Vương Quốc Màu Xám

Chương 136



Đàm Tiếu xấu hổ khi thấy Bạch Cập đột nhiên xuất hiện, anh vội vàng đứng dậy rót nước. Vốn không có thói quen mặc quần áo không chỉnh chu trước mặt người khác, Đàm Tiếu vừa đi vừa cài lại nút áo. Tần Thái vẫn lười biếng nằm trên so pha không động đậy.

Bạch Cập ngồi xuống cạnh cô, thẳng tay tắt TV đi: "Tuyến trưởng của Tuyến ba có phải đã bị cô đụng vào hay không?"

Hắn đi thẳng vào vấn đề, lúc đầu Tần Thái còn xảo biện: "Liên quan gì đến tôi chứ?"

Bạch Cập vạch trần cô không chút nương tay: "Câm miệng, Cô cho rằng tên trợ lý của Thiếu Lợi Minh kia thật sự mai danh ẩn tích sao? Nếu cô đã thích tuyến ba vậy thì cứ ở đó đi. Còn nữa, gọi Sa Ưng trở về ngay lập tức cho tôi."

Bạch Cập suy nghĩ một lát, rồi nói: "Thân thể kia cô đừng dùng lại. Qua thời gian này tôi sẽ sắp xếp."

Nói xong hắn đứng dậy, nhìn thoáng qua Đàm Tiếu rồi xoay người đi.

Tuy lần trước dọn đi nhưng Bạch Cập không trả lại chìa khóa nhà. Tần Thái cảm thấy để hắn tự nhiên ra vào như vậy quá xấu hổ, nhưng lại ngại không dám nói thẳng hắn trả lại.

Đàm Tiếu tiễn Bạch Cập ra khỏi cửa, quay về lại sô pha mở TV, hai người dựa sát vào nhau tiếp tục xem phim. Tần Thái bất mãn nói với Đàm Tiếu: "Sao lúc dọn đi hắn ta không trả lại chìa khóa vậy?"

Đàm Tiếu ôm cô sát vào ngực: "Chức vị hắn cao, chuyện này sao nói được."

Tần Thái lại làm nũng: "Nhưng để hắn ra vào tự nhiên như vậy, chúng ta....không còn thời gian riêng tư nữa."

Đàm Tiếu liền bỏ qua cái chức kia của Bạch Cập: "Mai tôi đi đổi khóa mới nhé."

=v=

Xem đến nửa bộ phim, Tần Thái đột nhiên nhớ tới chuyện Sa Ưng, anh ta còn đang giám sát A Lan phải không? Sao nay người này nhẫn nại thế nhỉ?

Tần Thái hôn nhẹ lên cằm Đàm Tiếu: "Anh đã nói gì mà sao Sa Ưng lại canh A Lan lâu như thế?"

Đàm Tiếu hôn lại, nắm bàn tay cô đưa vào áo sơ mi: "Không nói gì cả, chính anh ta muốn ở lại."

Tần Thái hoài nghi: "Không phải anh ta nhắm vào cô gái nhà lành nào ở thôn rồi đó chứ?"

Đàm Tiếu lắc đầu: " Giống như bỗng nhiên thành Phật thì đúng hơn, nhiều cô gái xum xoe lắm mà anh ta chẳng có phản ứng gì."

Tần Thái cũng cảm thấy kì lạ, nhưng cô lại như đến một chuyện.

Với tu vi như thế của Thông Dương Tử, muốn chủ hồn tu ra mảnh ký ức riêng thì là chuyện trong khả năng. Mà cô lại không đọc được bất kì ký ức nào về khống chế A Lan, vậy mảnh ký ức nhỏ của chủ hồn kia có tồn tại không?

Nghĩ đến đây, cô lập tức đứng thẳng dậy: "Đàm Tiếu, anh đi lấy hộp sắt mà lần trước tôi bảo anh cầm đến thôn Sa Giếng đang ở đâu?"

Thần sắc Đàm Tiếu không chút biến động: "Nằm trong két sắt dưới tầng hầm."

Tần Thái vội vàng chạy xuống, chắc chắn là sẽ lại bị tên Thông Dương Tử mắng nhiếc, nhưng Tần Thái chẳng để bụng. Dù sao cũng không mắng chết được cô.



Cô mở từng mảnh chủ hồn nhỏ của ông ta ra, rất nhanh đã tìm được mảnh ký ức nhỏ trong đó.

Sau đó cô lấy một hồn phách phân thân của mình, thả chủ hồn vào trong nó.

Quả nhiên, mảnh này tuy nhỏ, nhưng chứa đựng bảo bối. Bên trong ký ức của A Lan, cô ấy đang bị luyện thành nguyên liệu của pháp bảo?!

