Vương Quốc Màu Xám

Chương 227: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người



Tổ chức tương tự như Nhân Gian kia ngày càng lớn mạnh, khiến Trật Tự nhiều lần khó khăn diệt trừ nhưng không thành. Bạch Hà cũng hiểu rõ những người mà bọn họ tóm được chỉ là những tiểu tốt. Càng bắt nhiều hơn, Trật Tự càng kinh ngạc, nếu những người không hề biết rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy trước đây các tra xét Trật Tự cũ đã tổn thương đến biết bao người vô tội, cuối cùng còn lấy đó làm chiến tích thể hiện sức mạnh bản thân, lại càng hách dịch phách lối cho rằng đang đại diện công lý. Nghiệt nợ mà Trật Tự cứ ngày càng tích lũy thành con số vô cùng kia, có phải do chuyện này là nguyên nhân hay không.

Anh đã tự hỏi mấy lần, nhưng cuối cùng đành thôi, thế gian này không có nhiều người tu luyện tà thuật ngũ hành, nên đành chờ tìm được cô rồi tính tiếp. Lữ Liệt Thạch nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Tên Tôn chủ kia làm vô số chuyện ác độc, nếu tìm được Tần Thái rồi tiêu diệt được hắn, cũng coi như là công đức vô lượng. Còn nữa, bản thân cô ấy gánh nợ nghiệt nhiều như vậy chưa chắc đã chịu được lâu dài. Chờ tiêu diệt tên kia xong rồi toàn bộ Huyền môn chúng ta cùng nhau tìm cách. Tuy rằng chưa biết kết quả thế nào nhưng vẫn tốt hơn một mình cô ấy gánh, nếu thật sự không được nữa thì Tần Thái đồi hồn phách đổi thân thể rồi đi trốn lại vẫn kịp, đúng không?"

Bạch Hà trầm ngâm, cuối cùng hạ lệnh nhanh chóng tìm cho ra Tôn chủ, Lam Sầu.

Nhưng đến Thiên đạo còn không thấy được, Trật Tự muốn tìm ra thì nói dễ hơn làm.

Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch tìm ở những nơi cô từng đi qua, không thu hoạch được gì. Cuối cùng Lữ Liệt Thạch nhớ tới một chuyện: "Lão Bạch, tôi nhớ hình như Tần Thái có một đứa con, tên là Lục Hồng Huyên?"

Bạch Hà cũng nhớ lại: "Năm đó lúc cô ấy nhậm chức Tôn chủ, đã điều hướng mọi người gần như quên mất sự tồn tại của đứa bé đó. Nhưng với cá tính của Tần Thái thì đứa nhỏ này chắc hẳn đang ở với người rất được tin tưởng." Hai người cùng nhìn nhau, đều nghĩ đến Bạch Cập.

Tần Thái khó tìm, nhưng Bạch Cập thì dễ dàng. Chỉ là hiện tại hắn cũng ẩn cư nơi núi rừng, đóng cửa tu tiên. Dù nghe nói Tôn chủ cũ đã trở lại, hắn chẳng quan tâm chút nào. Bạch Hà nói rõ ý đồ khi đến đây, hắn nhìn chăm chú Bạch Hà tầm một phút rồi cười lạnh: "Ngươi thật sự muốn biết nó ở đâu sao?"

Bạch Hà và Bạch Cập cứ nghĩ hắn sẽ nhận đứa bé làm đệ tử, hắn lại cực kỳ dứt khoát dẫn hai người đến một thôn trang nhỏ dưới chân núi. Nơi Bạch Cập tu hành vốn không phải danh sơn, lại vô cùng xa xôi trắc trở, thôn trang nhỏ kia càng ẩn sâu hơn, Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch đi đường núi gập ghềnh cả nửa ngày, nghi ngờ không biết bên trong hồ lô Bạch Cập chứa thuốc gì.

Bạch Cập đưa họ đến một ngôi nhà nhỏ, đến thời đại này rồi mà nơi đây vẫn lợp nhà bằng ngói cũ. Giữa sân là hai hàng ghế, một đứa nhỏ đang ngồi bào tấm ván gỗ. Bốn phía vụn gỗ rơi như hoa, dính cả lên trán.

"Đi hỏi đi." Bạch Cập xoay người rời đi, còn Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch như bị sét đánh, đứa nhỏ này là Lục Hồng Huyên sao? Nó, nó chỉ là một thợ mộc tập sự bình thường!

