Vương Quốc Màu Xám

Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian



Tin tức Tôn Chủ Trật Tự còn sống lan truyền, lập tức toàn bộ Huyền môn sôi sục. Lục Thiếu Hoài đương nhiên nhận được tin trước tiên. Tiên Tri Nhân Gian và Phán quan trưởng tiến công tuy rằng thua cuộc, nhưng đã gặp Tôn Chủ, cho nên còn sống quay về đã là vạn hạnh.Lục Thiếu Hoài không thể trách được cô.

Không bao lâu, Bạch Cập đã trở lại. Lần này thiệt hại hai phần ba số người, hắn cũng bị thương, lòng Lục Thiếu Hoài nóng như lửa đốt, cũng chỉ đành cho hai người họ về nhà tĩnh dưỡng. Ra khỏi tổng bộ, Tần Thái ngồi vào trong xe Bạch Cập. Bạch Cập và Lữ Liệt Thạch giao đấu, tuy Lữ Liệt Thạch không làm gì được hắn nhưng có cả Bạch Hà, Lữ Lương Bạc và Yến Trọng Hoan đều tới.....

Hắn lạnh mặt: "Ai lái xe."

Tần Thái ôm đầu nằm hàng ghế sau: "Đương nhiên là sư thúc rồi, tôi đang bị thương, tôi là người bệnh đó!!"

Bạch Cập nhịn không nổi nữa: "Cô bị thương sao không về Thiên Lư Loan đi, đi theo tôi làm cái quái gì?"

Đầu Tần Thái đau sắp nổ tung, cô đạp đạp lên thành ghế trước: "Sư thúc bị thương, tôi mà không đi theo thì chắc chắn sẽ có người cạy góc tường. Huống chi Tôn Chủ Trật Tự xuất hiện rồi, cả Nhân Gian này nơi an toàn nhất chỉ có sư thúc thôi."

.....

Bạch Cập không so đo với cô nữa, miễn cưỡng lái xe. Về đến nhà, Tần Thái lao vào nằm mê man trên giường, Bạch Cập không có ngoại thương nhưng nội thương không nhẹ. Hắn đi vào thư phòng tự điều tức. Hai tiếng sau, có người gõ cửa nhà, Bạch Cập nhíu mày đi ra.

Bên ngoài là Vưu Thanh Thanh của bộ Phán quan, cô ta mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo. Chỉ là giả dạng người kia mà thôi, tay còn xách theo bình giữ nhiệt: "Nghe nói Phán quan trưởng bị thương, chỉ sợ ăn uống không được tiện nên tôi nấu chút canh để ngài lót bụng trước."

Lòng Bạch Cập lóe lên, Tần Thái này chắc thành tinh thật rồi.

Hắn để Vưu Thanh Thanh vào nhà, chỉ vào bàn trà không phòng khách: "Để đó đi."

Vưu Thanh Thanh đặt canh xuống, rồi tự đi vào phòng bếp lấy chén rót ra cho hắn. Bạch Cập hất cằm: "Rót thêm một chén."

Sắc mặt Vưu Thanh Thanh ửng đỏ: "Tôi đã ăn trước rồi ạ."

Bạch Cập uống một ngụm, canh cá nấu mà ra lạt nhách thế này có vẻ tay nghề không tốt lắm: "Tiên Tri đang ngủ, cô đưa một chén vào cho cô ấy đi."

Gương mặt xinh đẹp của Vưu Thanh Thanh đổi sắc liên tục, biểu cảm cực kì xuất sắc. Cô ta nhanh chóng rót thêm một chén, nói chuyện lắp bắp: "Phán, phán quan trưởng, chắc là ngài đưa vào thôi. Tôi không dám quấy rầy Tiên Tri đại nhân đang nghỉ ngơi. Tôi xin về trước."

Bạch Cập ngồi trên sô pha ăn canh, mí mắt chẳng nâng: "Không tiễn."