Thử nghĩ, nếu cô ấy thành món pháp bảo, mà loại này có thể hấp thu cả khí âm dương chuyển hóa lẫn nhau. Và nó có thể tự mình tu luyện. Đến lúc hình thành được linh khí rồi, lại hóa thành cơ thể, phủ thêm lên lớp da người. Là một vũ khí dạng người, mạnh mẽ nhất.

Đang đọc đến chỗ ký ức này, nói không hứng thú là nói dối. Tần Thái cũng chỉ là người thường, trước một tuyệt thế thần binh như vậy, ngu gì không lấy?

Hơn nữa thứ khiến Tần Thái chú ý đến nhất không phải chuyện này.

Cô đang giữ trong tay một quả bom hẹn giờ, oan nghiệt. Tuy rằng trước mắt nó còn yếu ớt, nhưng nó vẫn luôn ở đó. Hơn nữa những lúc linh khí dồi dào, nó có thể hấp thu và dần dần sống lại.

Việc nó tỉnh lại có tốt có xấu, tốt là đủ sức để sai sử nó làm việc, nhưng hỏng là tốc độ trưởng thành của nó lớn kinh người.

Nếu dùng A Lan luyện thành pháp bảo, cũng là loại có sức mạnh oán hận. Giống ở chỗ không ngừng hấp thu linh khí trời đất để tu luyện. Tính chất giữa A Lan và oan nghiệt giống nhau, nhưng Thông Dương tử vô dụng để bị phản phệ.

Đối với Tần Thái lại khác, cô vốn dĩ đã có oan nghiệt. Nếu thêm một cái nữa, chắc chắn bọn chúng đấu nhau. Hai thứ này sẽ bị cô thao túng hoàn toàn, muốn ăn cô thì phải chờ đến lúc chỉ còn lại một.

Toàn bộ giới Huyền Thuật chưa từng có chuyện hai oan nghiệt sẽ liên thủ với nhau.

Tốc độ trưởng thành của chúng nó lại như nhau, A Lan đã chôn dưới đất vài chục năm, sức mạnh bất phầm. Oan nghiệt chỗ Tần Thái lại hấp thu vô số oan hồn, xếp vào hàng tuyệt phẩm. Muốn phản phệ lại cô, chắc là sẽ khó có khả năng đó.

Tần Thái rất phấn khích, thật sự phấn khích. Một bên là tuyệt thế danh binh, thậm chí có thể cứu được tính mạng bản thân, bên nữa là có thể siêu độ cho A Lan, thế gian lại thêm một sinh mạng.

Tần Thái mất ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, Tần Thái xuyên vào "Sa Ưng thích nhất", đi máy bay đến thôn Sa Giếng.

Một tiếng sau, Sa Ưng đón cô ở sân bay. Hai người tiếp tục đi về hướng thôn, Tần Thái phát hiện Sa Ưng đã gầy đi rất nhiều. Cô sờ mặt anh, đột nhiên nhớ đến câu chuyện Liêu Trai xưa: "Sa, Sa Ưng.", cô thất sắc: "Có phải A Lan biến thành nữ quỷ mê hoặc anh không?"

Sa Ưng không biết nên khóc hay nên cười: "Đừng nói lung tung."

Vừa vào thôn, Đàm Tiếu đã gọi điện tới dặn dò Sa Ưng chăm sóc Tần Thái, nhớ "Nạp điện" cho cô. Vì thế nên cô mới chọn thân thể mà Sa Ưng thích nhất.

Cơ thể này đầy đặn hơn so với của Đàm Tiếu, ngực ít nhất là cup D, lúc đi đường cứ muốn nhào về phía trước.

Sa Ưng vẫn ở tại ngôi nhà đã thuê lúc trước, thôn trưởng Từ Trường Quý tiếp đãi. Tần Thái lại không có tâm tư nói chuyện với ông ta, cô c ần Sa Ưng giúp mình ra quyết định.

" Sa Ưng, anh nói xem, nếu tôi luyện A Lan thành pháp bảo, sẽ siêu độ được cho cô ấy đúng không?" Lúc này ngồi trong phòng, Tần Thái rối rắm nói với Sa Ưng, anh nghe cô phân tích rồi nói: "Việc luyện hóa còn cần những gì?"

Tần Thái ngẩng đầu nhìn, anh ôm cô vào ngực, ngoài dự đoán là trái tim đó không có phản ứng mãnh liệt. Không những không có mà thần sắc Sa Ưng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có những cử chỉ dâm dê như trước đây.

Tần Thái bỗng nhiên nhảy ra khỏi, nhanh tay dán một bùa chú trừ yêu lên người Sa Ưng: "Yêu nghiệt phương nào, mau hiện hình!!"

Sa Ưng trở tay lấy tấm bùa ra: "Đừng quậy nữa, chờ cô hút đủ dương khí rồi thì tôi đi chuẩn bị nguyên liệu luyện hóa pháp bảo."

