Tần Thái bị đám hoạt thi giẫm đạp không thương tiếc, nằm dưới đáy hồ mà khóc không ra nước mắt. Tả Lực Khôi đứng phía trên thì nôn nóng, bắt được con hoạt thi nào cũng không dám đánh chết: "Tần Thái? Con nào mới là cô vậy??"
Tần Thái cố sức bò dậy, nhưng lại không được, thực sự không được. Hơn nữa con hoạt thi này không thể so với thân thể mà Thông Dương Tử nuôi dưỡng, chúng nó hoàn toàn không có tác dụng bảo hộ hồn phách. Ở dưới đáy hố, có âm khí thì không cảm thấy gì, một khi đi lên tiếp xúc với dương khí, Tần Thái chỉ sợ gặp chuyện. Nhưng bây giờ Tần Thái chỉ có thể cố ly hồn mà thôi.
Muốn ly thì cần lòng yên tĩnh, mà một đám hoạt thi đạp lên cô, làm sao mà tĩnh được đây? Mà càng hoảng thì lại càng hỏng. Vị sư thúc của cô chờ không kịp: "nếu ngươi lưu luyến dưới đó, vậy ta đi đây!"
" đừng đi mà!" Tần Thái luống cuống "sư thúc, con sẽ lên liền đây!"
Cô nhắm mắt niệm khẩu quyết, vì sốt ruột muốn nhanh chạy trốn, rốt cuộc chỉ dùng hơn mười phút liền lên được. Cô vừa mới ngoi lên, hồn bị dương khí ập tới đau giống như bị tưới nước sôi. Nếu là lúc trước thì không sao, nhưng cái thân thể hoạt thi nhiều hủ khí ô uế, làm hồn phách của cô bị vấy bẩn.
Cũng may là còn có người trong nghề, Bạch Cập lập tức kéo hồn phách của cô thu vào trong một cái bình nhỏ không tráng men.
Tần Thái vốn đang cảm thấy hồn phách bị vẩn đục không chịu nổi—— lúc cô ly hồn thì bị cây dâu tinh đoạt xác, đối với hồn phách tổn thương không nhỏ, mà hồn của cô lại nhập vào hủ thi, cho dù nhập lại vào thân thể thì cũng ảnh hưởng đến đầu óc về sau.
Mà lúc này, ở trong cái bình, cô lại cảm thấy rất thoải mái. Vách tường xung quanh giống như một cái hút bụi hút hết khí hư vẩn đục trong hồn phách của cô đi.
Cô không khỏi khen ngợi: "sư thúc, cái bình này của người dùng thật là tốt!"
Bạch Cập hừ lạnh: "đây là tịnh hồn đàn, tốt rồi đúng không? Vậy thì đi ra đi"
Tần Thái cảm thấy đã không có việc gì, lập tức chui ra, vừa tự an hồn, vừa nhập lại vào thân thể.
Bạch Cập hoàn toàn không quản cô, tự đi thu thập cây dâu tinh kia. Cái cây kia lúc ở trước mặt Tần Thái thì diễu võ dương oai mà lúc này đột nhiên héo khô, Tần Thái so với Bạch Cập, ai cao ai thấp rõ ràng = =
Tả Lực Khôi vừa xoa đầu Tần Thái, vừa tán thưởng: "sư thúc của cô thật có bản lĩnh!"
Tần Thái lại suy nghĩ chuyện khác: " xin hỏi Tả đội trưởng, cái u trên đầu của tôi đây, là ai làm vậy?"
" a..." Tả Lực Khôi hô một tiếng, Tần Thái đập một phát lên đầu anh ta
" bảo anh nhẹ tay thôi anh còn như vậy, tôi vì ai mà bị thế này, anh thật không có lương tâm!"
Tả Lực Khôi bị cô gõ đến căng da đầu, anh cảm thấy Tần Thái như vậy đặc biệt thân cận: "tiểu thư à, cô tha cho tôi đi, tôi chỉ gõ một cái là ôm đi liền mà!"
Hai người đang đùa giỡn, Bạch Cập bên kia dùng một sợi tơ hồng quấn quanh cây dâu tinh tám vòng, tiếp đó vẽ lên cây một cái bùa yêu bằng máu chó đen.
Tuy rằng đối với vị sư thúc này nhiều kinh sợ hơn là hảo cảm, nhưng Tần Thái vẫn nhịn không được cảm thán—— bộ dáng hắn vẽ bùa, thật sự rất đẹp trai, rất có phong thái đại sư nha.