"Huyên ơi, nhà hết lương thực rồi, con đi giã đi!" Tiếng phụ nữ vang ra từ trong nhà, đứa nhỏ đang ngồi bào gỗ liền đứng dậy phủi phủi, dùng khăn lông lau mặt rồi đi kéo bao lớn hạt kê ra cối giã. Lữ Liệt Thạch và Bạch Hà đứng như trời trồng, không thấy một chút Huyền thuật nào tồn tại trên đứa nhỏ này, nó chỉ là một người bình thường.

Lục Hồng Huyên đang hăng say giã cối, thấy hai người mặc đồ trắng như tuyết đứng bên ngoài, hỏi: "Các chú muốn tìm ai?"

Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch nhìn nhau, yên lặng lắc đầu. Bạch Cập đứng chờ gần con đường lớn duy nhất của thôn, thấy bọn họ đi đến thì lạnh lùng nói: "Bạch Hà, dù ngươi có dùng trăm hay nghìn dị mắt nhìn nó, thì nó cũng chỉ là phế vật thôi."

Hắn xoay người trở về núi, Lữ Liệt Thạch than nhẹ rồi suy nghĩ: "Tuy nó thật sự không biết cái gì, nhưng dù sao cũng là con trai của nha đầu kia. Chắc chắn không thể bỏ mặc không quan tâm đến, không thì chúng ta...." Bạch Hà yên lặng nhìn ông ta một cái khiến câu tiếp theo phải ngậm lại.

Ngày tiếp theo, Lữ Liệt Thạch mò đến trấn Chu Dương, nơi này bị đám người Trật Tự đào từng tấc đất lên và không có chút dấu vết. Lữ Liệt Thạch dẫn người đến thẳng nhà cũ của Tần Thái, Tần Thế Huy đã qua đời, bây giờ Tần Tiểu Quý cũng đã ba mươi mấy tuổi.

Lữ Liệt Thạch đã sai người điều tra cẩn thận quá khứ, nắm rõ quan hệ gia đình của cô. Ông ta ra lệnh bắt giữ cả nhà Tần Tiểu Quý vì biết quan hệ anh em nhà này không tệ, sau đó truyền tin ra ngoài sẽ giết sạch cả nhà anh Tần Thái.

Sau đó, Tần Thái thì không thấy đâu nhưng có Bạch Hà đuổi đến, suýt chút là trở mặt với Lữ Liệt Thạch. Ông ta bất đắc dĩ phải thả nhà Tần Tiểu Quý ra.

Không có cách này giải quyết, phía địch lại càng ngày mạnh lên. Vị Tôn chủ kia tự tôn mình thành Thiên hành giả, lôi kéo một đám tín đồ mới. Vốn dĩ Nhân Gian đã tan rã nay bắt đầu phát triển trở lại. Bạch Hà tập trung lực lượng đối đầu với Nhân Gian mới, tuy tên Thiên hành giả không mạnh nghịch trời như trước, nhưng hiện giờ Huyền môn đều là người mới, cũng không thể so sánh với trước kia.

Giữa lúc tối tăm không lối ra, Bạch Vũ bỗng lâm bệnh nặng. Vì Bạch Hà quá bận rộn chuyện Trật Tự nên không có thời gian để tâm, cho đến khi trái tim Bạch Vũ bắt đầu yếu dần, Bạch Hà mới đưa cô bé đến bệnh viện. Anh không dám tin nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra.

Sao có thể? Bạch Vũ chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hơn nữa số tuổi thọ đã được ấn định là 76 tuổi. Sao lại bị suy tim lúc này được?

Anh lật lại Thiên thư Tần Thái đã soạn, số tuổi thọ trong đó vẫn không thay đổi, chỉ là có thêm một năm nguy hiểm, là kiếp nạn không lường trước được. Nhưng Bạch Hà càng khó hiểu, bệnh tim sao có thể là kiếp nạn bất chợt khi từ nhỏ đến giờ Bạch Vũ luôn được khám sức khỏe đầy đủ?

Anh vừa lo việc Trật Tự vừa lo chuyện Bạch Vũ, mệt mỏi không ngừng, Nguyệt Hiện chăm sóc Bạch Vũ hết mức, một khắc cũng không rời. Chỉ có Lữ Liệt Thạch bàng quan, chuyện bệnh tật thì sao tránh được.

