trọng Hoan đang ở dưới lầu, Chỉ lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Yến Tiểu Phi còn chưa kịp nói gì đã bị Tần Thái đè lên người, bàn tay trơ cả xương đặt lên cổ họng hắn. Tốc độ đó quá nhanh, ánh mắt cô lại ngập tràn dữ tợn khiến Yến Tiểu Phi cả kinh.

"Yến Tiểu Phi?" Yến Trọng Hoan đứng bên ngoài gọi, Yến Tiểu Phi cùng Tần Thái bốn mắt nhìn nhau, gương mặt kia gồ ghề lồi lõm cực kh ủng bố, thế nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo như vậy. Yến Tiểu Phi nỗ lực giảm âm thanh nhẹ nhất: "Sư phụ, không có việc gì đâu".

Tiếng động ngoài cửa giống như Yến Trọng Hoan đã rời đi, tiếng bước chân xa dần, hắn chỉ ném lại một câu: "Con không sao là được."

Chờ đến khi không còn tiếng động, Tần Thái không buông, cô như mất hết sức lực ngã vào giường, tiếng âm ỷ phát ra từ cuống họng.

Yến Tiểu Phi đột nhiên nghĩ tới. Hẳn là cô cũng rất đau!

Nghĩ đến đó, hắn lại tức giận... Cô ta đau đến chết luôn đi, hừ!

Mà sáng hôm sau, Tần Thái lại thả hắn ra: "Mau đi mua vài túi máu, đừng có ý nghĩ lung tung, anh không phải là đối thủ của tôi."

Yến Tiểu Phi tức giận, hắn không phục: "Nếu cô không giở trò, chúng ta đánh nhau quang minh chính đại thì tôi không thua cô đâu."

Tần Thái cười lạnh: " Anh đi đấu võ còn muốn xí huề đánh lại à!"

Kết quả tối đó, Yến Tiểu Phi quên mua máu. Mở cửa ra nhìn thấy Tần Thái thì hắn mới nhớ, sau đó lại rất bình tĩnh đi tắm rửa. Dựa vào cái gì mà cô ta bảo mình đi mua máu thì mình phải mua chứ?! Hứ!

Tắm xong, thấy cảnh Tần Thái đang ngồi trước gương, hắn lại cảm thấy có chút đáng thương.

Cái cảm giác này thật là vớ vẩn, sao hắn lại có thể thấy người phụ nữ này đáng thương được cơ chứ. Mà nói gì thì nói, cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn. Vừa dùng khăn lông lau khô tóc, vừa hỏi: "Cô....vì sao không về nhà?"

Miễn sao đừng ở lại đây nữa là được. Hừ hừ

"Nhà?" Tần Thái chạm vào tóc mình, kéo từng mảng từng mảng xuống cho vào một cái túi nhỏ. Cô suy nghĩ rất thấu đáo – Nếu bỏ vào thùng rác, bị Yến Trọng Hoan hay những người khác thấy được, nhất định sẽ sinh nghi ngờ.

"Đúng thế." Yến Tiểu Phi lấy máy sấy tóc ra: "Cô đã nhiều ngày không về nhà như vậy, cha mẹ cô không lo lắng sao?"

Tần Thái cảm thấy buồn cười: "Tôi là cương thi."

Lúc này Yến Tiểu Phi mới tỉnh lại: "Nhất thời quên mất."

Nhưng Tần Thái không quên: "Máu đâu?"

Yến Tiểu Phi bùng phát: "Dựa vào cái gì mà bắt tôi mua máu cho cô? Cô là ai chứ hả!!"

Tần Thái không nói gì, tay trái cầm ly nước lên, tay phải nhấc dao gọt trái cây đứng dậy đi về phía hắn. Yến Tiểu Phi sợ hãi: "Cô, cô muốn làm gì?"

Sau đó, một tiếng rên thấp truyền ra: "Má, cô đừng có làm bậy, tôi kêu người đến đó."

Một tuần sau, Tần Thái có thể cố gắng đi đứng, cô soi gương trong phòng Yến Tiểu Phi, nhìn hình dáng không ra con người đang phản chiếu bên trong. Cô nhìn một hồi, bỗng nhiên đi lấy cái kéo lại cắt đi nữa chỗ da bị thiêu cháy đến vàng rụm.

