Tần Thái đang khẩn trương, Đàm Tiếu cảm giác được. Anh vuốt v e mái tóc dài của thân thể này như vuốt v e mấy con chó con mèo, Tần Thái có thể cảm giác được hơi thở của anh. Thật ra từ sâu trong lòng mà nói thì cái cảm giác dương khí nồng đậm này làm cô rất thoải mái.
Đặc biệt là lúc Đàm Tiếu hôn cô, hơi thở kia dường như có thể thấm vào trong cơ thể này.
Nhưng rốt cuộc vẫn rất ngượng ngùng a, mà mẹ nó___ rốt cuộc cái này có tính không* a?!
Giống như không tính, thì thân thể của cô đúng là đang nằm trong căn phòng kia mà ngủ. Nhưng lại giống như tính.... Tần Thái miên man suy nghĩ, Đàm Tiếu lại vén cái váy ngắn của cô lên, lòng bàn tay âu yếm vuốt v e. Tần Thái cảm thấy dù sao thân thể mẫn cảm này cũng không phải của mình, thôi thì hưởng thụ vui sướng chút có làm sao.
Dùng âm khí nuôi dưỡng với thi thể bình thường không giống nhau. Cơ thể này mềm mại, có tính co dãn, ngoại trừ nhiệt độ có chút thấp so với bên ngoài, thì hoàn toàn giống như người sống. Mà nơi này có rất nhiều cơ thể chất lượng tốt do Thông Dương Tử trực tiếp nhiếp hồn, dùng âm khí nuôi dưỡng, nên đặc biệt hiệu quả.
Đàm Tiếu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng thử, Tần Thái hừ nhẹ một tiếng. Đàm Tiếu lại hôn lên trán cô, dùng tay nắm lấy tay cô hướng về chỗ nóng rẫy kia. Mu bàn tay mới chạm nhẹ vào thì Tần Thái đã rụt trở về, giọng Đàm Tiếu trầm xuống: " tôi với Sa Ưng, ai lớn hơn?"
Tần Thái sửng sốt một chút: " Không biết".
" tôi không tin"
Tần Thái không để bụng: " anh không tin kệ anh, tôi đâu có hỏi anh ta,ai mà biết các người sinh năm nào?".
Đàm Tiếu không biết nên khóc hay nên cười, đưa eo trầm xuống, Tần Thái hừ một tiếng. Hắn mới hỏi lại: " tôi là muốn hỏi... tôi với hắn ta, cái của ai lớn hơn?".
Tần Thái lúc này mới phản ứng lại được, mặt mũi tức khắc đỏ bừng: " lớn cái em gái anh, muốn biết thì tự đi mà so a!! tốt nhất là hắn nhắm rượu anh luôn đi!!".
Đàm Tiếu lại cười một tiếng, đột nhiên dùng chút lực, ngay lập tức vùi vào phần non mền phía dưới.
Tần Thái còn rối rắm, cũng không phối hợp lắm, Đàm Tiếu hoàn toàn tự giúp bản thân. Cũng may anh ta nhiều ngày không nếm vị thịt nên cũng không rảnh lo đến Tần Thái, hoàn toàn đắm chìm trong lạc thú.
Tần Thái cũng không phải đầu gỗ, tuy rằng thân thể này không mẫn cảm cho lắm, nhưng cũng rất ngượng ngùng khẩn trương nha. Cô nắm chặt lấy vạt áo bên hông Đàm tiếu, nắm đến nhăn nhúm một cục.
" nè, Đàm Tiếu,anh nhẹ một chút" Tần Thái có chút nói lắp.
Đàm Tiếu hôn cô thật sâu, nhẹ giọng đáp: " ừ".
Anh ta chỉ đáp ứng miệng, tay lại không hề giảm lực. Cứ như vậy mưa rền gió dữ một lúc, thẳng đến hơn nửa giờ sau mới ngừng.
Tần Thái thật là đau eo mỏi lưng- cái thân thể này chắc khó mà dùng lại được. Cô muốn ngủ, Đàm Tiếu chưa đã thèm, nhưng lúc này chắc chắn Thông Dương quán đang có khách hàng đang chờ.
