Vương Tôn Chiến Thần

Chương 1: Tai nạn lâm đầu



Huyền Linh Giới, linh khí mỏng manh, tài nguyên cạn kiệt, kẻ muốn tồn tại thì chỉ có đổ máu tranh giành, chỉ cần có thể sống sót đến cuối cùng, đó mới chính là người chiến thắng

Nam Thiên Đế Quốc - Quang Lâm Thành

Vương gia hậu viện, chính là có tiếng khóc thút thít đứt đoạn không ngừng vang lên một cách thầm kín.

Vương Tu chỉ mới chín tuổi, thân hình gầy gò đến tiều tụy, hắn đau thương nhìn trước mặt hai cổ quan tài băng thạch lạnh giá.

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Bên trong hai cổ băng quan phân biệt đang nằm lấy một nam một nữ, nam thì anh tuấn, nữ tử tựa thiên tiên, nhưng đáng tiếc! Hai người họ sắc thái hiện nay không được tốt lắm, khắp khuôn mặt điều hằn lên những sợi tơ hắc khí, xem qua hẳn là trúng kịch độc

Bỗng nhiên lúc này bên ngoài cửa tiếng đập đùng đùng vang lên, âm thanh già nua lại bi thương: “Thiếu chủ, thiếu chủ...”

“Ta đến ngay!” Vương Tu nghe âm thanh liền nhận ra người đến

Người gõ cửa chính là một lão đầu bạch y với mai tóc trắng xóa

Bạch Thọ đan sư tam phẩm

“Đã tra được độc gì sao?” Vương Tu lo lắng hỏi

Bạch Thọ sắc mặc tiều tụy

“Bẩm thiếu chủ, theo ta giám định cùng so sánh cổ thư biết được, chủ nhân và chủ mẫu hai người họ chính là trúng phải Phệ Tâm Trùng”

“Phệ Tâm Trùng?” Vương Tu thì thào

“Vâng, Phệ Tâm Trùng là một loại trùng độc chỉ có thể nuôi tại Tây vực, trùng này khi vào cơ thể người sẽ theo mạch máu mà xâm nhập vào tâm, từ đó hút lấy sinh mệnh cho đến chết!”

“Nếu không phải ta kịp thời dùng Băng Thiên Quan, thì sợ là, hu hu...” Bạch Thọ khổ sợ chạy vào trong quỳ trước phu phụ Vương Thiên gào khóc

Vương Tu trước mắt bỗng tối xầm, hắn lung lay đi ra cửa nhìn vào khoảng không, giọng chút khàn: “Ám Đao Vệ, tất cả điều ra đây”

Trong khu vực hậu viện Vương gia tưởng như trống trải, lại đột nhiên lượt xuất hiện hơn trăm tên hắc y nhân, rất nhanh bọn họ điều tập kết tại sân nhỏ, sau đó là đồng loạt quỳ một chân trước Vương Tu

“Tham kiến thiếu chủ”

“Độc là từ Tây vực, Thanh Quân thúc, ngươi cảm thấy ai là kẻ phía sau hãm hại phụ mẫu ta?” Vương Tu siết chặt nắm đấm nhìn đến bọn họ

Dẫn dầu Ám Đao Vệ, Hỏa Thanh Quân có chút không cam nói: “Không dám giấu thiếu chủ, từ lúc chủ nhân có chuyện, ta đã âm thầm điều tra Vương Chính Hùng người này động thái, vốn nghĩ không có gì kết luận, nhưng nếu đúng như lời Bạch lão nói, độc chủ nhân trúng phải là từ Tây Vực, vậy ta có thể khẳng định việc này không thoát Vương Chính Hùng liên quan!”

“Nhị thúc của ta?” Vương Tu nhíu mài

“Đúng vậy, thiếu chủ có điều chưa biết, Bạch Tú Ngọc chính là có một người đệ đệ tên là Bạch Thành Xuân, mà hắn cũng chính là một cái đệ tử Ma Thiên Tông người, hành vi kẻ này vô cùng tàn nhẫn, từng có một tòa tiểu trấn chính là bị hắn giết sạch trong một đêm, hồn phách người bị hại điều bị hắn tế luyện làm hồn kỳ” Hỏa Thanh Quân siết chặt nấm đấm

Lúc này đột nhiên Vương Tu hoảng hốt nhìn Hỏa Thanh Quân: “Thanh Quân thúc, nhị thúc của ta hiện tại đang có động thái gì sao?”

Hỏa Thanh Quân nghe hỏi liền lắc đầu nói: “Hắn thì không, đúng rồi thiếu chủ, vài ngày trước cùng ngày chủ nhân bị hại, Bạch Tú Ngọc chính là có về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó liền không thấy trở lại!”

Vương Tu nghe xong liền nỗi hết da gà toàn thân, lưng lạnh toát, không kịp nghĩ nhiều liền quát lớn: “Nguy, sợ là Bạch Tú Ngọc đó đi gọi thêm viện binh, nhất định sẽ đối với chúng ta cùng nhau giết sạch, bây giờ không chạy liền khó sống!”

Vương Tu quay đầu liền chạy vào trong dùng nhẫn trữ vật trên tay trái thu lấy Băng Thiên Quan

Hỏa Thanh Quân nghe đến cũng biết chuyện lớn có thể sắp xảy ra, đám người không dám nén lại một chút thời gian mà cùng nhau phá tường phía sau muốn rời đi

Khi đám người vừa muốn rời đi

“Ha ha... muốn trốn sao, đã trễ!” lúc này trời cao ngự kiếm phi hành hàng ngàn người tập kích đến đây hậu viện

Vương Chính Hùng oai phong lẫm liệt cưỡi lấy phi điểu tam giai đi đầu, bên cạnh chính là tương tự một cái phi điểu cưỡi lấy nữ tử bạch y

“Tu Tu a, ta không nghĩ ngươi lại thông minh như thế, có thể đoán được nhị thẩm ta đây đi gọi viện binh, ha ha, ta mà đến chậm một chút nói không chừng đã để ngươi trốn!” Bạch Tú Ngọc thích thú nhìn xuống Vương Tu cười như đóa hoa run rẫy

Vương Tu sắc mặt tái xanh nhìn lên, không tự chủ mà sợ hãi lùi lại

Bạch lão nghiến răng nghiến lợi nhìn đến trời cao người đông thế mạnh, xong cũng không sợ hãi mà đứng bên cạnh che chở Vương Tu không rời

“Quả nhiên là các ngươi hại ta phụ mẫu” Vương Tu đột nhiên lấy lại bình tĩnh mà câm phẫn nói

Ám Đao Vệ một bộ chết không sờn, chia nhau yểm hộ Vương Tu vào giữa, tùy thời liều mạng hộ chủ

Vương Chính Hùng xoay xoay cổ liền cười gằn, hắn khoát tay liền hô lớn: “Giết!”

Theo tiếng hô, trời cao hàng ngàn thân ảnh liền nhanh lao xuống, kiếm quang đao pháp tung hoành bừa bãi theo đó bổ ra




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.