Vương Tình

Chương 16: Tình đơn hướng



Chết tiệt dám lấy bà già đó ra để đe doạ anh, ông chú này thật không biết điều rồi. Uổng công anh xem trọng ông ta vậy mà giờ đây ông ta lại đứng về phía ả đàn bà đê tiện kia

- " Cô nghe đây, tôi chưa tha cho cô đâu. Ít nhất là tới khi cô biết nói! "

Tay anh siết chặt cái cằm nhỏ của cô, cười cợt nhã rồi cùng cô gái kia đi lên phòng. Cô cứ đứng đó mà lòng như thắt lại, cảm giác quặn đau bao phủ cơ thể cô. Anh cùng cô gái khác ờ chung một phòng, anh cùng cô gái khác ôm ấp nhau, anh đã nhà cô vì bệnh vực cô gái khác. Lòng cô nhói, nhói lắm cảm giác đó cô vẫn chẳng thể hiểu được.

- " Thiếu phu nhân cô không sao chứ? Có cần đi khám không, chứ tôi thấy người cô máu me ghê quá! "

- " Không cần đâu chú con ổn mà! "

Không phải đây là lần một lần hai quản gia Trương nhìn thấy máu nhưng máu nhiều như vậy trên người một cô gái thật sự là rất đáng lo. Nhưng biết làm sao được với cái tính cứng đầu của cô chứ.

Cô cố nén cơn đau đi về phòng, trước lúc rời đi cô lén nhìn lên phòng của anh. Ánh mắt cô sâu hun hút, một ánh mắt đau xót nhưng cũng chan chứa lắm yêu thương. Đôi mắt cô ngấn lệ, lòng cô đau nhói. Cô biết mình khóc là vì ai, lòng đau là vì ai. Nhưng vậy thì sao vậy vẫn chẳng thể thay đổi được một điều là anh vẫn cứ ghét cô, vẫn cứ chán ghét cô, khinh bỉ cô.

Ai đó đã từng nói đau khổ nhất là lúc yêu đơn phương. Khi đó cô còn không tin còn cười cợt nhã họ. Nhưng cho đến lúc này cô mới hiểu được yêu đơn phương đau khổ đến mức nào. Yêu đơn phương cũng giống như khi ta đứng trước cột đèn giao thông ở ngã ba đường, tiến đến thì sợ gặp đèn đỏ mà dừng lại thì sợ bỏ lỡ đèn xanh. Bao nhiêu nước mắt cứ theo suy nghĩ của cô mà tuôn ra. Giờ thì cô đã hiểu cô yêu anh yêu rất nhiều. Dù cho anh làm bao nhiêu chuyện có lỗi với cô đi nữa cô vẫn cứ yêu anh. Tình yêu là thứ mà người ta sẵn sàng trao đi mà không cần phải nhận lại. Khi yêu người ta trở nên rất cao thượng nhưng cũng có ích kỷ chỉ là họ biết nên dừng lại đúng lúc, đúng thời điểm.

Cô cứ khóc cứ khóc mãi trong phòng. Đến khi cơ thể yếu dần rồi lịm đi. Cô cảm nhận được sự yên tĩnh cảm nhận được cơ thể bồng bềnh như đang bay.

- " Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân cô tỉnh lại đi! "

Thấy cô cứ mãi nhốt mình trong phòng như vậy ông Trương thật sự không khỏi lo lắng. Ông xem cô như còn gái mình, thấy cô bị thiếu gia hành hạ ông cũng xót lắm. Nhưng phận làm tôi tớ nào dám lên tiếng.

Khi ông mở cửa đi vào thì thấy cô ngất xỉu ở dưới sàn. Ông cứ gọi cô gọi mãi mà cô nào có tỉnh, cô cứ nhắm nghiền mắt lại cứ như đang ngủ một giấc ngủ rất ngon vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.