Triệu chứng của Bạch Vũ ngày càng nghiêm trọng, đôi khi còn ho ra một chút màu máu nhạt. Bác sỹ phụ trách nhiều lần tìm Bạch Hà nói chuyện, tâm anh đang loạn như ma. Bạch Vũ đang ngủ say, càng lớn cô càng giống Nguyệt Hiện, mặt mày trắng trẻo mềm mại như vầng trăng non. Chỉ là lúc này đang phải đeo bộ dưỡng khí, gương mặt trái xoan tái nhợt vì bệnh.

Nguyệt Hiện ngồi ở đầu giường, ánh mắt dại ra không biết đang suy nghĩ điều gì. Bạch Hà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Nguyệt Hiện tựa đầu vào vai anh, nước mắt như hạt châu nối đuôi nhau.

Hai người im lặng không nói gì, bỗng phía bên kia giường xuất hiện một bóng mờ ngày càng đậm dần. Bạch Hà giật mình đứng bật dậy. Cái bóng dần hóa thành thực thể, là Thiên hành giả. Hắn vẫn mặc đồ trắng, tóc đen dài đến eo, cử chỉ ưu nhã: "Tuổi còn quá nhỏ, thật là đáng thương."

Bạch Hà đẩy Nguyệt Hiện ra sau người: "Ngài tới đây làm gì?"

Thiên hành giả cười lạnh: " Sao lại sợ đến thế? Ta đến để giúp ngươi, hẳn là ngươi biết chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi."

Sắc mặt Bạch Hà biến đổi, năm ngón tay của Thiên Hành giả nhẹ nhàng mơn trớn làn da mặt Bạch Vũ: "Sao lại cố chấp đến thế? Ta có thể thay đổi Thiên đạo, giúp ngươi cứu nó, ngươi biết mà."

Bạch Hà giận đến hóa cười: "Để rồi giống như sư phụ tôi, Giang Vỹ Trúc sao?"

Thiên Hành giả khẽ lắc đầu: "Ta cũng chỉ giúp hắn nghĩ cách thôi, con đường là hắn chọn. Bạch Hà, ngươi với ta không thù không oán, ngươi cũng từng là sứ giả cho ta, vì sao lại một mực căm thù ta như thế?"

Bạch Hà nhanh chóng lấy kính Côn Luân ra tấn công, Thiên Hành giả nghiêng người tránh đi, cũng rời xa khỏi giường bệnh Bạch Vũ. Bạch Hà phẫn nộ: "Ngài đã làm nhiều việc ác, tôi không tin Thiên đạo sẽ để yên cho ngài ung dung mãi như thế?"

Thiên hành giả: "Bạch Hà, lần này ta tới đây là có thành ý. Ta cứu con gái ngươi mà không cần điều kiện gì. Coi như là....trả công ngươi phụng dưỡng nhiều năm đi."

Bạch Hà không tin, kính Côn Luận chợt lóe ánh sáng hướng thẳng đến cánh tay đang định chạm vào Bạch Vũ của Thiên Hành giả, hắn rút tay lại, mặt ẩn nét bất đắc dĩ: "Tỉnh táo lại đi, ngươi muốn nhìn con gái mình chết sao?"

Ánh mắt Bạch Hà kiên định: "Cho dù con bé chết, thì tôi vẫn tuyệt đối không thể người như ngài cứu nó."

Thiên Hành giả còn định nói gì đó, nhưng kính Côn Luân lại đánh tới khiến người tinh thông thuật nghịch chuyển ngũ hành như hắn cũng không dám đối diện trực tiếp, tức khắc biến mất khỏi phòng bệnh. Bạch Hà lập tức đuổi theo ra ngoài, Nguyệt Hiện không yên tâm cũng chạy theo, trong phòng bệnh không còn ai.

"Ba ơi...." Bạch Vũ nhẹ nhàng gọi, sau đó mở to mắt, thét lên tiếng chói tai rồi ngất đi.

Nghe thấy tiếng con gái, Bạch Hà không còn lòng dạ nghĩ đến Thiên Hành giả, vội vàng quay lại.

Không còn ai khác trong phòng bệnh, nhưng khiến Bạch Hà sợ đến mức hồn phi phách tán, cả giường Bạch Vũ đầy máu là máu. Anh mơ hồ phi như bay đến cạnh, sờ vào động mạch chủ của con gái, Bạch Vũ còn sống. Nguyệt Hiện cũng sợ hãi hét lên khiến y tá chạy đến. Thấy tình cảnh đó, y tá lập tức chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sỹ vội vàng đến phòng bệnh: "Là sợ hãi quá độ, cô bé không bị thương, nhưng mà sao trên giường lại có nhiều máu đến vậy chứ?"

Nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra toàn thân Bạch Vũ cẩn thận hơn thì kinh ngạc không nói nên lời, chuyện này làm sao có thể, một người bệnh với trái tim gần như suy yếu đến mức không thể sống, mà giờ đây lại hoạt động rất tốt như một trái tim bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường.

Sao lại có thể như vậy?

Bạch Vũ tỉnh lại, vẫn còn nét sợ hãi chưa hoàn hồn, chỉ biết nắm chặt tay Nguyệt Hiện và Bạch Hà, thốt lên từng chữ: "Ba ơi, mẹ ơi, có quỷ...có quỷ!!!"

Bạch Hà không tin, dù bệnh khí trong bệnh viện luôn rất nặng nề, nhưng phòng của Bạch Vũ luôn có các Huyền thuật sư bảo vệ. Với tu vi như Tôn chủ thì không nói làm gì, mà quỷ thì nhất định không thể lọt vào được. Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Bạch Vũ, Lữ Liệt Thạch mở cửa đi vào.

"Lão Bạch, cho cậu xem cái này." Ông ta mở laptop ra, Bạch Hà và Nguyệt Hiện cùng nghiêng đầu nhìn vào màn hình, trên đó là một đoạn video, khung cảnh là phòng bệnh của Bạch Vũ? Hai người hoảng hốt chăm chú, mọi thứ trong màn hình diễn ra như Bạch Hà đã trải qua từ lúc Tôn chủ xuất hiện cho đến khi Bạch Hà chạy ra khỏi phòng đuổi theo. Sau đó, bên cạnh giường Bạch Vũ đang nằm bỗng lờ mờ xuất hiện một bóng người mặc áo choàng đen dài, phất phơ đuôi tóc trắng toát. Năm ngón tay nõn nà nhẹ nhàng vén tấm chăn màu tuyết lên như gió thoảng phất qua, Bạch Vũ từ từ mở mắt: "Là ai?"

Người đứng trước giường không trả lời, cô ta chỉ chậm rãi kéo vạt áo ra, tay phải hơi cong lại thành một dáng bất thường. Từng tiếng da thịt bị xé rách rợn người vang lên, tia máu từ trong thân thể bắn ra như suối làm ướt sũng vạt áo. Cô ta đang tự đâm ngực mình. Bạch Vũ muốn hét lên nhưng không thể, chỉ há to miệng hoảng hốt câm lặng. Chỉ có Bạch Hà biết tại sao lại như thế.

Móc dị mắt ra khỏi cơ thể vốn sống nhờ nó, không chỉ là xé nát da thịt, mà còn là tiếng hồn phách rách toạt.

Sau đó, ngay trước người cô ấy xuất hiện một quầng sáng màu tím nhạt, từ từ bay đến ngực Bạch Vũ. Ngay khi vừa chạm vào cô bé, ánh sáng tím ấm áp đó dần lan ra bao phủ khắp người. Người đứng cạnh giường kia cất tiếng khàn khàn rất nhẹ: " Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người."

Sau giữa trưa, ánh mặt trời đang sáng rọi nghiêng nghiêng vào từ cửa sổ, không còn dị mắt trong người khiến cơ thể đó không còn được bảo vệ, nhanh chóng bị đốt thành tro rơi từng mảng từng mắng. Thứ còn tồn tại như sự sống chỉ có vết máu nổi bật trên nền trắng đáng sợ kia.

Bạch Hà nhìn chằm chằm vào vết máu chói mắt đó, không biết vì sao ký ức lại trôi đến trấn Chu Dương năm xưa. Một cô bé nhỏ nhắn đứng phía sau anh mà gọi: "Là kẻ lừa đảo họ Bạch sao?"

Anh bỗng quay đầu, thời gian hồi tưởng cũng đứt gãy.

Lữ Liệt Thạch hưng phấn: "Thấy chưa, nhìn thấy chưa! Cô ta đã tới chứng minh vẫn còn tồn tại một phần hồn phách, chúng ta phải nhanh chóng đến tra xét lại trấn Chu Dương, nhất định cô ta vẫn đang ở đó. Chắc chắn là giấu ở trong kết giới nào đó rồi, mau mau đến đó, không được bỏ lỡ dấu vết của dao động thuật pháp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.