Cây dâu tinh kia bạo nộ một trận, còn đang liều mạng ném nhánh cây. Bạch Cập cầm lên một hộp vôi tôi, vẽ một vòng tròn quanh cây dâu tinh. Tiếp đó lấy ra 3 cây hương cắm về phía chính Đông của cây dâu, niệm chú một lát rồi quát một tiếng: " khởi!"
đột nhiên lửa nổi lên chỗ cây dâu tinh, nó khóc thét một tiếng, toàn bộ thân cây là cây đều run rẩy.
Tần Thái lại đang xem Bạch Cập vẽ bùa trừ yêu——má, thì ra là vẽ như vậy! vẽ nhanh quá không nhớ kịp!
Cô không biết liêm sỉ lấy di động ra chụp một tấm!!
Bạch Cập không để ý đến hành động vô liêm sỉ đó, bình tĩnh nói: "mười lăm vạn cộng lên một ngàn lẻ một đồng, nhanh gửi đến chỗ ta"
Tần Thái khó hiểu: "không phải vậy chứ sư thúc, chỉ giúp thêm một chút, người lại thu thêm một ngàn!"
Hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi đen bằng tơ tằm, ống tay xắn đến tận khuỷu tay, ngưc phanh ba cúc áo, cơ bắp rắn chắc lại kiện mỹ, gợi cảm chết người.
" nga.." Tần Thái không muốn giảng đạo lý cùng hắn, chỉ đành đồng ý: "ủa? mạng của ta chẳng lẽ chỉ đáng một ngàn đồng thôi sao?!"
Bạch Cập đang bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe vậy đầu cũng không nâng: "đúng ra là, tịnh hồn đàn dùng để cứu ngươi đáng giá một ngàn đồng"
Tần Thái bừng tỉnh đại ngộ, nàng tính toán một chút: "vậy sao phải thu thêm một đồng chứ, hế... mẹ nó!!"
Sư thúc, người thật biết đả kích người khác nha!!
Tả Lực Khôi đã cười đến gập eo, Tần Thái thẹn quá hóa giận: "mười lăm vạn kia ngươi trả đi!! Đúng rồi, còn có một ngàn lẻ một đồng, hừ!"
Bạch cập quay đầu liếc Tả Lực Khôi một cái, ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở: " ngươi nên báo luôn ba mươi vạn đi, đỡ phải rắc rối"
Tả Lực Khôi không hiểu, Tần Thái cũng không hiểu, mà Bạch Cập đã xách đồ đạc đi mất rồi.
Cây dâu tinh cũng đã bị đốt, Tần Thái muốn trở về. Lúc này đã gần 6 giờ chiều, Tả Lực Khôi gọi vài người đến trông coi hiện trường, còn anh thì tự mình đưa Tần Thái về nhà.
Đến trước của tiểu khu, Tần Thái còn thấy con chó hung dữ suýt cắn cô lần trước. Lúc này nó ngơ ngơ ngác ngác ngồi trước hòn non bộ của tiểu khu, ánh mắt vô hồn.
Tần Thái lớn gan đến gần nó, dùng thiên hồn khống chế. Cô muốn nó đi ba bước, nó liền tiến về phía trước ba bước. Cô muốn nó lùi thì nó lùi. Thấy thú vị, Tần Thái đi lên bắt chuyện với chủ của nó: " hình như con chó này có vấn đề?"
Chủ của con chó là một người đàn ông tầm ba lăm ba sáu tuổi. Thấy Tần Thái hỏi, anh ta có chút khiêm tốn: " à, không biết là bị làm sao, gần đây nó rất kỳ lạ"
Tần Thái cúi người sờ sờ đầu con chó: "bán nó cho tôi đi"
Anh ta khó hiểu: " cô nên mua chó lúc còn nhỏ nha"
Tần Thái muốn dùng con chó này để tìm hiểu về hồn phách, dù sao nó cũng ngốc đến vậy rồi, tạm dùng thôi, cũng không nên hại thêm con chó nào khác. Lúc này thấy chủ của nó không có ý định bán, cô thương lượng: "tôi thấy được nó không bình thường, chi bằng bán cho tôi"
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: "chỗ nào không bình thường?"
Tần Thái đỡ trán—— xem ra vị hàng xóm đây cũng thật nhiều chuyện nha. Cô mặt không đổi sắc: " Tôi ôm về rồi xem nó bị cái gì, chỉ sợ không phải là chuyện tốt"
Anh ta suy nghĩ một lát, nhìn nhìn con chó: "... vậy cô mang nó về nuôi đi"
Tần Thái không có thiên nhãn, nên nhìn không ra được vì sao ấn đường của anh ta lại hóa đen, chỉ cảm thất kì quái. Cũng không hỏi nhiều, Tần Thái dắt con chó: " bao nhiêu tiền?"
chủ con chó không phải là dạng người thiếu tiền, liên tục xua tay: " tiền không quan trọng, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc nó bị làm sao?"
