Vương Quốc Màu Xám

Chương 201: Thiên Đạo đã mất



Tình nghĩa anh em giữa Bạch Hà và Bạch Cập đã dần cứng nhắc từ nhiều năm trước từ việc của Nguyệt Hiện. Sau này Bạch Hà ở lại Trật Tự, còn Bạch Cập đến Nhân Gian, hai người càng không lui tới. Lại thêm chuyện nhân lúc Nguyệt Hiện chạy đi mà Bạch Hà giậu đổ bìm leo, hiện giờ có thể nói là như nước với lửa.

Cho nên tâm tình Bạch Cập không tệ, hắn thích nhìn Bạch Hà bị đả kích. Bạch Hà đã đứng trước Tần Thái, ánh mắt vẫn dừng bên hông cô, cơ bắp trên mặt mất khống chế nảy lên: "Năm đó cậu rời Trật Tự, tuy anh có ngăn cản nhưng cũng tha thứ cho cậu. Mấy năm nay cậu làm việc vô tình, anh chỉ cho rằng thân nơi bùn khó sạch được tay. Nhưng mà Bạch Cập, anh không thể nghĩ ra bây giờ cậu đã biến thành cầm thú."

Tần Thái đẩy tay Bạch Cập ra, biết cô không vui nên hắn không làm quá đáng. Giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi có biết thành gì, thì ít ra tôi còn biết. Đáng sợ nhất là bản thân không biết. Bạch Hà, trời sinh tính anh yếu đuối, nhát như chuột. Thích Nguyệt Hiện không dám nói, bất mãn với Trật tự cũng không dám nói, không dám bảo vệ Nguyệt Hiện, cuối cùng để bảo vệ đệ tử duy nhất của anh thì anh phải cầu xin Lữ Liệt Thạch giúp đỡ. Nếu so sánh giữa anh và tôi, tôi có nhiều chỗ đáng giận, mà anh thật đáng buồn. Một người đáng buồn đáng thương như anh, có tư cách gì chỉ trích tôi?"

Đôi tay Bạch Hà nắm chặt thành quyền, gương mặt Tần Thái rất thản nhiên, chỉ có như vậy thì Bạch Hà mới dễ chịu một chút: "Phán quan trưởng, tôi có việc cần nói với người quen, anh có thể lui."

Hoàn toàn như mệnh lệnh cho cấp dưới, Bạch Cập vất vả lắm mới chọc được chỗ đau của Bạch Hà, nào chịu đi: "Tôi nói không đúng sao? Có một sư phụ như vậy, đời này đúng là hiếm thấy."

Giọng Tần Thái lạnh lùng: "Lui ra."

Bạch Cập hơi giật mình, quay đầu nhìn cô. Khi đó, đôi mắt của một cô gái hai mươi tuổi lộ ra sát khí hờ hững, lạnh như lưỡi đao. Dưới tình hình này, thật sự chọc giận cô thì không có ích với hắn. Hắn biết, hắn cũng không phải là người vì nhất thời xúc động mà mất khống chế, thế nên không nói nữa.

Tần Thái vẫn đang cười nhạt, đôi mắt nhìn Bạch Hà dịu dàng: "Đây chính con đường tôi chọn, sư phụ à, tôi vẫn rất tốt. Người như sư thúc nói đến tướng mạo hay tu vi đều là hiếm có. Chúng tôi ở bên nhau cũng là chuyện có tình có lý, không phải sao?"

Bạch Hà không tin, tuy anh băn khoăn rất nhiều nhưng không ngu muội. Dù là Bạch Cập hay Tần Thái, anh đều rất hiểu. Còn nữa, Bạch Cập vốn là trưởng bối, dù vãn bối có ý định không đứng đắn thì nó phải dạy dỗ cho đúng, sao lại có thể thuận nước đẩy thuyền?