Vưu Thanh Thanh vội vàng chạy đi, hắn cầm chén canh lên đi vào phòng ngủ. Tần Thái cuộn tròn người chau mày. Bạch Cập đưa tay lên sờ trán, phát hiện cô hoàn toàn mất ý thức, không phải ngủ mà là hôn mê. Hắn kéo người cô dậy, rót canh vào miệng cô. Tuy rằng chén canh vô dụng với hồn phách bị bỏng rát. Nhưng có chút gì ấm trong bụng cũng dễ chịu hơn.

Lúc hắn đút canh, Tần Thái có chút ý thức. Cô mở to mắt mà trong mắt lại mang theo ánh tím nhàn nhạt, xem ra Tôn Chủ Trật Tự làm cô bị thương không nhẹ. Bạch Cập có chút lo lắng: "Cô không sao chứ?"

Tần Thái vươn tay ôm eo hắn, thuận thế để hắn nằm cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Bão nguyên thủ nhất."

Đây là muốn hắn cùng nhập định sao, Bạch Cập không hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô. Tình huống này là vì hắn không có chuyện gì để làm thôi. Hắn ôm cô vào ngực, rất nhanh đã cảm nhận sự khác thường, hồn phách hai người như đang dung hợp vào nhau!

Hắn muốn thoát ra rồi thấy một hơi thở dịu dàng ấm áp từ từ nhấn chìm hồn hắn, là linh khí. Sao lại có linh khí mạnh mẽ như vậy? Thứ này chữa thương tổn rất tốt, hắn đương nhiên không muốn rời nữa mà chậm rãi hấp thu. Hồn phách không có hình dạng cố định, hắn chỉ cảm thấy xung quanh sáng ngời, nhẹ nhàng làn mây tía gắn liền với hắn thành một. Đây là....Bạch Cập âm thầm kinh hãi, Tần Thái lấy một hồn của mình ra, đẩy hồn của Bạch Cập vào thành ba hồn của cô. Dùng chính hồn phách bản thân để tập trung linh lực chữa thương cho hắn.

Hắn tỉ mỉ quan sát chỉ thấy còn thừa chín quang ảnh, còn có hai mây tía rất rõ ràng, có thể thấy được là bị thuật pháp của Tôn Chủ đốt cháy. Mà hai luồng quang ảnh kia khôi phục với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Vô số linh lực cuồn cuộn rót vào, mây tía càng lúc càng mờ hơn. Bạch Cập càng xem càng sợ, nha đầu này từ khi nào mà đã mạnh như vậy? Trách không được cô có thể trốn toàn thây trước mặt Tôn Chủ.

Hắn không hề hành động thiếu suy nghĩ, yên tâm hấp thụ linh khí chữa thương cho mình. Nói thật, hồn phách của hắn chỉ cần một chút, căn bản không có ảnh hưởng tới cô. Tần Thái là một đại dương, còn hắn cùng lắm là so với giếng nhỏ.

Thời gian cứ trôi qua, Bạch Cập tưởng chừng đã trải qua một năm, thương thế của hắn đã sớm tốt và cũng không cảm thấy thân thể có tiêu hao gì. Cuối cùng, sức mạnh kia dần dần tách khỏi hắn, hắn mở to mắt thấy Tần Thái vẫn còn trong ngực, địa điểm vẫn là phòng ngủ, hoàn toàn không có thay đổi.

Hắn đứng dậy, kiểm tra nội thương của mình, rồi không chút khách khí lay Tần Thái tỉnh, cô rên lên một tiếng, kéo chăn cuốn cả người thành cái bánh bao: "Sư thúc có nhân tính không vậy, tôi là người bệnh!!"

Hắn kéo cô dậy: "Đừng giả ngu! Tại sao thuật pháp của cô lại tinh tiến đến mức đó?" Hắn là người thông minh, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận: "Lão gia tử....cô lấy ký ức của ông ấy sao?"

Tần Thái sờ sờ mặt hắn, Bạch Cập đẩy ra: "Cô biết rõ Tôn Chủ Nhân Gian còn sống, vì sao không nói trước? Vết thương cô chịu nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng căn bản không đáng ngại với cô. Chỉ muốn làm Nhị gia thấy việc nghiêm trọng thôi đúng không? Cô muốn Nhị gia trực tiếp đối mặt với Tôn Chủ Trật Tự sao?"