Tần Thái thấy việc này cũng không tệ, lập tức chỉ chỉ biệt thự của Thông Dương Tử: " tôi sống bên kia, nhưng mà dù có vấn đề gì thì cũng phải tặng nó cho tôi"
Anh ta rút từ trong ví ra một tấm danh thiếp, trên đó ghi tổng giám đốc của trung tâm giải trí Lịch Tuyền Hưu Nhàn, Chu Chí Minh. Cô đưa số điện thoại cho Chu Chí Minh, rồi dắt chó về nhà.
Trong nhà chỉ có Đàm Tiếu, người làm công đã tan việc về hết. Thấy Tần Thái dắt con chó lạ, Đàm Tiếu đem nó ra vườn hoa, rồi mang tạp dề tự mình nấu cơm: " cô đã chạy đi đâu vậy? gọi cũng không bắt máy"
Tần Thái thả mình bất động trên sô pha: " tôi cầm theo điện thoại của Thông gia, còn nữa, xém chút là không về được nhà rồi"
Đàm Tiếu đem thức ăn đặt lên bàn, Tần Thái ăn ngập miệng, cô cảm thấy có trợ lý riêng thật là tốt: " Đàm Tiếu, anh đúng là vợ hiền vợ đảm nha!"
Đàm Tiếu lôi cái notebook ra, nhìn nhìn: " hôm nay có ba khách hàng đến Thông Dương quán, tình trạng bệnh với bát tự ngày sinh tôi đã ghi lại, cô nhớ xem qua. Buổi chiều có hai người một tăng một đạo tự xưng là đồ đệ của cô đến tìm, tôi đã thay cô hẹn họ 10 giờ tối mai đến đây. Sắp tới là đại hội báo cáo công tác 9 tháng một lần của Nhân Gian Tuyến Trường, tôi cũng thay cô làm tốt bảng công trạng với báo cáo tổng kết..."
Anh ta cứ nói nói nói, Tần Thái đột nhiên thắc mắc: " đại hội báo cáo công tác Nhân Gian Tuyến Trường? sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?"
Đàm Tiếu không để bụng: " mỗi quý làm một lần, ngày mai tôi sửa sang tài liệu các quý trước tới cho cô, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu"
Tần Thái thở dài: " dù có việc thì tôi cũng không muốn lo lắng, mệt chết"
Đàm Tiếu chờ đến khi cô ăn no, dọn sạch bát đũa. Dọn dẹp xong phòng bếp, quay lại thì thấy cô đã ngủ rồi.
Lúc tỉnh thì thấy cô chững chạc, khi ngủ rồi thì nhìn giống trẻ con, dù sao thì cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi.
Đàm Tiếu lắc đầu, ôm cô đem về phòng. Vừa đặt xuống giường, cô lại bật lên hừ hừ ha ha mà đánh loạn xạ, còn gọi một tiếng: " hoạt thi mau biến đi!!"
Xong rồi cô còn giơ tay trái, vừa cười vừa vẽ loạn bằng ngón trỏ, Đàm Tiếu bất đắc dĩ: " gì vậy?"
Tần Thái lẩm bẩm nói mớ: " bùa đuổi yêu......"
Đàm Tiếu cạn lời, hơn nửa ngày mới đẩy tay cô ra: " tôi thấy cô nên vẽ bùa hàng ma rồi tự dán lên người đi, nếu không sớm muộn gì cũng điên..,"
Tần Thái ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cô vốn mẫn cảm với âm khi nên lập tức mở to mắt, thì ra là phòng của mình ở biệt thự của Thông Dương Tử. Đàm Tiếu đang ngủ bên cạnh, nhưng quần áo chỉnh tề rất quy củ.
Âm khí đến từ chỗ nào?
Cô giương mắt liền thấy, có thứ gì màu trắng dán trên tường, một cái mặt người to như cái chậu rửa!!
Má, sao cái chậu rửa mặt kia lại ở đây?!
Cô đang sợ hãi, lại nhớ đến câu Bạch Cập nói lúc ban ngày kia: " ngươi nên báo ba mươi vạn luôn đi, đỡ phải rắc rối"
... sư thúc, người như vậy thật không phúc hậu...= =