Tần Thái lại tiến vào lồ ng ngực Sa Ưng, gương mặt đầy hoài nghi: "Sa Ưng, rốt cuộc anh bị sao vậy?"

Sa Ưng nắm bàn tay nhỏ nhắn, thật lâu mới nói: "Là bóng ma tâm lý."

Tần Thái ngẩng đầu lên nhìn, anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng có mấy ai lý giải được trong tâm người này cảm thấy như thế nào?

Mấy ngày tiếp theo, hai người vội vàng làm việc, Tần Thái lại dần dần phát hiện vấn đề của Sa Ưng nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều. Sa Ưng như đang kiêng cử vậy.

Tối nào hai người cũng nằm cạnh nhau, nhiều lần Tần Thái lén sờ qua, "không chào cờ".

Lòng Tần Thái không nhịn được, cô gọi Sa Ưng đến đây vì sức chiến đấu mạnh hơn Đàm Tiếu, có thể giúp được nhiều chuyện. Nhưng không ngờ để lại cho anh ảnh hưởng nặng nề đến vậy.

Nếu biết được người ngày trước luôn âu yếm yêu thương chỉ là một bộ da, hơn nữa lại là da người khác bị lột ra, ai mà chịu được?

Một tối, hai người đốt một nồi lớn ở nơi chôn A Lan, trước đó Tần Thái cố tình nói sự việc nghiêm trọng để ngăn chặn việc thôn dân kéo đến hóng chuyện. Đêm đó đầy ánh trăng.

Đã lâu cô không thấy trăng, đèn ở thành phố quá sáng, che lấp đi vẻ đẹp ban sơ. Tần Thái vươn tay, nhìn ánh trăng tràn ngập xuôi theo hình dáng. Sa Ưng lại không có tâm trạng thưởng thức, anh đưa thân thể A Lan từ trong quan tài ra, rửa sạch sẽ rồi đặt vào trong nồi.

Nồi nấu xác này rất lớn, giống như một cái lu, nó được lấy từ kho chứa đồ.

Mà hai người không dùng diêm lửa bình thường, mà dùng bột lân để đốt. Lân tinh vốn là lãnh hỏa, cũng là quỷ hỏa trong truyền thuyết. Phải dùng lửa thuần âm để chế tạo vật âm.

Đậy kín nắp nồi, bên trong phát ra từng tiếng kêu nghẹn ngào, không giống tiếng người mà như là dã thú. Tần Thái lui về sau vài bước, Sa Ưng đỡ cô: "Chờ đi."

Bột lân được ném vào nhiều hơn, Sa Ưng ngồi canh trước nồi lớn. Nhiệt độ cháy của bột lân rất thấp, không thể tưởng tượng được lại dùng thứ này để luyện chế pháp bảo.

Nhưng Thông Dương Tử đã ghi chép lại như vậy.

Không phải Tần Thái chưa từng nghi ngờ, tuy có phiền toán nhưng cô muốn tìm cách siêu độ khác ổn hơn. Sa Ưng biết rõ cô, liền nhanh chóng chuẩn bị tất cả trước, liền mạch đưa A Lan đi luyện hóa.

Nhưng Tần Thái hiểu, trong lòng cô cũng mong Sa Ưng làm như vậy. Trong tâm trí cô có hai ý nghĩ đang đánh nhau, một bên nói làm vậy là không đúng, A Lan có quyền được sống. Một bên lại bảo có gì không đúng? Làm vậy thì cô sẽ có một tuyệt thế danh binh, lại có thể khống chế hoàn toàn thứ oan nghiệt trên cổ tay.

Tần Thái càng không hiểu, thật sự trên thế gian này có người có thể áp chế yêu hận tham sân si của chính mình, không sinh một chút tà niệm?

Dù sao thì...ít nhất... là cô không thể. Cô nhìn vào ngọn lửa màu lam kia, không ngăn được tiếng thở dài.

Người ta nói, không thể làm chuyện ác nhiều hơn chuyện tốt, vậy mười chuyện tốt đổi lại được một chuyện ác không? Hay chăng cần trăm chuyện?

Nếu không thể, vậy là chỉ cần làm một chuyện xấu liền vĩnh viễn không thành người tốt được nữa.

Nếu có thể, vậy làm đủ một chục nghìn chuyện tốt thì sẽ được phép làm trăm lần chuyện ác, có lỗi với trăm người?

Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì?

Giới hạn chính tà là gì?

Nếu cô luyện hóa A Lan, rồi dùng cô ấy đi cứu trăm ngàn người khác, vậy cô có tính là người tốt không?!

Có ai nói cho cô hiểu, để cô không phải kinh sợ, không vướng phải bụi hồng trần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.