Tần Thái lười nhác dựa vào lồng ng/ực hắn: "Đúng vậy, Nhân Gian mà công kích Bất Ki các của Trật Tự, nếu Tôn Chủ không xuất hiện thì Trật Tự sẽ hoàn toàn tan rã. Mà nếu Tôn Chủ xuất hiện, hắn nhất định sẽ tạo uy tín cho Trật Tự. Lúc này Nhị gia có muốn lui cũng không lui được. Quân cờ Ứng Quả Nhi này dùng tốt lắm, tuyệt vời luôn."

Bạch Cập nâng cằm cô lên, khóe môi cô cười như hoa đào: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tần Thái thấy trên cổ hắn có vết bầm tím, không nghiêm trọng lắm nên hắn không để ý. Vì thế cô đưa tay chậm rãi xoa tan nó đi: "Sư thúc thật sự không biết sao? Nhân Gian thu nhiều phúc lộc thọ như vậy, ngoài việc tục mệnh kéo dài tuổi thọ cho người quyền quý, dùng để duy trì kinh tế, vậy còn số năng lượng khổng lồ dư lại đi đâu? Lão gia tử chúng ta có bản lĩnh thông thiên triệt địa, vì sao lại chỉ xưng là Thái Tử? Trật Tự luôn tự xưng giữ gìn Thiên Đạo, tại sao tổ chức như Nhân Gian lại có thể cùng tồn tại?"

Lòng Bạch Cập run sợ: "Cô muốn nói, thủ lĩnh chân chính phía sau Nhân Gian có thể là Tôn Chủ của Trật Tự sao?"

Tần Thái hóa vết bầm kia thành bùn, rồi lại hóa thành máu thịt: "Sư thúc, cả Nhân Gian này chỉ có sư thúc được coi như là người sáng suốt. Bây giờ Tôn Chủ đã hiện thân, nhất định phải diệt trừ Nhân Gian để Trật Tự giương oai. Sư thúc đã gặp Tôn Chủ, nhìn xem Lục Thiếu Hoài này có đủ bản lĩnh để chống lại hắn sao?"

Bạch Cập không nói gì, đương nhiên là không có khả năng, cho dù Lão gia tử có khỏe mạnh cũng không thể làm đối thủ. Tần Thái ôm cổ kéo đầu Bạch Cập xuống: "Mà sư thúc, làm Phán quan trưởng của Nhân Gian, đã bị cột vào con thuyền tên Nhân Gian, hắn muốn diệt trừ Nhân Gian thì phải giết ba người. Lục Thiếu Hoài, sư thúc và tôi. Vậy mới xem như là Nhân Gian thật sự diệt vong. Lục Thiếu Hoài không đáng tin cậy, hiện tại chỉ có hai người chúng ta dựa vào nhau."

Tuy rằng chân tướng đáng sợ, Bạch Cập vẫn coi như là bình tĩnh. Nhân Gian có diệt vong thì sau đó có thể tái dựng lại vì nó chỉ là tổ chức phi pháp. Nhưng Trật Tự không thể biến mất, đó là biểu tượng của Huyền môn chính đạo, lấy được phúc lộc thọ rất dễ dàng, mà thắng được tín nhiệm của toàn bộ Huyền môn thì khó hơn. Hai tổ chức đều vì hắn, một khi tranh chấp một sống một chết, chắc chắn sẽ hy sinh thứ dễ dàng có thể tái tạo được.

"Cô có nắm chắc phần thắng không?" Thật ra, Bạch Cập không tin Tần Thái lắm. Người kia là Tôn Chủ đã siêu việt vượt qua nhân loại. Tần Thái nhấp môi: "Nói thật thì không chắc một trăm phần trăm. Nhưng tôi không ngại nói cho sư thúc biết để sư thúc có thể tin tưởng với lựa chọn của mình. Tôi có 60 ngôi miếu thờ khác nhau, tín đồ gần hai trăm nghìn người."

