Edit: Lộ Vỹ (cảm ơn bạn lộ vỹ đã edit bộ truyện này cùng mình ^^)
Beta: Crow Very Fun
Tần Thái cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô thấy cô bé đối diện bị hóc xương gà rất nghiêm trọng, cổ họng gần chảy máu tới nơi rồi.. Cha mẹ bé gái và chủ quán bên cạnh đều lo lắng. Nếu như những người bên cạnh cô không gây ồn ào thì cô cũng không muốn giúp đỡ.
Tại sao lại như vậy?
Nếu là Tần Thái trong quá khứ, cô sẽ không cần người khác phải nhắc nhở mình.
Thuật trị bằng nước, ở dân gian có rất nhiều xưng hô, ví dụ như thẻ thủy, hay hóa cốt thủy. Là một chú ngữ rất phổ biến có thể sử dụng phối hợp với tâm pháp. Từ xưa các đầu bếp đã truyền nó và cách nấu ăn cho đồ đệ của bản thân.
Tần Thái tiến tới, rót non nửa chén trà, không nói hai lời niệm chú hóa thủy. Lúc này chủ quán và cha mẹ đứa bé chuẩn bị ra ngoài lấy xe
Cổ họng đứa bé khó chịu, liền khạc nhổ, muốn đem xương gà phun ra ngoài nhưng càng làm cho tình trạng nghiêm trọng hơn.
Tần Thái bưng cốc nước đi tới, cô bé này tầm bốn đến năm tuổi, có một đôi mắt tròn xoe rưng rưng rất đáng yêu. Trong lòng Tần Thái dâng lên một cỗ ấm áp, đã lâu không được tiếp xúc với người bình thường, khiến cô có chút không quen.
Tần Thái ôn nhu nói "Uống liên tục ba ngụm nước, đừng ngừng lại"
Bé gái nghe lời uống ba ngụm nước liên tiếp, Tần Thái nhẹ nhàng động viên đứa bé "Ngoan nghe lời nuốt xuống đừng phun ra ngoài"
Cô bé rất nghe lời, lúc này còn nước mắt lưng tròng gật đầu.
Khoảng chừng đợi quá 3 phút, cha mẹ bé gái không nhịn được nữa, thương lượng đưa đi bệnh viện. Tần Thái cũng không ngăn cản, chỉ là vừa đưa ra ngoài không bao lâu thì truyền đến tiếng ồn ào. Mấy người lại quay lại. Lúc này cổ họng bé gái đã không còn xương gà có thể tiếp tục ăn cơm.
Cha mẹ đứa bé rối rít cảm ơn, chủ quán cũng qua cảm ơn, vốn định không thu tiền nhưng chủ nhà không đồng ý, cuối cùng tính toán, quyết định giảm giá cho cả bàn cô 50%.
Cả bàn quay lại ăn cơm được một nửa, ngoài cửa quán lại xảy ra chuyện. Một đám thanh niên tầm hai mươi tuổi bước vào vẻ mặt lưu manh nói: "Vừa rồi ai trị hóc xương bằng hóa cốt thủy"
Không có người nói chuyện, một bàn Tần Thái không sợ bọn họ, nhưng chủ quán có vẻ sợ bọn họ, ông bước tới trước nhiệt tình chào mời "Các vị đại ca, muốn ăn món gì?
Đám thanh niên không cảm kích, đẩy ông qua một bên, lộ ra cánh tay chi chít hình xăm: "Bố mày hỏi là đứa mẹ nào biết dùng hóa cốt thủy"
Tả Lực Khôi không nhìn nổi nữa, vừa muốn đứng dậy, Tần Thái đã nói chuyện: " Là tôi, thế thì sao?"
Cả đám thanh niên đi tới, một bàn này có ít nhất sáu cảnh sát, chỉ là không mặc cảnh phục, mỗi người ngồi chắc như núi. Đám thanh niên này đúng là không có mắt, vẫn vênh váo tự đắc như cũ: " Anh ba của chúng tao bị hóc xương cá, mày làm một cốc hóa cốt thủy giao ra đây. Nhất định phải có hiệu quả tốt nhất, không thì liệu hồn!"
Chú Trác sao có thể khoan nhượng bọn lưu manh càn rỡ này, ngay lập tức muốn phát uy.
Đứng đầu đám lưu manh là thanh niên mặt đầy mụn vén vạt áo, lộ ra cái đao sáng loáng: "Muốn làm gì? ngứa đầu hả, cận thận anh đây cho một nhát đấy"
Tần Thái ngăn cản Tả Lực Khôi đứng dậy, một mặt thật thà thiện lương nói:" Không phải chỉ là hóa cốt thủy sao, chút lòng thành mà đúng không? Cần gì phải động đao động thương làm tổn thương hòa khí?"
Thanh niên vênh váo hừ mũi: "Thế còn tạm được, mau làm đi!"
Tả Lực Khôi đâu chịu để Tần Thái chịu thiệt thòi trước mặt mình, tức giận nói "Lấy đâu ra cái lí đó, tôi thấy anh đúng là mèo con sợ cá khô mà!"
