Vương Quốc Màu Xám

Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ



Xét thấy Tiên Tri không can thiệp nhiều vào việc của Nhân Gian, dần dần Nhị gia không thường xuyên đến Tinh Tú thính nữa. Chuyển qua yêu cầu người của Tinh Tú thính là Ứng Quả Nhi thường xuyên đến Tiêu Dao các làm "báo cáo công tác".

Qua thời gian, Nhân Gian xuất hiện lời đồn Nhị gia và Ứng Quả Nhi có quan hệ mờ ám gì đó.

Nhưng không ai dám tra rõ, nên lời đồn chỉ là lời đồn.

Cậy sủng thì dễ sinh kiêu, dần dần trạng thái công tác của Ứng Quả Nhi ở Tinh Tú thính khác đi. Là người phụ nữ của Thủ lĩnh Nhân Gian, sao có thể mỗi ngày đều phải bưng trà rót nước cho người khác chứ?

Cô ta đẩy hết công việc của mình cho Đàm Tiếu, anh theo ý của Tần Thái nhận việc và phân công xuống dưới.

Tần Thái cũng không để ý nhiều, vốn dĩ văn phòng cô không có nhiều việc, nhàn rỗi đến chán, nên hay đến chỗ các vị trưởng lão Nhân Gian bàn suông về thuật pháp Huyền môn. Mấy người này tính cách rất quái gở, nhưng với học thức và kinh nghiệm của Lão gia tử để lại, muốn trị bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

Rốt cuộc thì bọn họ lại thấy nha đầu này rất hợp tính họ, cứ thể mãi đến khi thành kiến với Tiên Tri dần dần biến mất.

Sau một thời gian bận rộn, cô lui mình về phía các trưởng lão. Chuyện này giúp một số pháp trận có cải tiến, cũng khiến Lục Thiếu Hoài yên tâm hơn.

Tuy địa vị của các trưởng lão rất được tôn dùng, nhưng không có thực quyền. Huống chi nhiều người đã thoái ẩn, cái chức ở Nhân Gian chỉ là treo đó mà thôi.

Tần Thái tiếp xúc giao lưu thuật pháp với họ, đây là chuyện tốt với hắn. Cải tiến pháp khí, pháp trận giúp Nhân Gian đối kháng Trật Tự, đương nhiên là quá tốt. Hắn không có dị nghị.

Cho đến hôm nọ, Lục Thiếu Hoài bỗng đến tìm cô: "Chuyện của Ứng Quả Nhi chắc cô đã biết?

Tần Thái khó hiểu: "Mời Nhị gia nói rõ."

Lục Thiếu Hoài dùng khăn tay che miệng, ho nhẹ: "Cô là Tiên Tru, sao lại không biết bổn tọa đến đây có chuyện gì?"

Tần Thái cười một chút, đêm qua cô đã thấy dị tượng trong bụng Ứng Quả Nhi, hẳn là đã có hỉ. Cô cúi người gần sát đầu gối: "Chúc mừng Nhị gia, chúc mừng ngài có quý tử."

Khóe miệng Lục Thiếu Hoài cong lên, tuy hắn là thủ lĩnh Nhân Gian, nhưng không che giấu sự vui sướng khi làm cha. Người trong Huyền môn vốn khó có con cái.

"Tiên Tri không cần khách khí như thế." Hắn nâng cô đứng dậy, biểu cảm nghiêm túc: "Chỉ là chuyện này không dễ, tuy ta đã là thủ lĩnh, nhưng Nhân Gian vẫn còn không ít người của Lão gia tử. Bỗng nhiên tuyên bố sinh con với người phụ nữ khác thì chắn chắn gây sóng gió. Cô là Tiên Tri của Nhân Gian, giúp ta xem tương lai của đứa nhỏ này đi."

Tần Thái hơi khom người: "là chuyện phải làm."

Cô nhắm mắt lại nhập định, chỉ lát sau liền thấy trước mắt là màu đỏ như máu, như tắm trong lưỡi đao.

"Thế nào?" Thấy cô mở to mắt, Lục Thiếu Hoài lập tức hỏi. Có thể thấy hắn đặt nhiều kỳ vọng vào đứa bé này.

Tần Thái cầm tách trà xanh trên bàn uống một ngụm, giọng nói bình ổn: "Chúc mừng thủ lĩnh, người này nhiều quý khí, tướng mạo lại phi phàm. Nhưng sẽ bị các đại lão Nhân Gian cản trở, con đường đi gập ghềnh."

Đồng tử Lục Thiếu Hoài co lại: "Giải quyết làm sao?"

Tần Thái trầm ngâm: "Nếu phu nhân qua đời....có lẽ sẽ ngăn được miệng lưỡi."

