Vương Tôn Chiến Thần

Chương 142: Ma Thần bá đạo đến đâu, gặp phụ mẫu điều như cừu non



Lâm Mộ Thường nghe tin Lâm Vũ làm loạn, hắn mang theo phu nhân Hà Như Tuyết muốn lên điện xem qua, không nghĩ vừa đến liền thấy hắn bá đạo đánh người, còn là thân tín mấy người như Hoa Tôn

Nghẹn một cổ uất khí, Lâm Mộ Thường trước tiên đành đỡ dậy Hoa Tôn, sau đó chính là hùng hổ bước vào điện tát vào mặt Lâm Vũ một cái vang dội

Ma Diệu Quang vốn đang treo khóe miệng ngông cuồng, bỗng nhiên đơ ra, nhìn trước mặt hai giương mặt trải qua ngàn vạn năm điều không thay đổi phụ mẫu, hắn bị đánh cũng không quan tâm, trực tiếp quỳ xuống, nước mắt dàn dụa: “Phụ mẫu, các người vẫn chưa chết”

Lâm Mộ Thường vốn giật mình không hiểu chuyện gì, nhưng cái này nhi tử quả thực là ngỗ nghịch, vậy mà dám trù ẻo hắn chết: “Ta… Ta muốn đánh chết tên nghịch tử nhà ngươi, lại còn dám trù ẻo ta chết sớm sao…”

Hà Như Tuyết thấy vậy chỉ biết đứng ra kéo lại Lâm Mộ Thường: “Thường ca, Vũ nhi nó sai chuyện gì chúng ta vẫn còn chưa kịp làm rõ đi”

Lâm Mộ Thường nghe vậy liền gật đầu, nhưng vẫn hừ lạnh với Lâm Vũ một cái

Ma Diệu Quang nghe vậy thì nghi hoặc nghĩ: “Đúng a, ta bây giờ đã là Lâm Vũ, thôi đi, Ma Diệu Quang cũng là cái tên, ta vẫn là ta”

Lâm Vũ nghĩ đến đây liền thoải mái, xong lại đứng lên nhìn mẫu thân nói: "Mẫu thân, Vũ nhi hiện tại có việc cần giải quyết, người nói phụ thân hắn đi trước được không?

Lâm Mộ Thường nghe vậy liền với tay muốn đập vào đầu hắn một cái

Lâm Vũ chỉ biết theo bản năng đưa tay lên che, bộ dạng như rùa rụt cổ

Lâm Mộ Thường thấy vậy chỉ đành thở dài rồi thu tay: “Nói đi, Tiểu Khâu bọn chúng điều bị ngươi hại đến tàn, huynh đệ điều bị ngươi bán đứng đến tổn thương trái tim, ngươi còn xứng là người hay không?”

Lâm Vũ gãi đầu nói: “Ta chính là biết sai rồi, chẳng phải ta đã thả ra đám người Thất Khâu, còn trả cho bọn họ bản mệnh nguyên tố, không đến nỗi tàn như ngươi nói a!”

Lâm Mộ Thường khoé miệng giật giật liền nộ lên quát: “Ngươi sai, đây là vẻ mặt xin lỗi của ngươi hay sao, lại nói ngươi tổn thương họ như thế, là có thể xin lỗi liền xong?”

Lâm Vũ lúc này thực sự khó sử, hắn trước giờ có xin lỗi qua ai, hiện tại phụ thân bảo hắn xin lỗi, hắn biết xử lý như thế nào, bối rối Lâm Vũ đành đi tới trước đám người Thất Khâu rồi ngông cuồng nói: “Đến, muốn trừng phạt thế nào thì làm đi”

Hàng dài Thất Khâu người gặp hắn như thế khí tức điều bị doạ lùi

Lâm Vũ nhíu mài liền cắn răng nắm xé cánh tay phải ném về phía trước, nó liền tại rơi xuống cái phịch, máu tươi tại chảy đầm đìa một mãnh: “Ta Lâm Vũ xin lỗi, các ngươi có thể cút”

