Vương Quốc Màu Xám

Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B



Deyun

Tần Thái khép nửa con mắt không nhúc nhích, cô muốn xem cái chậu rửa mặt kia tính làm gì. Nếu nó chỉ mượn cái tường một chút thì cô cũng không ngại.

Chậu rửa mặt kia không chút tiếng động rơi từ mặt tường xuống đất, chậm rãi lăn đến cái tủ nằm bên phải giường—— Đàm Tiếu ngủ bên phải.

Tần Thái muốn học theo cao nhân trong TV, điện ảnh, cắn ngón trỏ vẽ bùa, nhưng mà cắn hai lần lại không chảy nổi máu—— không dám cắn thật!

Cô nhìn trái phải, à, tuy rằng chỗ này không có bút nhưng lại có Đàm Tiếu.

Cắn Đàm Tiếu thì cô làm được!!

Cô liền nắm lấy ngón trỏ của Đàm Tiếu, hung hăng cắn một cái ở giữa ngón! Đàm Tiếu bật tỉnh, Tần Thái bảo hắn đừng cử động. Cô lấy áo gối, không nói nhiều dùng máu vẽ lên mười cái bùa hàng ma.

Đàm Tiếu thật cạn lời nuốt nước bọt—— tiểu thư à, kỹ thuật vẽ bùa của cô có thể tiến bộ một chút không? Nếu không được thì tôi mua mấy cái bùa hàng ma mẫu về cho cô tập vẽ nhé!!

Cái chậu rửa mặt kia đang mở tủ, Tần Thái thật khiếp sợ —— đầu năm nay, cả yêu ma quỷ quái cũng vào nhà trộm cướp!!

Nhưng chốc lát cô liền hiểu— — thì ra nó đang tìm cuộn da người. Tấm da của chị Hồng đang th ở dốc!!

Tần Thái sao có thể trơ mắt nhìn nó trộm đồ của mình, lập tức quăng ra cái bùa làm bằng áo gối, chụp xuống cái mặt kia! nó dùng sức lăn loạn xạ, Tần Thái không buông tay, trói nó vào áo gối.

Đàm Tiếu bật đèn lên.

Ánh đèn rất là chói mắt, Tần Thái chăm chú nhìn, phát hiện bên trong áo gối... lại là một cái gương. Má, hèn chi cái mặt lại to như vậy!!

Đây là cái gương đồng khắc hoa khá cổ, vành ngoài bóng loáng, có thể thấy chủ cũ thường xuyên vuốt v e nó. Cái gương rất sáng, Tần Thái không dám soi vào gương, dù sao thì nó cũng có chút tà, không nên để bị nhiếp hồn không ra được.

Chỉ là rốt cuộc cái gương này có lai lịch như thế nào, vì sao lại đến nơi này tìm cô?

Tần Thái không nghĩ ra, Đàm Tiếu lại nhìn nhìn thăm dò: " là kính Côn Luân, sao lại ở đây?"

Tần Thái hưng phấn: " anh biết? mau nói một chút!"

Đàm Tiếu cách áo gối cầm lấy cái gương, càng xem càng nhăn mặt: "là kính của núi Côn Luân, một vài Địa Tiên thường tặng cho đồ đệ của mình, cũng có đánh dấu người dùng, chắc đằng sau sẽ khắc tên"

Tần Thái lật lật tìm tìm một lát, thấy phía dưới gương khắc hai chữ rất nhỏ—— gx. Hai người suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nó có nghĩa gì, Tần Thái thử nghĩ: " tôi cảm thấy đây khẳng định là hai chữ viết tắt, chẳng lẽ là chúc mừng?!"

Đàm Tiếu ngậm miệng nhìn cô: "...cô...thật sự là người trong huyền môn?!"

Tần Thái trừng mắt: " đừng có chuyển đề tài, đang nói về cái gương, tự nhiên lại kéo sang việc tôi liên quan gì đến huyền môn!"

Đàm Tiếu thở dài thật sâu: " vậy cô chắc sẽ biết tứ đại thiên sư của Huyền môn là ai chứ?"|

Tần Thái vẻ mặt chân thành: " tôi chỉ biết tứ đại thiên vương!"

Đàm Tiếu thở dài đến lười than thở: " Huyền môn tứ đại thiên sư, là Trương Ngôn Lăng, Hứa Tốn, Tát Thủ Kiên... với Cát Huyền"

" gx...Cát Huyền?!" Tần Thái rốt cuộc có chút hiểu, nhưng cô vẫn không rõ, " cái gương này là của Cát Huyền?"

Sắc mặt Đàm Tiếu trở nên nghiêm túc—— anh đã nghe Tần Thái nói qua chuyện của cây dâu tinh kia: " Cát Huyền thiên sư tinh thông đạo pháp, vốn không cần dùng đến pháp bảo này"

Tần Thái hơi đau răng: " này mẹ nó... nói cách khác là cái này là của núi Côn Luân, có khả năng là hắn cho đồ đệ. Lúc tôi thấy cái gương này lăn đến, là lúcs cây dâu tinh đã bị thiêu.... vậy cây dâu tinh kia, rất có thể là đồ đệ của Cát Huyền?!"

