Vương Quốc Màu Xám

Chương 132



Lúc này không chỉ có Yến Trọng Hoan, mà sắt mặt ai cũng thay đổi. Yến Trọng Hoan cùng Lữ Liệt Thạch như đồng thành nói: "Tiên Tri chết như thế nào?"

Tần Thái nhìn sang Bạch Hà, cuối cùng kể giấc mộng kia ra. Cô càng kể, sắc mặt đám người kia càng ngưng trọng. Nhưng Tần Thái không muốn dừng lại, cô đảo nhìn qua từng người: "Nếu tôi không đoán sau, phía trên Bất Ki Các đang chôn giấu hồn phách của Đỗ Phương, Mà trên ấy ngoài Tiên Tri ra, không ai có thể tùy tiện đi lên. Nói cách khác...."

" Đủ rồi" Lữ Liệt Thạch cắt ngang, hắn cười đến cứng ngắt: "Tiểu Tần, mấy hôm nay cô cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước và dưỡng thương đi. Chúng tôi về đây, tối mai lại đến bái kiến Tiên Tri. Phiền Bạch tiên sinh chăm sóc cô ấy..."

Hắn nhìn Yến Trọng Hoan, cùng những người khác muốn rời đi. Tần Thái đột nhiên gọi hắn lại: "Ông cũng phát hiện ra chuyện này có quan hệ với Tôn Chủ đúng không?" Sắc mặt bọn họ đột biến, Tần Thái chỉa thẳng mũi nhọn sắc bén vào: "Các người không thể lên trên Bất Ki Các, chỉ có Tôn Chủ ngốc tại nơi đó. Nếu hồn phách Đỗ Phương bị chôn thì chắc chắn cô ta đã sớm chết. Nhưng trong Thiên Đạo, Tiên Tri luôn chỉ có 60 năm thọ mệnh. Vì sao Thiên Đạo lại quyết định thọ mệnh của Tiên Tri như vậy?!"

Lúc Lữ Liệt Thạch trả lời, tay ông ta run lên: "Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn."

Tần Thái nắm lấy tay Bạch Hà, ánh mắt kiên định: "Sư phụ, tin tưởng tôi, chắc chắn chuyện này không phải ngoài ý muốn. Bây giờ chúng ta có thể lên trên Bất Ki Các hỏi chuyện Tôn Chủ. Huống chi linh hồn Đỗ Phương chắc chắn đang bị chôn ở đó, có thể tìm cô ta đối chất. Tôi nghi ngờ các đời Tiên Tri không phải luân hồi, các cô ấy không hề có quan hệ với nhau, chỉ là có mệnh cách của Tiên Tri mà thôi."

Bạch Hà cũng run rẩy, Tần Thái cảm thấy được. Nhưng cô vẫn muốn nói tiếp: "Sư phụ, nếu cả Tôn Chủ lẫn Tiên Tri đều là giả,, như vậy chính Tôn Chủ muốn chiếm giữ Thiên Đạo và cả Tiên Tri. Không phải chiếm giữ, hắn muốn giết bọn họ! Chỉ có một khả năng, là Tôn Chủ này..."

"Được rồi" Lúc Bạch Hà mở miệng, như đang rút hết sức: "Đừng nói nữa."

Ánh mắt của Tần Thái khiến Bạch Hà không dám nhìn thẳng, vẫn còn đó những nhiệt huyết, bướng bỉnh gần như là khinh cuồng. Nhưng căn cơ mấy trăm năm của Trật Tự, Là tín ngưỡng Huyền môn ưu tú nhất Huyền thuật sư, ai dám đạp đổ?

Anh chậm rãi nắm lấy đầu vai Tần Thái, giọng kiên quyết: "Đó chỉ là phỏng đoán, cái chết của Tiên Tri là ngoài ý muốn. Quên nó đi."

Lần đầu tiên Tần Thái hất bàn tay ấy ra, cô đứng dậy, ánh mắt lần nữa quét qua tất cả con người ở đây: "Cho nên việc này, cứ không giải quyết như vậy à?"

Không một ai trả lời cho cô, Trật Tự là tổ chức đại diện Chính nghĩa, nhưng dựa vào cái gì mà nó được đại diện?

Chính là bởi nó có thể biết trước Thiên Đạo nhờ Tiên Tri, có thể tu chỉnh Thiên Đạo nhờ Tôn Chủ.

Vậy mà, phải thông cáo với bên ngoài rằng cả Tôn Chủ và Tiên Tri chỉ là con rối, một cái tên đã trở thành tín ngưỡng của vạn con người rốt cuộc chỉ là tính toán rắp tâm. Bọn họ không có dũng khí này, đương nhiên Bạch Hà cũng không.



Tần Thái rất nhanh hiểu rõ, khóe môi cô cong lên, cười rất tươi: "Mất đi dũng khí chính nghĩa, chỉ còn là thỏa hiệp yếu đuối mà thôi. Tôi từ chối việc thay thế Tiên Tri."