“Điên, tên điên, chúng ta đi, sau này đừng bao giờ gặp lại hắn” Đại Khâu bị doạ sợ nhẹ, vội kéo Tam Khâu đám người rời đi

Tam Khâu vừa rống phải vang, hiện tại cũng bị chấn nhiếp đến câm nín

“Vũ nhi, ngươi…” Hà Như Tuyết nước mắt giàn giụa, vô lực đến có chút xém ngất đi, là Lâm Mộ Thường kịp thời đỡ lấy

Lâm Mộ Thường run giọng nói: “Đồ bất hiếu, còn không nhanh trị thương, ngươi muốn làm mẫu thân ngươi lo lắng mới vừa lòng hay sao?”

Lâm Vũ bất đắc dĩ đi nhặt cánh tay ghép lại, đến nói cái này hành động điều khiến toàn điện điều thêm chấn kinh

Lâm Chiến, Lý Sơn, Nhạc Ninh bất đắc dĩ đi lên cáo từ Lâm Mộ Thường: “Lâm huynh, hẹn ngày tái ngộ”

Nói rồi bọn họ liền trực tiếp rời đi

Đám người Lâm Anh, Lý Thiên, Nhạc Đế, Hoa Tôn, Lục Thành cũng là đi lên nhìn Lâm Vũ hừ lạnh: “Lâm Vũ, sau này chúng ta cùng ngươi cắt đứt quan hệ”

“Haizzz…” Lâm Mộ Thường nhìn từng thành viên rời đi thì không khỏi ảo não

Lâm Vũ lúc này nhìn Quang Hiên tại trắng bệch khuôn mặt thì nói: “Quang Hiên, sau này Hắc Long Đế Quốc sẽ do ngươi cai quản”

Nói rồi, Lâm Vũ liền ném ra Hắc Long Bảo Ấn, trấn Quốc đại ấn, duy ngã độc tôn, nhìn ấn không nhìn người, người cầm đế ấn tức đế vương Hắc Long Đế Quốc

“Đa tạ đế vương tin tưởng” Quang Hiên cầm đế ấn trên tay không khỏi nhịp tim đại tăng, hô hấp dồn dập, trực tiếp quỳ xuống quỳ bái Lâm Vũ ba lạy

“Vũ nhi, ngươi đây là?” Lâm Mộ Thường kinh ngạc

Lâm Vũ lúc này quỳ xuống trước hai người, thành kính nói: “Phụ thân, mẫu thân, ta đã thật sự biết sai rồi, nay ta sẽ trả lại mọi thứ ta đã cướp được, xin hai người cho ta cơ hội chuộc tội”

Lâm Mộ Thường nghe vậy đành gật đầu: “Tốt, tốt, theo phụ mẫu trở về thôi”

“Đúng vậy Vũ nhi, ngươi biết sai mà sửa, bọn ta thật sự đã cảm thấy rất hạnh phúc, theo chúng ta về thôi” Hà Như Tuyết hạnh phúc rơi lệ, sờ sờ đầu Lâm Vũ mà tràn đầy ấm áp

“Trở về?” Lâm Vũ ngây ngốc

Hà Như Tuyết thấy hắn vẻ mặt như vậy thì mỉm cười giải thích: “Chuyện là thế này, ta và ngươi phụ thân gần đây đã chuyển đến núi Thanh Nguyệt Sơn sinh sống, vừa hay chỗ đó có một cái gia đình gọi là Mộc gia, lại nói Mộc gia bọn họ có đứa con gái tên là Mộc Uyển Thanh, là tông chủ của một môn phái rất lớn, Mộc Kiếm Môn, ngươi xem có thể…”

Lâm Vũ ngây ngốc: “Có thể gì cơ?”

Lâm Mộ Thường vỗ đầu Lâm Vũ, chỉ tiếc rèn sắt lúc còn nóng: “Đương nhiên là xem có thể hỏi cưới người ta hay không rồi, lại nói mẫu thân ngươi rất thích bế em bé”

Lâm Vũ nghi hoặc: “Ta cưới nàng làm gì, lại nói hai người làm sao không sinh cho ta một đệ đệ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.