Thảm, lần này sợ đến Bạch Hà cũng không giúp được.

Nhưng nghĩ lại, Tần Thái thẳng sống lưng: "cứ coi nó là đồ đệ của Cát Huyền thì sao? Nó hút nhân tinh khí, chết cũng không hết tội! thiên tử phạm pháp tội như dân thường, nếu họ Cát kia đúng là thần tiên tốt, cũng phải cảm ơn tôi chứ?!"

Sắc mặt Đàm Tiếu ngưng trọng: "truyền nhân của thiên sư, luôn nhìn vào tâm... theo lý thì không xuất hiện việc của cây dâu tinh. Hoặc cái gương này là do nó giết người cướp của hoặc là... Tần Thái, các cô tận mắt thấy nó hút nhân tinh khí sao?"

Tức khắc Tần Thái nghẹn lời.

Nếu cây dâu tinh kia không phải là hung thủ, mà cô lại mời Bạch Cập đến diệt nó rồi, làm sao bây giờ?

Do dự một lát, Tần Thái rốt cuộc phủi tay: "anh ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cái gương này xem sao"

Đàm Tiếu biết cái gì không nên hỏi, liền đứng dậy rời đi. Tần Thái thả cái gương ra khỏi áo gối, nó liền dán lên tường, hóa thành màu trắng, may mà có ánh đèn, nếu không thì không thấy được.

Tần Thái bình tĩnh cùng nó nói chuyện: " ngươi tới đây làm gì?"

Đạo hạnh của nó không nhiều, chỉ mới khai linh tính, lúc này nói chuyện còn giận hờn: " ngươi làm hại chủ nhân của ta, ngươi là người xấu!!"

Tần Thái cố gắng giữ mình bình tĩnh: "chủ nhân của ngươi là cây dâu tinh kia?!"

Cái gương trừng mắt lên: " chủ nhân của ta là cây dâu tiên, người muốn thành chính quả!!"

Trong lòng Tần Thái trầm xuống: "thế án mạng trong lò gạch là sao? Ngươi sao lại cũng xuất hiện trên tường của lò gạch?"

Cái gương nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ: "chủ nhân bảo ta tới trị bọn âm hồn làm loạn, người kị nơi có nhiều âm khí, nên ta phải đi!! Nếu không phải ngươi hung hăn trừng ta, thì âm hồn đã không thể hại người!"

Cảm xúc Tần Thái quay cuồng: " nói như vậy... cây dâu tinh kia không phải hút nhân tinh khí mà là đang trấn áp vong hồn?"

Không xong!

Cô lập tức gọi điện thoại cho Bạch Cập: "Sư thúc, cây dâu tinh kia còn sống không?"

Bạch Cập bị đánh thức lúc khuya khoắc, rất không kiên nhẫn: " vô nghĩa, nếu nó còn sống ta đi làm gì?!"

Giọng Tần Thái trở nên nôn nóng: " sư thúc, có thể chúng ta đã lầm rồi, cây dâu tinh nói không chừng không phải là hung thủ giết người. Tả Lực Khôi nói nơi đó từng là chỗ xử lý rất nhiều tội phạm chịu tử hình, chỉ sợ cây dâu tinh này là trấn áp âm hồn!"

Bạch Cập giọng không quan tâm: " nếu ngươi tìm ta để nói mấy chuyện nhàm chán này, thì cước phí nói chuyện một tram rưỡi một phút"

= =

Lòng Tần Thái như có lửa đốt: " sư thúc, con có lụm được một cái gương, Đàm Tiếu nói có thể là Côn Luân kính, trên mặt có khắc dấu hiệu có thể là Cát Huyền thiên sư, nói cách khác, cây dâu tinh kia có khi là đệ tử của của Cát Huyền thiên sư!"

Lúc này Bạch Cập mới trầm ngâm một lát: " nó đang ở chỗ nào?"

Tần Thái mặc quần áo: " ở chỗ con!"

Bạch Cập bình tĩnh nói: " mang đến cho ta nhìn"

Tần Thái mặc xong quần áo, cái gương núi Côn Luân kia lại không muốn đi cùng cô: " ngươi là người xấu đáng chết, mau thả ta ra!"

Tần Thái đành phải lại dùng cái áo gối bao nó lại: " ta mang người đi gặp một người, hắn có lẽ sẽ cứu được chủ nhân của ngươi!"

Cái gương nửa tin nửa ngờ: " thật sao?!"

Tần Thái gật đầu, gương có chút ngượng ngùng, từ màu trắng chuyển sang màu đỏ: " chủ nhân của ta là yêu quái tốt. Người định ăn ngươi vì ngươi chặt rễ của người, làm nguời không trấn áp được âm hồn bên dưới. Ngươi đừng hại chủ nhân!"

Tần Thái gật đầu liên tục: " đi nhanh thôi, ta sợ để lâu thì đến sư thúc cũng không có biện pháp"

Buổi tối ra vào không tiện, thành ra Đàm Tiếu phải lái xe. Cái mặt gương kia lại nói nhiều chết người: " hừ, nhớ trước đây ta đi theo Cát thiên sư lên trời xuống đất..."