Ngực anh phập phồng, cho thấy đang tức giận không nhẹ. Bạch Cập sao có thể nhường nhịn, hai người đối mặt nhau như sắp bùng lửa chiến. Ban tổ chức nhanh chóng phát hiện bên này có chuyện, các Huyền Thuật sư vốn mẫn cảm, hơn nữa ở đây toàn là người đứng đầu, sao lại không cảm giác được sát khí tỏa ra từ hai người kia?

Sứ giả Tôn chủ của Trật Tự, đối đầu với Phán quan trưởng của Nhân Gian, bên cạnh còn có Tiên Tri Nhân Gian. Đây chính là trận đấu giữa Huyền Thuật sư giỏi nhất nha, không thể bỏ qua được!!

Ban tổ chức hận không thể đi đến thương lượng đấu trường cho hai người. Mọi người xung quanh tụ tập lại nhiều hơn, Tần Thái đảo mắt: "Không thể ngờ là may mắn được cả sư phụ và sư thúc tranh chấp vì tôi nha. Nếu sư phụ muốn luận bàn với sư thúc thì chắc chắn sư thúc không từ chối đâu."

Đương nhiên Bạch Cập sẽ không từ chối, chuyện của Nguyệt Hiện hắn vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng đến người ngoài nhìn vào còn bi phẫn, làm sao hắn có thể thật sự không để bụng? Nếu hôm nay Bạch Hà có ý động thủ, chỉ sợ là hắn chờ đợi đã lâu.

Tần Thái đưa tay nắm tay Bạch Hà, dịu dàng thùy mị: "Nguyệt Hiện sắp lâm bồn rồi, sư phụ đừng xúc động."

Nghe đến tên Nguyệt Hiện, bàn tay Bạch Hà đang nắm chặt dần thả lỏng. Tần Thái đã không còn là cô bé nhỏ thiên chân vô tà ở trấn Chu Dương. Bây giờ cô chỉ cần hơi ánh mắt, diễm quang đã lan bốn phía, đủ để vạn người phải chú ý.

Cô thật sự đã không cần anh, là chính anh đánh mất tuổi xuân của cô. Anh hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi hội trường.

Bạch Cập vẫn không buông: "Anh ta vẫn như thế, sợ hãi rụt rè."

Tần Thái cắn lại một câu: "Đáng tiếc là Nguyệt Hiện coi trọng sư phụ, ngoài cái kia ra thì là người dám làm dám chịu."

Một cắn này cắm trúng nỗi đau của Bạch Cập, hắn hừ lạnh rồi đi mất. Ban tổ chức giận đến bốc khói, sao lại không đánh nhau rồi...= =

Hội giao lưu mở ba ngày, không có thứ gì lọt vào được mắt cô. Tan sở cô chào Lục Thiếu Hoài rồi về Thiên Lư Loan, bỗng phát hiện có gì đó sai sai. Sao phòng khách nay nhiều người thế?

Yến Tiểu Phi đang ngồi trên sô pha, đối diện là Sa Ưng với biểu tình không tốt, còn Đàm Tiếu chỉ thiếu hai chữ chán ghét viết lên trán. Thấy Tần Thái trở về Đàm Tiếu liền đi tới cởi áo khoác cho cô, thay giày mới rồi hất cằm về phía Yến Tiểu Phi: "Chuyện gì đây?"

Yến Tiểu Phi khoanh tay ôm ngực, đầu ngẩng lên: "Sư phụ đã biết chuyện lần trước, đuổi tôi ra ngoài. Bây giờ chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, không còn chỗ dung thân nên đến tìm cô."

Từ nhỏ Yến Trọng Hoan đã coi hắn như con, Yến đại thiếu gia hắn đây đã bao giờ chịu ấm ức như thế này? Còn phải mặt nóng dán mông lạnh nên hắn đang rất là khó chịu.

Tần Thái đi đến trước mặt hắn, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một lần khiến của Yến Tiểu Phi không được tự nhiên, mới hỏi: "Ngươi nói là, muốn ở lại chỗ ta sao?"

Cơ mặt Yến Tiểu Phi run rẩy, hắn không nói nhưng nhìn dáng vẻ cam chịu. Đàm Tiếu bê tới một ly nước dinh dưỡng đến, "Bạch Cập thích nhất" có thể uống chút nước, sau khi hoạt động nhiều thì nên bổ sung một chút.