Mấy tên thanh niên còn muốn nói nữa, Tần Thái cười hì hì từ trong phòng bếp cầm ra cái chậu rửa mặt, rửa sạch sẽ rồi đổ đầy nước, chỉ một lúc đã xong: "Làm phiền mấy anh cầm về cho anh ba, nhớ kỹ một hơi uống hết, không ngắt quãng."
Tên mặt mụn đắc ý vô cùng, ra hiệu cho hai thằng đệ bê chậu nước rời đi. Tần Thái quay đầu lại nói với chủ quán "Lúc tính tiền tính luôn cho tôi tiền cái chậu nhé"
Một lát, mọi người trong cửa hàng đều cười vang.
Tần Thái quả thật muốn biết anh ba có thể uống hết cả chậu nước lớn hay không, thế nhưng bây giờ đã quá muộn, cô phải trở về.
Tả Lực Khôi muốn đưa cô về, anh có xe cảnh sát. Tần Thái cũng không khách khí —— bắt xe giờ này, cô sợ không an toàn.
Lúc này Mấy ông lớn đều tỏ ra cung kính với cô, bà chủ nhà tên là Vi Giai, cực kỳ muốn trao đổi số di động với Tần Thái. Tần Thái cũng không phải người tự cao tự đại, lập tức đồng ý
.Ngồi vào xe, mấy người bên ngoài ra tiễn, Tần Thái vung tay tạm biệt đến tê rần, Tả Lực Khôi ngồi vào ghế lái xe "Cô ở chỗ nào?"
Tần Thái nói địa chỉ: "Thiên lư loan."
Tả Lực Khôi ngẩn ra —— quả nhiên là thế, xem chiêu thức đã được dạy dỗ bài bản, Tần Thái chắc chắn là người có thế lực, không ngờ cô lại ở tại nơi như thế này...
Anh chỉ cười nhạt: "Đúng là người có tiền."
Tần Thái ngẩn ra, lúc này mới đỏ mặt: "Không phải, ông chủ tôi ở chỗ ấy, tôi cũng chỉ đành phải ở chỗ ấy."
Tả Lực Khôi có chút không thoải mái: " Cô ở cùng với ông chủ?"
Tần Thái rất thuần khiết trả lời: "Ừm."
Tả Lực Khôi còn muốn hỏi lại, nhưng dù quan hệ của hai người còn chưa thân tới mức không có gì giấu nhau: "Ở nơi này không có xe, ra vào sẽ rất bất tiện. Lần sau có việc liền gọi điện thoại cho tôi, tôi... Nếu như cô không ngại, tôi rất tình nguyện đưa đón."
Tần Thái cười vui vẻ: "Bình thường anh còn bận vì nhân dân phục vụ, tôi nào dám làm phiền anh, ha ha."
Xe chỉ chở tới bên dưới ngọn núi liền dừng lại, Tần Thái không muốn để cho Thông Dương Tử nhìn thấy Tả Lực Khôi. Như Sa Ưng từng nói,tuy rằng hai bên không có xung đột ngoài mặt nhưng gặp nhau trực diện cũng có chút lúng túng, vậy thì không tốt lắm.
Tả Lực Khôi giống như đã hiểu ra cái gì, không có kiên trì đưa lên. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thái, trong ánh mắt mang theo một loại tâm tình không diễn tả được, thật giống như nhìn thấy một con mèo lông dài đẹp đẽ lại trở nên ngu ngốc, nên vô cùng tiếc nuối.
"Thật ra cô là một cô gái tốt, lại... có tuyệt kỹ, tôi cảm thấy không cần thiết phải... " Anh nói chuyện lại có chút ấp a ấp úng.
Tần Thái giật mình —— lẽ nào anh ta đã phát hiện ra cái gì rồi hả?!
Tần Thái đương nhiên không rõ, Tả Lực Khôi cũng không nói tiếp.Tần Thái vẫy tay chào anh, rồi đi theo đường lớn lên núi.
Về đến nhà, đang là sáng sớm. Người giúp việc còn chưa tới, Tần Thái đi tới nhà bếp làm đồ ăn sáng. Cô lần đầu tiến vào phòng bếp ở đây. Bên trong có đủ các loại rau dưa hoa quả.
Tầng dưới tủ lạnh còn có bánh nhân thịt, có thể thấy được người làm rất tận chức.
Tần Thái cũng không biết bọn họ muốn ăn cái gì cho bữa sáng, đành nấu ít cháo —— Thật ngại quá, cô không dùng nồi áp suất ninh cháo, dùng bếp ga vẫn đơn giản hơn, cô nấu bằng xoong bình thường.
Sau đó xào hai món ăn, vốn đang rất muốn ăn, lại nhìn thấy mảnh nhỏ móng tay bên trong thịt, lại còn dùng nhũ màu hồng.