Mười mấy đôi mắt nhìn cô kì lạ, có chăng là nhìn anh hùng, cũng có chăng là nhìn thấy kẻ ngốc đang ba hoa. Người khẩn trương nhất là Lữ Liệt Thạch, ông ta tằng hắng: "Tiểu Tần, chuyện này không phải do chúng ta mặc kệ. Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết mâu thuẫn với Nhân Gian. Sau khi xong chuyện này, chúng ta lại mở hội nghị cũng không muộn, được không?"

Ngoài dự đoán, Yến Trọng Hoan cũng mở miệng khuyên bảo: "Lữ trưởng lão nói có lý, hơn nữa đã nhiều năm Tôn Chủ không để ý tới thế sự, nếu thật sự....thật sự có tính toán mục đích gì, thì cũng đã không còn từ lâu. Vì sao cứ phải nhắc đến để tự hủy danh dự đúng không?"

"Tự hủy danh dự?" lập trường Tần Thái rõ ràng: "Nói đến cùng, vẫn là vì danh dự. Yến sứ giả, việc Trật Tự đối phó với Nhân Gian, là vì Tiên Tri bảo Thiên Đạo muốn vậy, đúng không?"

Sắc mặt Yến Trọng Hoan tối lại, quả nhiên Tần Thái nói tiếp: "Nếu Tiên Tri là con rối của Tôn Chủ, vậy việc cô ta nhìn thấy Thiên Đạo, có thật sự là Thiên Đạo không? Hay là nói, thế giới này thật có Thiên Đạo tồn tại sao?"

Với sự đối chọi gay gắt này, Yến Trọng Hoan chọn chiến thuật khác: "Mặc kệ thế nào, Tiên Tri gặp nạn là chuyện cơ mật của Trật Tự, nếu cô khăng khăng muốn tung ra những lời đồn gây bất lợi, thì chúng tôi đành lấy thủ đoạn để thắng thôi." Hắn nhìn chằm chằm Tần Thái, nói rõ rằng: "Dù cô có là cương thi, thì vẫn nên thức thời, đúng không?"

Tần Thái chẳng che dấu sự trào phúng từ bên trong: "Xem đi sư phụ, bóc đi lớp mặt nạ Chính Nghĩa mỏng tang, phía dưới còn lại gì?"

Nhưng lúc này đây, Bạch Hà không thể đáp lại. Anh chỉ nhìn Tần Thái, hồi lâu mới nói một câu: "Ở lại đây đi."

Lữ Liệt Thạch tung ra đòn sát thủ: "Ở lại đi, Lương Bạc bế quan đã lâu nay cũng về rồi.... Đến lúc đó nhìn thấy Tiên Tri không sao, chắc chắn rất vui mừng."

Nghe đến cái tên này, Tần Thái hoảng hốt trong nháy mắt. Lữ Lương Bạc, đã lâu rồi chưa nghe lại. Thậm chí cô còn không thường xuyên nhớ tới anh ta, người con trai mảnh khảnh và sạch sẽ đó, vừa nhạy cảm lại vừa quật cường.

Nếu không có Đỗ Phương thì đã tốt, cô có thể cứ ngốc tại Trật Tự, không cần biết đến Nhân Gian, không cần biết cái gì là chân tướng. Cả đời khoái hoạt vui sướng sống cùng anh, đến già đến chết.

Nếu không gặp Bạch Hà cũng tốt, bây giờ chắc cô cũng đã gả cho người khác, không chừng đã có ba đứa con gọi mẹ.

Nếu không có tên trộm thận kia cũng được, cô có thể tiếp tục ở lại công trường của Lý Diệu làm công, rồi gả cho hắn, hoặc gả cho người tạp vụ nào đó ở công trường, hay chăng tùy tiện gả cho ai cũng tốt, không cần biết cái gì là Nhân Gian.

Nhưng hiện tại đây, cô là Tần Thái, không phải là Tần tiểu muội năm đó. Tại Nhân Gian, cô từ tổ viên bò lên đến trợ lý Tuyến Trường tên Lam Trù, trở thành Thông Dương Tử tinh thông đoạt xá ly hồn, trở thành Đại Tướng Quân Vô Địch sử dụng thuật Ngũ hành khống thi, và là Thiếu Lợi Minh Tuyến Trường tuyến ba của Nhân Gian.

Cô có nhiều thân phận lớn như vậy, có thể thích ứng với bất kì hoàn cảnh nào. Người không chịu được chỉ có Tần Tiểu muội.

Mà lúc cô và Lữ Lương Bạc yêu nhau, chính là thời điểm đó.

Tần Thái lui về sau từng bước, lần thứ hai nhắc tới Lữ Lương Bạc, cảm xúc trong lòng đã không còn là tương tư. Cô chống tường, vẫn lắc đầu như cũ: "Tôi từ chối."