Cánh cửa phía sau mở, Yến Tiểu Phi bước vào.

Hắn ném áo khoắc lên giường, sau đó hừ với Tần Thái: "Nè! Sư phụ tôi nói, sẽ không đuổi giết cô nữa. Dù sao Tiên Tri cũng đã chết, trước mắt cô giải mạo làm Tiên Tri đi, thật tiện nghi cho cô rồi đó."

Tần Thái vẫn dùng kéo làm việc của mình, Yến Tiểu Phi ngã người xuống giường. Cuối cùng Yến Trọng Hoan cũng giao cho hắn chuyện quan trọng hơn. Hắn vẫn luôn muốn Tần Thái chết nhưng không biết tại sao lúc nghe được tin tức này, lại muốn nói cho cô biết.

Hắn không thể nghĩ ra, có lẽ....vì hôm đó nhìn thấy cô đau đến lăn lộn, đêm không thể ngủ, sau đó tỉnh dậy lại mặt lạnh như tờ như không có chuyện gì.

Cho nên bây giờ, coi như là hắn ban ân huệ cho cô đi, giống như đưa một cái bánh mì cho người đang sắp chết đói.

Nói nãy giờ mà không thấy người kia phản ứng gì, hắn ngồi dậy nhìn tình hình thì thấy cô đang cắt trụi da thịt. Trên mặt làm gì có biểu cảm là đang đau đớn chứ hả?!

Yến Tiểu Phi lại tức giận: "Cô có phải bị thiêu mất luôn cái lỗ tai rồi không?"

Tần Thái đáp lại: "Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với sư phụ anh."

Tuy rằng không có gì cao hứng nhưng hắn vẫn cao giọng lên: "Làm, cô tiếp tục làm đi."

Đương nhiên Yến Tiểu Phi không dám để chuyện gì xảy ra ở nhà mình, hôm sau hắn đưa Tần Thái đi tổng bộ Trật Tự.

Đêm đó mưa tầm tã, Tần Thái đứng trước cửa của trường trung học nghiệp vụ Tam Họa, cách màn mưa ngôi trường thêm mờ ảo. Đối với nơi này, cô đã ba lần vào ba lần ra, lần đầu tiên vào lại phát hiện bản thân không phải là Tiên Tri, bắt buộc phải lưu vong. Lần thứ hai đi vào, phát hiện Tiên Tri không phải là thứ bình thường, lại tiếp tục bỏ trốn. Lần thứ ba...= =

Các vị cao quản của Trật Tự đã tề tựu đông đủ tại Bất Ki Các.

Tần Thái đi vào, cô nhớ rõ ba năm trước, lúc vào đây cô còn căng thẳng nắm chặt lấy tay Bạch Hà, không dám thả lỏng.

Cô đẩy cửa ra, nhóm người bên trong dồn toàn bộ ánh mắt lại đây. Người đón cô là Bạch Hà, bộ dáng cô lộn xộn lại vừa bị mưa xối ướt, giống như gà mắc mưa.

Bạch Hà nhanh chóng đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới một lát, duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

Tần Thái bây giờ đang là bậc ngang Tiên Tri, hành vi của Bạch Hà rõ ràng không hợp lễ nghi. Nhưng anh đã không còn để ý tới. Vì sức của Bạch Hà quá lớn, Tần Thái cả thấy xương cốt như đang nát ra. Cương thi ngoài trái tim ra, không nơi nào là vấn đề chí mạng.

Nhưng dù có trái tim, cương thi lại không hề rơi nước mắt. Muốn tìm biểu cảm đau đớn của cô cũng không được.

"Đều là tôi sai.....là tôi sai." Âm thanh Bạch Hà như mang theo thống khổ và hối hận, Tần Thái đứng im rồi đưa tay ôm lại.

Qua hồi lâu, Yến Trọng Hoan ho nhẹ một tiếng, Bạch Hà đã hoàn toàn mặc kệ hắn, đưa tay tìm bùa. Mấy nay Tần Thái đã dùng phù chú ổn định thương thế trên cơ thể, Bạch Hà lấy bùa hóa thủy lau lên miệng vết thương của cô.