Anh nghĩ nghĩ vẫn nên đứng dậy thay quần áo. Tuy là người văn nhã, nhưng dáng người lại cực tốt, toàn thân không có lấy chút thịt thừa. Tần Thái nhũn cả hai chân, lười nhác ôm chăn xem anh ta thay quần áo, Đàm Tiếu thay xong quần áo liền ra cửa.
Tần Thái cho rằng anh ta đi Thông Dương quán, chốc lát sau Đàm tiếu trở lại, đem Tần Thái ôm vào lòng: " nhập về lại đi, bằng không tôi đi rồi ai chăm cho cô".
Tần Thái mệt đến mức không thở được, không chịu đâu= = chính thân thể của cô đến giờ còn chưa có ổn. Đi vào chắc chắn sẽ rất đau nha.
Đàm Tiếu lại hôn cô một lúc, nhìn thời gian thì thấy không còn sớm, lại thúc giục: " nhanh lên, không cô lại ngủ mất".
Tần Thái ở trong thân thể khác mà xuất khiếu thì mất chút thời gian, cũng chỉ đáp lời: " anh đi trước đi, rồi tôi sẽ nhập qua".
Đàm Tiếu còn muốn nói nữa, thì A Tử gọi điện tới. Hỏi Thông gia khi nào thì đến, mấy khách hàng còn đang chờ. Đàm Tiếu trấn an cô ta, lay lay Tần Thái còn đang ngủ: " nhớ rõ là nên nhập lại đi, thân thể này dựa vào âm khí, cần đặt ở phòng lâu, đối với cô không tốt. Cô lại cứ ngốc trong này, đối với hồn phách cô càng không có lợi".
Tần Thái ừ ừ hai tiếng, mắt còn chưa mở ra. Đàm Tiếu thở dài, vội vàng ra cửa.
Mười mấy phút sau, Tần Thái vừa mới muốn ngủ, Đàm Tiếu lại gọi điện thoại lại đây. Tần Thái lúc này mới lười biếng mà nhập lại, hai cái thân thể nữ đặt cạnh nhau thật là... xấu đẹp rõ ràng = =
Tần Thái vốn tính là ngủ nhiều thêm chút rồi mới đem thân thể kia về lại lầu một, nhưng không ngủ bao lâu, Đàm tiếu trở lại. Tần Thái mở to mắt, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê.
Đàm Tiếu lắc đầu, đem thân thể kia đến phòng tắm rửa sạch rồi lau khô, ôm về lầu một. Trở về thấy Tần Thái còn đang ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi Thông Dương quán.
Vào giữa trưa thì Tần Thái bị Tả Lực Khôi gọi điện đánh thức, lần này anh khá khẩn cấp: " cô đang ở đâu?!".
Tần Thái ngủ đủ rồi: "ở nhà, làm gì?"
Tả Lực Khôi thái độ rất tốt: " tôi đang ở trước cửa Thiên Lư Loan, vẫn là chuyện cái lò gạch lần trước, đi cùng tôi qua đó một chuyến đi?"
Tần Thái bắt đầu lười biếng mà mặc quần áo, di động kẹp giữa vai và lỗ tay: " phát sinh chuyện khác à?"
Tả Lực Khôi ừ một tiếng: " tôi chờ ở cửa, ra tới lại nói"
Trên tay Tần Thái vẫn còn vết thương, tuy rằng Đàm Tiếu cho thuốc tốt, nhưng cô lại không nhập về thường xuyên, nên tốc độ lành không nhanh. Rút kinh nghiệm, cô thu thập đầy đủ la bàn, kính bát quái, chu sa linh tinh, lần này không hề tay không mà đi. Vừa mới ra cửa, quả nhiên thấy một chiếc xe cảnh sát.
Nhìn thấy ánh mắt của bảo an tiểu khu, Tần Thái thực đau đầu: "làm ơn lần sau đừng dùng xe cảnh sát đưa đón tôi được không? Ai không biết lại tưởng tôi phạm tội gì"
Tả Lực Khôi đón lấy cái bao trong tay cô, giúp mở cửa xe bên ghế phụ: " nhìn đi, tội phạm nào mà có đãi ngộ như này?!"