Lúc này, Yến Trọng Hoan không hiểu: "Có gì khác nhau? Cho dù cô không đồng ý, thì cô cũng không thể thoát khỏi đây, có gì khác đâu?"

Tần Thái nhìn thẳng vào hắn ta, sự mềm yếu dần trôi đi: "Khác nhau chính là, tôi tuyệt đối sẽ không nhận một Trật Tự như vậy, tuyệt không để người khác an bài vận mệnh cho tôi."

Lữ Liệt Thạch lại uy hiếp: "Nếu cô đối địch với Trật Tự vào lúc này, không sợ sư phụ cô khó xử sao?" Hắn chậm rãi đi đến gần Tần Thái, dùng bí pháp truyền âm tránh người ngoài mà nói cho cô biết: "Ba năm trước, vì để thả cô đi an toàn mà hắn chịu mất đi một dị mắt."

Tần Thái ngẩng đầu lên lập tức, một con dị mắt!! chính là dị mắt hắn đang có!!

Cô gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Liệt Thạch, lúc này ông ta nói: "Đã như vậy cô còn chưa thấy đủ phải không? Cùng lắm thì lần này hắn chịu nhường con còn lại, nói không chừng có thể giúp cô chạy thoát nữa đấy."

Dị mắt, đối với Huyền thuật sư quan trọng nhường nào, đương nhiên Tần Thái biết rõ. Mà hồn phách vốn đi cùng mắt, muốn lấy xuống có bao nhiêu thống khổ đau đớn, cô lại không thể tưởng tượng nổi. Khóe mắt Tần Thái muốn nứt ra: "Đê tiện!"

Thần sắc Lữ Liệt Thạch đạm nhiên: "Chính cô chọn."

Ông ta tính toán rất tốt, nếu Tần Thái chịu ở lại, ông ta có thể dùng Lữ Lương Bạc kiềm chế. Nếu cô ta từ chối dứt khoát, Lữ Lương Bạc là con trai duy nhất sẽ không đoạn tuyệt với ông ta. Tần Thái phải đi thì Bạch Hà lại dâng con dị mắt kia, vì tuyệt thế bảo vật này ông ta không từ thủ đoạn.

Tần Thái chỉ dùng hai chữ đê tiện để hình dung ông ta là quá nhẹ nhàng.

Cô ra tay đánh thẳng một chưởng về phía Lữ Liệt Thạch. Nhưng ỷ có dị mắt và kinh nghiệm đối chiến phong phú hơn, ông ta vừa bảo vệ hồn phách bản thân, vừa chắn pháp chú của Tần Thái: "Muốn cậy mạnh thì phải có thực lực."

Hắn khuyên Tần Thái như vậy, càng làm Tần Thái điên tiết, cô lật tay phải đâm thẳng lưỡi hái sắc nhọn sẵn trong tay. Những người xung quanh bàng quan đứng nhìn – Lần trước Tần Thái thành công chạy trốn là vì cô bắt cóc Tiên Tri làm con tin.

Bất quá chỉ là một đứa nhỏ, nơi này lại có hơn mười vị cao quản của Trật Tự, nào có ai để cô vào mắt?

Lữ Liệt Thạch cũng có suy nghĩ đó, Tần Thái vừa ra chiêu là ông ta đã nhìn ra thực lực của cô. Tuy rằng dùng pháp chú không tệ, nhưng chỉ mạnh hơn Lữ Dật một chút mà thôi.

Ông ta làm cái quyết, đang muốn nói nữa thì đột nhiên Bạch Hà quát: "Cẩn thận!"

Lữ Liệt Thạch còn chưa phản ứng lại được, chỉ thấy Tần Thái đã đánh một chưởng vào ngực ông ta, bên trong còn giấu một đạo pháp chú. Lữ Liệt Thạch chặn lại được nhưng cảm thấy hồn phách bên trong như phát ra tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.

Ông ta rùng mình – vừa rồi con nhỏ này chỉ dùng ba phần thực lực!

Tuy chặn lại kịp, thân thể không bị thương nhưng âm thanh phát ra từ hồn phách làm ông ta khiếp vía - là nơi nào?

Tần Thái đánh một kích liền lui, trước mặt mười mấy con người, cô như nhanh như đạn phá vỡ cửa kính, nhanh chóng uyển chuyển nhảy ra ngoài. Yến Trọng Hoan làm sao đứng nhìn cô tẩu thoát dễ dàng như vậy, lập tức lôi pháp bảo ra đuổi theo.

Yến Trọng Hoan vừa chạy, Bạch Hà đã đuổi đến phía sau. Hắn quay đầu, tức giận: "Xem ngươi dạy ra kiểu đồ đệ tốt gì đi!"

Bạch Hà không lên tiếng, anh thực sự muốn đánh một quyền ngay giữa mặt Yến Trọng Hoan cho máu mũi hắn chảy ra tới tấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.