Bạch Cập hừ lạnh: "Tôn Chủ Trật Tự có không dưới một tỷ người, tất cả đều là Huyền Thuật sư tinh anh."

Tần Thái cũng không nóng nảy, từ từ nói: "Hồn phách của tôi phân thân ra mười nghìn mảnh, ba hồn phải phách mỗi thứ phân thành mười, tuy phân như thế sẽ yếu nhưng có thể tăng tốc tu hành hơn Huyền Thuật sư bình thưởng cả chục ngàn lần."

Bạch Cập than nhẹ một tiếng: "Nếu có đủ thời gian thì có lẽ cô sẽ siêu việt được như Tôn Chủ, nhưng cô sẽ có thời gian sao?"

Tần Thái cười nhạt: "Tất nhiên là có thời gian, chúng ta còn có Nhị gia. Hắn là thủ lĩnh Nhân Gian, dưới tình huống không lùi bước được tất nhiên sẽ cùng tồn vong với mọi người."

Bạch Cập hiện rõ sự lo lắng: "Tình huống Nhân Gian tôi còn không biết sao, chắc chắn hắn không trụ được bao lâu."

Tần Thái gật đầu, tiện đà nói tiếp: "Trong Trật Tự, tam đại nguyên lão và sư phụ tôi chỉ tin vào Thiên Đạo, không phải là Tôn Chủ. Một khi chúng ta vạch trần mặt thật của hắn, hắn sẽ phải tự thân làm việc. Hắn có ảnh hưởng ở Trật Tự nên sẽ kéo được về một ít người nhân danh chính nghĩa. Lữ Liệt Thạch chỉ ngả theo chiều gió, con trai ông ta Lữ Lương Bạc là người chính trực, chỉ cần có chứng cứ xác thực thì chắc chắn anh ất sẽ hướng về Thiên Đạo mà không phải Tôn Chủ, Lữ Lương Thạch chỉ có một đứa con này, nếu anh ấy phản chiến thì ông ta tất sẽ chạy theo. Yến Trọng Hoan là người xảo trá, nhưng hắn rất yêu thương đệ tử Yến Tiểu Phi, lúc cần thiết chỉ cần lấy tính mạng của Yến Tiểu Phi áp chế hắn. Hơn nữa người này là cao thủ xu lợi tránh hại, nếu có hơn phân nữa các nguyên lão Trật Tự về phía chúng ta thì hắn sẽ suy nghĩ lại. Cuối cùng người trong tay ta tập trung hầu hết nhân lực của Nhân Gian. Tổng hết lại để đối phó với một mình Tôn Chủ, tuy không dám nói nắm chắc thắng lợi nhưng cũng ít nhất không phải là lấy trứng chọi đá."

Bạch Cập im lặng rất lâu, Tần Thái sờ đầu hắn như sờ cún con: "Huống chi toàn bộ ký ức về thuật pháp của Lão gia tử đều trên người tôi, tính ra thì tôi cũng là một nửa sư phụ của sư thúc đấy..."

"Cút!!!"

Ngày hôm sau, Bạch Cập không đề cập đến chuyện này. Nhưng Tần Thái biết lòng hắn đã cam chịu. Nếu cô đã nói cho hắn nghe tức là hắn đã không còn sự lựa chọn. Hai người đều bị thương nặng, chẳng đi đâu được.

Phần lớn thời gian Tần Thái lâm vào hôn mê. Cô giống như chiếc điện thoại di động sập nguồn vì hết sạch pin, và nhanh chữa trị hồn phách sẽ càng tinh tiến thực lực. Bạch Cập cũng không lo lắng, dù sao cô cũng không lộn xộn, hắn chỉ cần ôm cô đi ngủ. Sắc trời dần tối, hắn không muốn bật đèn.