Tần Thái uống một ngụm, giọng nói đều đều: "Yến Trọng Hoan lại muốn làm cái quái gì đây?"

Mặt Yến Tiểu Phi lập tức đỏ lên, nhưng lời Yến Trọng Hoan dặn hắn vẫn nhớ, dù sao phải ăn vạ nơi này rồi: "Tôi ở phòng nào?"

Tần Thái vẫy vẫy tay: "Quăng ra ngoài!"

Việc nặng này đương nhiên là Sa Ưng làm, anh cực kì sung sướng đứng lên, xách cổ áo Yến Tiểu Phi quăng hắn ra ngoài như con gà, đóng cửa. Động tác liền mạch lưu loát.

Quét dọn xong chướng ngại, mọi người đều rất vui vẻ. Tần Thái đổi thân thể cùng mọi người quây quần ăn cơm.

Ăn xong, Tần Thái lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua cửa kính thì thấy Yến Tiểu Phi đang ngồi xổm dưới cột đèn bên ngoài, thỉnh thoảng vỗ lên mặt đuổi muỗi. = =

Vào ban đêm, Tần Thái đổi sang "Đàm Tiếu thích nhất", cảm thấy nhiệt độ thân thể này hơi cao. Hồn phách bên trong nó cảm giác được không khỏe. Cô cầm nhiệt kế lên đo, 38 độ. Đây là nhiệt độ bình thường với người, nhưng với kiểu cơ thể này là sốt cao.

Cô nhíu mi: "Đàm Tiếu, có phải nó sinh bệnh rồi không?"

Đàm Tiếu vốn lành nghề với việc hộ lý thân thể, anh nhanh chóng lấy thiết bị đo khí âm dương ra kiểm tra. Kết quả là dương khí hơi cao, ban đầu còn yuownrg là hồn phách Tần Thái có dị mắt nên mang theo nhiều dương khí. Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận lại, sắc mặt Sa Ưng nghiêm trọng, "Đàm Tiếu thích nhất" mang thai.

Bởi vì xác suất loại cơ thể này mang thai hoàn toàn không có, cho nên thường ngày Tần Thái không chú ý đến vấn đề phòng tránh. Bây giờ ra cơ sự này, quả là ngoài dự đoán. Nhìn qua mấy cơ thể thường dùng, Bạch Cập tu tập tà thuật nên dương khí thấp. Sa Ưng bất cần đời, nhìn có vẻ khá nhưng đã bào mòn nhiều, cho nên hai cơ thể kia không có chuyện gì.

Nhưng Đàm Tiếu đang độ huyết khí phương cương, làm "Đàm Tiếu thích nhất" mang thai cũng không quá kì lạ.

Tần Thái ở bên trong "Đàm Tiếu thích nhất", cuối cùng cô nói: "Phá đi."

"Tiểu Thái...." Đàm Tiếu đứng sau cô kêu, cô không quay đầu lại: "Chuyện này coi như chưa xảy ra."

Đêm nay cô không ngủ cùng Đàm Tiếu. Tần Thái hiểu rõ anh, vốn một người đàn ông như thế rất lưu luyến gia đình, hẳn anh muốn có con. Đàm Hải vừa kết hôn cách đây không lâu, hẳn giờ cũng đã sắp làm cha. Anh ngoài miệng không nói, thật sự trong lòng vẫn khát khao.

Khi ngủ cùng Sa Ưng, anh khuyên một câu: "Nếu không thì để lại đi? Cơ thể như vậy có thể thụ thai là chuyện mới lạ."

Tần Thái lắc đầu không nói.

Ngày hôm sau, Đàm Tiếu vốn có thói quen sinh hoạt rất có quy luật lại bỏ cả bữa sáng và bữa trưa. Mà Yến Tiểu Phi vẫn luôn ngồi trên mặt cỏ, đuổi thế nào cũng không đi. Tần Thái không chịu nổi phiền hà, cô về trấn Chu Dương thăm Tần Thế Huy.