Lục Thiếu Hoài lắc đầu: "Ta không muốn để cô ta chết nhanh như thế, đã sống nhiều năm vậy mà Lão gia tử vừa mất nàng ta chết theo, ta lại đột nhiên có con, sẽ khiến người khác nghi ngờ."

Tần Thái gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến chuyện đó: "Thuộc hạ có biện pháp khác, chỉ là phải uất ức Ứng Quả Nhi."

Lục Thiếu Hoài hất cầm với cô: "Nói đi."

Ngón trỏ Tần Thái xẹt qua mặt bàn bóng loáng, câu chữ trầm tĩnh: "Nếu đứa nhỏ do ngài và Ứng Quả Nhi sinh ra, chắc chắn dư đảng Lão gia tử sẽ gây khó dễ. Nhưng nếu là con do thuộc hạ sinh, mà thuộc hạ lại luôn tôn kính Nhị phu nhân, dù bọn họ có dị nghị thì cũng không gây khó khăn. Thứ nhất là không thể giết Tiên Tri đương nhiên cũng không thể đụng đến con của thủ lĩnh và người con đầu này của ngài có lai lịch không xấu hổ. Thứ hai là địa vị Nhị phu nhân không bị uy hiếp, vẹn cả đôi đường."

Đôi mắt Lục Thiếu Hoài hơi phát sáng, Tần Thái có chút khó xử: "Chỉ là mẹ đẻ bên kia..."

Hắn vẫy vẫy tay hoàn toàn không để bụng: "Không quan trọng việc nhỏ đó, không cần lo lắng."

"Một khi đã như vậy, tôi sẽ chuẩn bị tốt phòng sinh, Nhị gia đưa Ứng Quả Nhi đến lúc nào cũng được."

Lục Thiếu Hoài vỗ vỗ bả vai cô, xoay người đi ra khỏi văn phòng. Tần Thái lập tức gọi Đàm Tiếu sắp xếp một chỗ bí mật, bố trí thành chỗ sinh nở. Tuy Đàm Tiếu không hiểu lắm nhưng vẫn chuẩn bị tốt, ngay đêm đó Lục Thiếu Hoài đã đưa Ứng Quả Nhi đến. Cô ta chỉ mới mang thai, mọi chuyện do Tần Thái quản lý và cô rất để tâm.

Ứng Quả Nhi có tính toán của mình, một khi cô ta sinh hạ con trai cho Lục Thiếu Hoài, đó chính là thiếu chủ của Nhân Gian. Thân phận cô ra sẽ khác xưa, đương nhiên Tần Thái phải lấy lòng chủ mẫu tương lai này.

Lục Thiếu Hoài cũng đặc biệt quan tâm đến việc này, hắn rất hài lòng với sự sắp xếp của Tần Thái. Lúc này Ứng Quả Nhi mới chân chính cảm nhận sự xa hoa của quý tộc. Chi phí mỗi bữa ăn đều từ mười vạn trở lên, tất cả vật dụng đều là hàng cao cấp.

Sinh hoạt như thế làm cô ta có phần nghi ngờ, cũng từng bóng gió hỏi Tần Thái. Cô chỉ lấy lý do Nhị gia coi trọng hai mẹ con để qua loa, không nói thêm nhiều.

Mấy ngày nay Tần Thái bận rộn làm một người rất là bất mãn. Chính là đồ đệ yêu quý của Yến Trọng Hoan, YP ở lại đây đã qua hai tháng, thế nhưng không có chút tiến triển. Yến Trọng Hoan vừa yêu vừa hối hận với đệ tử này, sao lúc trước hắn lại dạy ra đứa trẻ đơn thuần đến vậy chứ?

Thế nên hắn hạ một mệnh lệnh với YP, phải nắm bắt hết những thứ làm Tần Thái vui, tất cả.

Điều khiến YP khó xử là hắn hoàn toàn không có khả năng chen vào. Đàm Tiếu đã giải quyết hết chuyện trong nhà, SU phụ trách hưởng thụ 1, Tang Cốt Nê phụ trách hưởng thụ 2.

Muốn đến gần Tần Thái sao? Thứ ba thứ năm chủ nhật có Đàm Tiếu, thứ hai sáu bảy có SU, nào còn vị trí cho hắn?

Lòng Tần Thái hẳn là còn áy náy với hắn, nhưng không hề có tình nghĩa. Cứ vậy mà dán mặt lên thì có chút...đê tiện.

Mà tâm tư của hắn Tần Thái chẳng để trong mắt, cô đang quá bận. Lục Thiếu Hoài chính thức công bố bên ngoài rằng Tiên Tri đã có cốt nhục của hắn. Các tầng Nhân Gian liên tiếp nghi ngờ. Phần lớn thời gian cô phải cùng với hắn gặp mặt các nguyên lão vốn đã không để ý đến thế sự nhưng vẫn được gọi là tiền bối. Phần lớn những người này có giao tình với Lão gia tử, thấy xương cốt ông ấy chưa lạnh mà Lục Thiếu Hoài đã ôm người phụ nữ khác, đương nhiên là muốn hỏi chuyện.