Tần Thái cả người tê rần, liền nghĩ tới bánh bao nhân thịt người!! Cô run rẩy cầm cái móng tay lên nhìn kỹ. Đây đúng là móng tay người, lẽ nào... Bình thường Thông Gia đều ăn... Thịt người?!
Lạnh cả người, Tần Thái cũng không biết liệu món đậu phụ xào thịt mà mình làm, và cái thi thể mất tích của chị Hồng, có phải là món đấy hay không?
Nghĩ đến liền muốn ói ra, đương nhiên là ăn không vô rồi. Ngay lập tức không còn cảm giác muốn ăn nữa
.Tần Thái không ăn, vẫn phải là đi gọi Thông Gia và Đàm Tiếu ăn.
Lầu hai, Tần Thái gõ cửa phòng Đàm Tiếu, vừa gõ một cái cửa liền mở ra, trong lòng TầnThái còn ám ảnh việc phát hiện ra thịt người, tim đập rất nhanh, lúc này ngó đầu nhìn vào phòng, cô suýt chút nữa chảy máu não —— chỉ thấy trong phòng,Thông Gia và Đàm Tiếu nằm ở trên giường đắp chung một cái chăn mà ngủ!
Đây là tình huống gì vậy!!!
Ba đôi mắt nhìn nhau, Tần Thái đi cũng không được, không đi cũng không xong,cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười khan hai tiếng: "Ha ha, chào buổi sáng Thông Gia, chào buổi sáng Đàm Tiếu, bữa sáng ở trên bàn, ta đi làm, gặp lại sau... Ha ha...."
Mẹ nó, không cẩn thận phát hiện bí mật ông chủ ăn thịt người, xoay người lại phát hiện hắn và tiểu thụ, mình có thể bị diệt khẩu hay không đây?!
Trên đường cái, Tần Thái vừa đi vừa xoắn xuýt —— Đây là chuyện gì! Hắn sẽ không chặt mình làm nhân bánh xào thịt chứ?!
Không được, muốn chết cũng phải chết có giá trị!
Cả ngày này, Đàm Tiếu đều không phái Tần Thái đi làm nhiệm vụ. Đàm Tiếu và Tần Thái ở cùng một cái văn phòng, hai cái bàn làm việc đối diện nhau. Hoàn toàn theo kiểu "ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy."
Cũng may anh ta làm ở sảnh, còn phải tiếp đón lúc khách đến, xem dấu hiệu bệnh tình, tìm hiểu nguyên nhân sinh bệnh, hắn cũng không thường xuyên ở trong phòng làm việc là tốt rồi.
Buổi trưa, A Tử gọi thức ăn bên ngoài, lúc này Đàm Tiếu mới về văn phòng ăn cơm, hai người ai cũng không nhìn đối phương, yên lặng ăn, Đàm Tiếu cuối cùng mở miệng: "Tôi cảm thấy, phải giải thích một chút. Chuyện sáng sớm không giống như cô nghĩ đâu..."
Anh ta đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, mười ngón tay thon dài, như là đàn dương cầm, cực kỳ lịch sự.
Tần Thái cảm thấy thoải mái, mặc kệ có thể bị chặt thành thịt nhân bánh hay không, cô đều muốn thực hiện giá trị của chính mình: "Tôi tin, tôi tin, chỉ cần anh gọi Sa Ưng về, đồng thời thề sẽ không chuyển anh ấy đi nữa, anh nói cái gì tôi cũng tin!
Đàm Tiếu không giải thích: "Chuyện của Sa Ưng là vấn đề của bản thân cậu ấy, người khác không chen mồm vào được. "
Tần Thái ồ một tiếng: " Đàm trợ lý yên tâm đi, con người của tôi luôn luôn kín miệng, chuyện của lãnh đạo tôi không bao giờ đem ra bàn tán." Đàm tiếu gật đầu, Tần Thái nói tiếp" Bình thường tôi chỉ là nói cho chị Phượng lao công nghe mà thôi."
Đàm tiếu ho sặc sụa, phun cả thức ăn ra.
Chị Phượng có một sự tích thần kỳ?
Ngày đầu tiên đi làm, chị ấy đã có thể kể chính xác tên của bảo an, đồng nghiệp trong công ty từ lầu 1 lên lầu 9. Ngày thứ hai liền biết tuổi tác bình quân của các bảo an tầng 19, bao nhiêu người chưa kết hôn, muốn tìm đối tượng như thế nào...
"Tôi cho cô biết, chuyện của Sa Ưng, tôi không làm chủ được... Muốn đi cũng là ý của chính anh ta, nếu như cô có thể khuyên anh ta trở về, tôi cũng không thèm quản." Cơm nuốt không trôi, Đàm Tiếu đứng lên. Anh ta cực kỳ yêu thích sạch sẽ, bình thường trên người đều mang khăn tay. Vào lúc này dọn bàn làm việc, " Nhưng mà nếu như cô dám nói lung tung, tôi liền nói cho Thông Gia, thịt cho mèo ăn đã bị cô làm thành đậu xào thịt cho ngài ấy ăn rồi!!