Nó nói nước miếng bay tứ tung, Tần Thái nghe thấy được kính sợ không thôi, Đàm Tiếu lại nhịn không được cười: " đừng khoác lác, chỉ với cái dấu hiệu gx kia, người có thể ra lò được bao lâu!"

Gương bị chọc trúng chỗ đau, ngay lập tức thẹn quá hóa giận: " Ta như thế nào thì cũng coi như là một Côn Luân kính?! Còn chưa đủ oách à?"

Lúc này Tần Thái cũng bị chọc cười: " Côn Luân kính dù sao cũng là Thần Khí, nếu ngươi thực có bản lĩnh... thì sao bây giờ ngươi lại ở nhân gian này?"

" a a a a!" gương gấp đến độ la loạn lên: " nhân loại ngu xuẩn, đến ngươi mà cũng dám khinh thường ta!!"

(deyun: nhân loại ngu xuẩn, ta tự nhiên nhớ đến Hoang Hoang)

Tần Thái với Đàm Tiếu ôm bụng cười to, cứ đùa giỡn như vậy đến sắc trời dần sáng, mới đến được chỗ ở của Bạch Cập. Tần Thái bảo Đàm Tiếu chờ ở bên ngoài, chính mình đi vào tiểu khu, rất nhanh đến được tầng lầu mà Bạch Cập đã nói.

Bạch Cập đang mở cửa đợi cô, vừa thấy mặt liền hỏi: " gương đâu?"

Tần Thái đêm cái gương bọc trong áo gối đưa cho hắn, hắn không muốn cầm áo gối, trực tiếp đem gương mặt hoa kia xách lên: " ngươi nói chủ nhân của người là đệ tử của Cát Huyền? vậy ngươi chắc chắn đã gặp qua Cát Huyền? biết hắn trông như thế nào không?"

Bạch Cập từng tí từng tí, hỏi cực kỳ kỹ càng. Gương cho rằng hắn muốn cứu chủ nhân, cho nên rất phối hợp trả lời đầy đủ các câu hỏi.

Bạch Cập hỏi hơn mười phút, cơ bản đều đã rõ ràng. Cây dâu tinh vốn chỉ là cây cối bình thường, vì hấp thu được linh khí của thi thể nên bắt đầu có linh thức. sau này vẫn luôn trấn áp khí âm cùng vong hồn.

Cát thiên sư vô tình đi ngang qua, cảm động vì tâm hướng thiện của nó, thu làm đệ tử, tặng cho một cái Côn Luân kính, giúp nó thu phục vong hồn.

Bình thường cây dâu tinh không thể di chuyển, nó chỉ dựa vào Côn Luân kính hấp dẫn vong hồn xung quang về dưới chân để trấn áp. Mà lần trước vong hồn tràn ra, gương tìm không thấy, nên nó mới có thể hại mạng người.

Đêm thứ hai nó đang ôm cây đợi thỏ, mà Tả Lực Khôi gọi Tần Thái lại đây giúp đỡ. Nó cùng Tần Thái đối mặt, nhưng vẫn không dám xung đột chính diện vì thế lăn về dưới chân cây dâu tinh.

Tần Thái thấp thỏm bất an: " sư thúc, chúng ta nhanh đến chỗ cây dâu tinh kia cứu nó đi. Tuy rằng nó muốn ăn con, nhưng cuối cùng vẫn là muốn tránh việc vong hồn hại người. nó chỉ là có ý tốt"

Bạch Cập nhìn cô một cái, tay trái cầm một cái chai, tay phải xách cái gương lên đi tới bồn nước trong bếp, không nói hia lời liền hất nước trong chai lên mặt kính.

Gương kêu thảm thiết lên một tiếng, đột nhiên toát ra một làn khói trắng. Tần Thái ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: "sư thúc!!"

Nước trong chai kia là máu chó đen, nó là thứ có uế khí nặng nhất, giống như phân người vậy, là vật phá hư pháp vật và hủy linh khí hữu hiệu nhất.

Tần Thái đoạt lấy gương đồng, vội vàng chà lau, nhưng nó đã trở thành gương đồng bình thường, không còn thấy được hơi thở linh lực nữa.

Giọng nói Bạch Cập đạm mạc: " chỗ lò gạch kia là nơi nhiều âm khí, một cây tinh không trấn nổi âm hồn, ắt có sự, không kỳ quái"

Tần Thái trừng lớn đôi mắt, không thể tin được: " sư thúc, người còn không rõ sao? Nó căn bản không phải..."

Bạch Cập nhìn thẳng vào cô, ngữ khí kiên định trầm tĩnh: " không phải cái gì? Không lẽ ngươi muốn đi báo cáo Cát Huyền rằng ngươi đã giết đệ tử của ông ta, vì nó đền mạng?"

Tần Thái không có nghĩ như vậy, như cô vẫn lắc đầu —— một cây yêu biết trấn thủ bảo vệ một phương, không nên có kết cục như vậy.

Bạch Cập lạnh băng: " làm việc gì cũng nên có đầu óc chút"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.