Thái độ của Tần Thái rất khiêm tốn, cô lấy thân phận Tiểu Mộ bên người Nhị phu nhân để xuất hiện trước mặt mọi người, phủ nhận chuyện soán vị trí phu nhân của Thủ lĩnh.

"Tôi và Nhị gia kết giao vốn nhờ phu nhân thúc đẩy." Trước các vị tiền bối Nhân Gian, dung nhan cô điềm đạm, khí chất trầm ổn, "Phu nhân vốn lòng nhân hậu, luôn hy vọng được kéo dài huyết mạch cho Nhị gia, nhưng cơ thể mắc bệnh nặng không được như ý nguyện. Sau khi Tiểu Mộ sinh xong sẽ cùng Nhị phu nhân nuôi dạy đứa nhỏ và không dám có gì liên quan đến Nhị gia."

Lời nói đầy chân thành như thế, dù nhóm nguyên lão có khắc nghiệt đến đâu thì có thể nói được gì?

Nhân Gian trải qua một đợt mưa gió, Ứng Quả Nhi không hề biết chuyện gì vẫn an nhàn sống trong nhung lụa. Lục Thiếu Hoài liên tục trấn an Ứng Quả Nhi chú ý dưỡng thai. Chỉ cần đứa nhỏ này sinh ra, thì mẫu bằng tử quý, thành đệ nhất phu nhân của Nhân Gian.

Bởi vì "dưỡng thai" nên thời gian Tần Thái xuất hiện càng ít đi. Đến ngày năm tháng sáu, Nguyệt Hiện sắp lâm bồn, Tần Thái đến chỗ Bạch Hà một chuyến. Vì để Nguyệt Hiện yên tâm sinh nở nên anh đã chuyển đến một ngôi nhà cổ rất duyên dáng nằm phía bắc thành phố. Ba ngày trước cô đã canh giờ sinh, đi lúc này là vừa đẹp.

Bởi vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình Nguyệt Hiện, cô không ngốc xông thẳng tới mà chỉ đưa quà cho Bạch Hà. Đối mặt với Tần Thái hiện tại, Bạch Hà không biết phải nói gì. Cuối cùng anh vỗ vai cô: "Không biết làm gì, chỉ cần cô khỏe mạnh là đủ rồi."

Tần Thái đưa trêu đùa bé con phấn nộn nằm trong nôi. Là con gái của Nguyệt Hiện, Bạch Hà đặt tên là Bạch Vũ với ý nghĩa mong muốn thân như hồng vũ, tự do vô ưu. Tần Thái chơi với bé một lát, đôi mắt ửng hồng nhìn chằm chằm cô, còn chảy cả nước miếng. Tần Thái dùng mu bàn tay khẽ chạm vào cái má non mịn, bỗng nghĩ đến "Đàm Tiếu thích nhất"...

Cô lùi tay nhanh chóng ngừng suy nghĩ. Chuyện đã chọn sao lại còn nghĩ đến.

Tần Thái vừa đứng lên, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Sư phụ, nghe nói sư nương đã sinh ạ?"

Là Lữ Lương Bạc, anh chống gậy dày, dường như rất quen thuộc với ngôi nhà này. Tần Thái hít sâu một hơi sau đó từ từ thở ra.

Lữ Lương Bạc nhận ra có người khác, hỏi: "Sư phụ có khách sao?"

Bạch Hà nhìn Tần Thái, còn đang suy nghĩ phải nói thế nào thì cô đã mỉm cười: "Lương Bạc, đã lâu không gặp."

Lưng Lữ Lương Bạc cứng lại, anh vươn tay về phía cô. Bàn tay chỉ dám kính cẩn chạm lên gương mặt cô, xúc cảm ngắn ngủi gợi lại ký ức xưa vốn đã xa lạ. Anh run rẩy ôm cô vào lòng, mặt tựa mặt: "Là em sao, Tần Thái? Rốt cuộc mấy năm nay em đã đi đâu? Vì sao mọi người không chịu nói cho anh về em?"

Tần Thái yên lặng để anh ôm, Tiên Tri của Nhân Gian đỏ cả hốc mắt.

Ôm một lát cô đẩy anh ra: "Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ."

Nói xong, cô xoay người bước nhanh ra cửa. Lần đầu tiên gặp nhau, Thiên Đạo đã nói chúng ta có thể ở bên nhau, em vẫn luôn tin điều đó, hơn nữa đã từng nỗ lực.

Nhưng bây giờ, làm sao có thể?

Chắc là Thiên Đạo sai, hoặc là em nằm mơ nhìn nhầm, chỉ còn anh vẫn chấp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.