Xe vừa mới xuống quốc lộ Bàn Sơn, Đàm Tiếu liền gọi điện thoại tới: " khách hàng mà tôi nhận, tư liệu sẽ được chuyển đến trong tối. Phía trên có tới vài người, tôi sẽ ứng phó, đi nhanh chút rồi về, nhớ ăn cơm"
Tần Thái nha một tiếng: " tôi cùng bạn đến một nơi, anh cứ tùy tiện đi"
Cúp điện thoại, Tả Lực Khôi liền hỏi một câu: " bạn trai?!"
Tần Thái lắc đầu: " đồng nghiệp"
Xe dừng trước một cột đèn giao thông, Tần Thái đột nhiên thất hình bóng quen thuộc, cô bỗng nhiên ló cái đầu ra cửa xe, Tả Lực Khôi phát hiện: " sao vậy?"
Tần Thái lắc đầu, trong lòng lại dâng lên sóng gió động trời ―— cái thân ảnh kia... là mẹ Tần Chu Bích Hoa. Gặp lại như cách một đời người, nước mắt cơ hồ chảy xuống.
Thấy cô thần sắc kì lạ, Tả Lực Khôi dừng xe lại: " người quen sao?"
Tần Thái cố gắng kiềm chế không chạy tới, tần mẹ đang giúp Tam ca xách hành lý, đúng rồi,Tam ca... hẳn là đã thi đậu đại học nhỉ?
Cô đứng ở giao lộ đèn giao thông, cuối cùng thì tất cra chi là quá khứ ―— Cô hiện tại đang ở đây, lại có quan hệ vi diệu với Tả Lực Khôi. Mấy cái thông tin cá nhân này, anh ta biết được càng ít càng tốt.
Nhưng mà hiện tại cô có thể tahy đổi diện mạo, vậy có thể về nhà xem không?
Trong lòng bỗng nhiên thật hưng phấn, giống như thấy được ngôi nhà cũ ở trước mắt.
Tả Lực Khôi nhìn cô một lúc, dù sao hắn làm nghề này để kiếm cơm, đương nhiên mơ hồ biết được Tần Thái không bình thường: "không chào hỏi sao".
Tần Thái chỉ lắc đầu: "nhìn lầm thôi"
Xe vượt qua đám đông chạy về phía trước, Tần Thái nhịn xuống không quay đầu lại.
Một lát liền đến lò gạch, Tần Thái lúc này mới thấy kinh dị, cây dâu kia vẫn còn ở đó, chỉ là phía trước bị đào lên một hố sâu.
Tả Lực Khôi giọng nói ngưng trọng: "tôi đã điều tra tư liệu rồi, trước kia đây là nơi xử ly tội phạm tử hình ở địa phương, bị bắn chết không ít người, liệu có phải hay không..."
Tần Thái nhìn nhìn cái hố, lập tức phát hiện điểm kỳ dị = =
Bộ rễ của cây dâu kia, có thể nằm tự nhiên trong cái hố, giống như chưa từng bị đụng tới.
"bộ rễ này đã ở trong đó hơn một đêm, hơn nữa..." Tả Lực Khôi nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra: "lò gạch mấy ngày nay lại chết thêm ha mạng người, nguyên nhân cái chết giống với người trước. Bước đầu tiên phân tích là bị cạn kiệt nước trong cơ thể, có lẽ đây là thứ mà các cô gọi là hút cạn tinh khí".
Tần Thái xem xét bộ rễ, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình: "anh là nói, có khả năng cây dâu này thành tinh, hút nhân tinh khí?"
Tả Lực Khôi chỉ có gật đầu.
Tần Thái sờ sờ cây dâu kia, lẩm nhẩm tự nói: "chậu rửa mặt a chậu rửa mặt, chuyện này là không trách được ta, ta cũng sẽ không chỉnh dung, đúng không??"( deyun: khúc này hơi khó hiểu, bạn nào hiểu đc nói ta nha)
Tả Lực Khôi không biết cô đang nói cái gì, cô lại vẽ mười cái bùa hàng ma.
Ở huyền môn, yêu là chỉ vật còn sống thành tinh, quỷ là chỉ vật sống sau khi chết từ hồn phách hóa thành, mà ma thì lại khác một chút, nó không phải yêu cũng không phải quỷ, không có chút lương thiện nào đều bị quy thành ma.