Buổi tối Đàm Tiếu gọi điện đến báo cáo công tác, anh do dự đề cập đến chuyện kia, Tần Thái đã nói trước anh: "Quy trình giải phẫu tôi đã viết xong, nó khác với giải phẩu bình thường. Cái đó tôi đặt trên bàn làm việc, anh lấy đưa cho Thông Dương Tử đi, ông ta sẽ biết phải làm gì."

Đàm Tiếu im lặng tầm hai phút, cuối cùng không thể lên tiếng.

Sự yên lặng kéo dài, Tần Thái đang ngồi bên bờ ao nhỏ, giữa rừng trúc đầy gió, mặt nước hơi gợn sóng, bỗng cô thở dài: "Đàm Tiếu, nếu đứa nhỏ này tồn tại trong Thiên Đạo, chuyện lớn như vậy chắc chắn tôi sẽ biết trước! Nhưng tôi không thấy được, chứng minh lai lịch của nó rất khả nghi. Nếu là do người khác cố ý sắp xếp, vậy là ai có bản lĩnh thay đổi được Thiên Đạo? Mục đích là gì?"

Cô nói đến đây là đã rất rõ, giọng Đàm Tiếu trầm thấp: "Tôi đi tìm Thông gia."

Cuối cùng việc giải phẩu do chính Thông Dương Tử làm, mọi thứ thuận lợi. "Đàm Tiếu thích nhất" khôi phục cũng rất nhanh. Đàm Tiếu không nói gì, mọi người đều làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Yến Tiểu Phi thật sự hạ quyết tâm muốn ăn vạ ở đây, Tần Thái bất lực với kiểu vô lại như thế này, chỉ đành cho hắn vào nhà. Bình thường thì cứ mặc kệ, nếu gây chuyện thì trực tiếp đánh chết hắn!

Con người Yến thiếu gia vốn tự trọng mạnh mẽ, bây giờ da mặt đã dày như tường thành rồi. Dù thái độ chủ nhà có ra sao, hắn sẽ dính ở đây.

Ngày hôm sau Tần Thái đi gặp một vị trưởng lão của Nhân Gian. Vị này nhàn cư đã lây, Tần Thái lấy danh nghĩa bàn luận chuyên tử vi, cùng lão ấy nói chuyện của buổi trưa. Trở về Thiên Lư Loan, Sa Ưng cũng tới, cơm tối do người làm nấu, Đàm Tiếu còn chưa về.

Tần Thái định sẽ săn sóc cho trợ lý đặc biệt của mình, cô lái xe hướng thẳng đến Tinh Tú thính. Nhưng Đàm Tiếu không có ở đó, chỉ có lễ tân đang thu dọn đồ đạc. Cô không hỏi mà vào thẳng văn phòng Đàm Tiếu. Bỗng phát hiện lọ đựng bút bằng gốm tự làm, rất tinh xảo.

Chỉ lát sau, Đàm Tiếu vội vàng trở về. Nhìn thấy cô thì bất ngờ: "Sa Ưng nói cô về nhà mà."

Tần Thái cuốn lấy cánh tay anh, nét phong tình: "Anh Tiếu vội cái gì vậy, chẳng còn để ý đến tôi."

Đàm Tiếu sờ sờ đầu cô: "Lâm Băng Băng muốn chuyển nhà nên tôi đi giúp cô ấy nhìn vài chỗ."

Tần Thái chỉ vào lọ đựng bút: "Cái này cũng là Lâm Băng Băng làm sao?"

Đàm Tiếu gật đầu: "Cô ấy là người có lòng tinh tế."

Tần Thái làm bộ tức giận: "Thế vì sao tôi lại không có."

Đàm Tiếu bật cười: "Chỉ sợ Tiên Tri đại nhân chướng mắt mất thứ tầm thường này thôi, để tôi bảo cô ấy làm một cái."

Không bao lâu, trên bàn Tần Thái cũng có lọ đựng bút tương tự và không hợp với bàn làm việc này chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.