Thầy trò hai người đem mấy người còn lại thành không khí, Lữ Liệt Thạch đành phải ho khan to hơn chút: " Chuyện đã như thế này, Tiên Tri gặp chuyện chẳng lành, đó là bất hạnh của Trật Tự. Bây giờ lại đang đối kháng trực tiếp với Nhân Gian, chuyện này thật sự rất gấp."

Hắn muốn lấy lý do vì đại nghĩa, đưa Tần Thái trở về chức Tiên Tri mà hắn mong muốn đã từ lâu. Lúc trước hắn dùng bí thuật thay đổi hình dạng hồn phách con trai của hắn, sao cho phù hợp với hồn phách của Tần Thái.

Lúc đó chỉ muốn nắm lấy tâm Tần Thái, nào có dự đoán được thế sự xoay vần, cô không phải là tiên tri thực thụ. Hắn lại biết rõ tính tình con trai, biết trộm gà không được lại mất nắm gạo. Sợ con trai dính vào đống bùn liền nhanh chóng đưa hắn đi tu tập ở chi nhánh khác của Trật Tự.

Ai biết lúc này vị Tiên Tri được chọn kia lại chết, con trai hắn ta lại có công dụng rất lớn. Trong lòng Lữ Liệt Thạch vô cùng vui vẻ, trên mặt lại hiện vẻ nghiêm túc:" Cũng may Thiên Đạo như đã sớm an bài, cô cũng có năng lực như Tiên Tri, bây giờ chỉ có cô mới có thể gánh được trọng trách."

Hắn không nói lời thỉnh cầu linh tinh, dự định trong lòng rằng chắc chắn Tần Thái sẽ đồng ý. Bây giờ cô đã bị Trật Tự truy nã đến đường cùng, có thể nhận được chức Tiên Tri, chẳng phải là rất tốt sao?

Tần Thái nhắm mắt mặc cho Bạch Hà lau, sau đó cô mở mắt ra, giọng nói lại cực kì đạm mạc: "Nếu đã nói tôi không phải là Tiên Tri, sao lại có thể thay thế Tiên Tri?"

Mười mấy vị cao quản ai nấy đều sửng sốt, Lữ Liệt Thạch phản ứng lại trước tiên, hắn giữ vẻ hòa ái như người trưởng bối: "Tiểu Tần, này chỉ là kế sách tạm thời. Tiên Tri vẫn luôn là đôi mắt của Trật Tự, vạch rõ hướng đi cho Trật Tự. Nếu lúc này biết Tiên Tri không còn nữa, chắc chắn sẽ nhân tâm dao động, ngược lại cho Nhân Gian cơ hội đục nước béo cò."

Tần Thái giương mắt lên nhìn hắn, hỏi: "Sư phụ, Lữ trưởng giả, Yến sứ giả, tôi có một vấn đề muốn hỏi."

Thần sắc cô không coi là vui vẻ, ai cũng khó hiểu – chẳng lẽ bị mặt trời thiêu đến hỏng não rồi sao, bây giờ còn hỏi han cái gì?

Yến Tiểu Phi thấy cô như vậy thì càng nóng lòng - còn muốn dong dài chuyện gì nữa chứ, mau đồng ý đi!! Yến Tiểu Phi trả lời: "Rửa tai lắng nghe."

Tần Thái đứng dậy, nhìn lướt qua từng gương mặt già nua có, trẻ tuổi có, cuối cùng cô hỏi Bạch Hà: "Trật Tự, thật sự đại diện cho chính nghĩa sao?"

Bạch Hà thoáng do dự, Yến Trọng Hoan đã mở miệng trước: "Đương nhiên, Tiểu Tần, cô ở Nhân Gian một thời gian không ngắn, chắc chắn đã thấy tình huống rõ ràng, sự tồn tại của Trật Tự, chính là kiềm chế những người dùng huyền thuật làm chuyện thương thiên hại lý. Vì thế, tuy rằng Trật Tự có người đổ máu, hy sinh nhưng chưa bao giờ lùi bước. Từ trước giờ chúng tôi luôn giữ gìn Thiên Đạo vận hành bình thường, đương nhiên là đại diện cho Chính Nghĩa."

Tần Thái ngầng đầu nhìn về phía Yến Trọng Hoan: "Nếu tôi nói tôi biết lý do cái chết của Đỗ Phương, Trật Tự có muốn nghe không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.