Mà Tần Thái không vẽ bùa hàng yêu là vì = = cô không biết vẽ a.
Cho nên khi gặp mấy chuyện này, cô chỉ có thể vẽ bùa hàng ma ( deyun: em lạy chị ^^)
Dán bùa lên, Tần Thái liền quay về cái phòng gạch kia: "tôi trước ngủ...ách ách, nhập định một lát, nhìn xem nó là yêu quái gì, trước tiên anh đừng kinh động nó"
Tả Lực Khôi cũng sốt ruột: "cố gắng nhanh lên chút, dán một đống bùa như vậy sẽ làm người khác sợ"
Tần Thái cũng không nói gì nhiều, tự giác ngủ.
Đây đúng là một cây dâu tinh, đã tu ra có đầu có tay, nhưng mà mặt lại không phải là cái chậu rửa mặt. Tần Thái đứng trước mặt nó, hơi hoang mang: "mặt ngươi không phải rất lớn sao?"
Cái cây kia lại vô cùng tàn bạo: "các ngươi từ đâu chui ra vậy, cái gì cũng không biết, chỉ biết đào đào, đào cái em gái ngươi a!! việc chính không làm, nhìn là biết không được cái tích sự gì, các ngươi tin ta đập chết các ngươi hay không? Có cha sinh nhưng không có mẹ dạy, một chút giáo dưỡng cũng không có..."
Tần Thái còn chưa có nói từ nào đâu, đã bị nó mắng đến máu chó phun đầy đầu.
"..." nửa giờ sau, Tần Thái bị nó dang cây đập tỉnh. Cô sờ sờ trên lưng thì thấy có một vết roi, ứa nước mắt: "Tả Lực Khôi, mau đem một thùng xăng tới đốt nó cho tôi, khốn khiếp!!"
Tả Lực Khôi có chút do dự: "không tra ra chân tướng đã phá hư hiện trường, không tốt lắm đâu"
Tần Thái mặc kệ: "anh xem nó dám đánh lên lưng tôi này, ngao!"
Tả Lực Khôi vừa thấy, cũng tức giận, không nói hai lời liền xách cái thùng xăng lại đó, ai biết được cách cái cây một trượng thì lại không tiến được, tạt cũng không tạt được.
Tần Thái cũng phát hỏa, liền lấy cây dâu làm tâm, vẽ một vòng tròn bán kính một trượng, đem xăng tưới xung quanh, đốt lửa. Lửa đốt không bao lâu, trời đang mây đẹp bỗng dung mây đen dày đặt kéo đến, khoảng hai phút sai thì bắt đầu mưa.
Tần Thái cùng Tả Lực Khôi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu thấy bồn chồn = =thứ này đã tu thành tinh, có thể hô mưa gọi gió, cô không đối phó được.
Đứng trong mưa to, Tần Thái cả người ướt sung, mười cái bùa hàng ma cô vẽ giờ một chút cũng không xài được, lúc này chúng ngấm nước mưa trở thành vụn giấy luôn rồi. Tả Lực Khôi cũng có chút chật vật, chỉ mình cây dâu kia vẫn xanh mơn mởn trong mưa, tươi tốt như ban đầu.
Ánh sáng bị mây đen che mất, chung quang càng lúc càng tối. Một thanh âm twuaj hồ gần bên tai: "cô bé nhỏ, bổn tọa vốn định thả ngươi một con đường sống, hiện tại xem ra, ngươi cũng có chút điểm chân truyền đấy, chắc chắn rất bổ a!"
Thân cây dâu trườn tới, mấy nhánh cây giống nhau quất về phía Tần Thái.
Tần Thái giận dữ: "phi, chỉ bằng ngươi cái chậu rửa mặt, còn muốn ăn lão tử!?"
- --------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói, nhiều hơn mạo phao, nhiều hơn chấm điểm, nhiều hơn tùng thổ, nhiều hơn bón phân, tra một hồi lớn lên càng tươi tốt đát...ân, như thế nào chủng loại lại thay đổi? ( deyun: thật sự là không hiểu tác giả nói gì ^^)