Sau khi Nguyệt Hiện đi, hắn thường xuyên ngốc trong bóng tối, tự nói bản thân không sao cả, thiếu phụ nữ thì đã sao? Vì thế liền thật sự không sao. Chỉ là vừa rồi, hắn bỗng nghĩ đến nếu Tần Thái không ở đây, chắc chắn sẽ có nhiều mỹ nhân ở bộ Phán quan nhào vào ngực hắn...

Cứ tưởng tượng như thế, hắn lại đẩy Tần Thái tới lui cho tỉnh. Tần Thái đang ngủ đông rất sâu, lúc vừa tỉnh thì ý thức không rõ ràng lắm. Cảm xúc Bạch Cập không tốt: "Mau hầu hạ tôi!"

Tần Thái nổi giận, bọc chăn cuốn thành cái bánh bao lần nữa: "Sư thúc có còn là người không! Tôi đang là người bệnh!!"

Bạch Cập ấn cô xuống, hôn từ trán đến môi. Đây là cơ thể thật của Tần Thái, tuy rằng ốm quá làm xúc cảm không được tốt, nhưng cũng tạm chấp nhận. Hắn m/út cánh môi cô, đầu lưỡi dùng sức cạy mở hàm rằn. Tần Thái không nhịn được nữa, rút tay ra khỏi chăn đấm mạnh vào lưng hắn. Cô là cương thi nên sức tay không nhẹ. Mà Bạch Cập không sợ, đây là lúc Tần Thái cần hắn nên hắn không làm bộ làm tịch bỏ qua cơ hội này được,

Hơn nữa lúc này mà không xác định địa vị, về sau sẽ không biết như thế nào. Hắn nhào lên, không chút khách khí xé rách quần áo cô. Tần Thái muốn ngăn hắn thì có nhiều cách, nhưng cô biết hắn đang cần gì, không giống Đàm Tiếu hay Yến Tiểu Phi chân chó, hắn muốn cao hơn bọn họ, hơn cả Sa Ưng. Mà lúc này Tần Thái rất rất cần hắn.

Tần Thái đối diện với Bạch Cập, từ từ vươn tay chạm đến bờ ngực rắn chắc kia. Đầu ngón tay lướt qua mang theo kho/ái cảm rùng mình, hắn hừ nhẹ một tiếng, dẫn tay cô xuống dưới ý bảo nhanh lên. Năm ngón tay cô chạm phải thứ không yên phận, dịu dàng vuốt ve. Bạch Cập hít sâu để cô hầu hạ.

Nửa tiếng sau, hắn bất mãn nắm chặt tay cô: "Tôi muốn toàn bộ."

Tay Tần Thái vẫn không dừng, cố ý tránh ý đồ của hắn, cuối cùng hắn chịu không nổi b/ắn ra. Tuy rằng sung sướng nhưng lại bất mãn vì cô chỉ làm cho có lệ! Bạch Cập ấn Tần Thái xuống định tiếp tục, nhưng vì hồn phách được tăng độ tương thích với cơ thể nên hắn chịu không nổi k/ích thích trong thời gian ngắn như vậy, vẫn còn chìm trong sảng khoái. Tần Thái cười khanh khách, gọi điện cho Sa Ưng bảo anh lập tức đưa "Bạch Cập thích nhất" lại đây.

Bạch Cập hậm hực mà hừ một tiếng, cả người Tần Thái vùi vào ngực hắn, phong tình vạn chủng, cô đã biết nên làm thế nào để từ chối người khác mà không đắc tội.

Rất nhanh, Sa Ưng đưa "Bạch Cập thích nhất" đến, hơn nữa còn đem theo cả "Sa Ưng thích nhất". Dù sao nhà Bạch Cập cũng có phòng cho khách, anh đặt "Sa Ưng thích nhất" vào phòng rồi vén tay áo lên chuẩn bị nấu cơm. Bạch Cập đành phải khoác áo rời giường đi nấu ăn, đối với khả năng của Sa Ưng thì hắn cảm thấy là tiền hiếp hậu giết.

Trước tiên sẽ cưỡng h/iếp đầu lưỡi của hắn, sau đó là giết ch/ết dạ dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.