“Đừng qua đây… ta không sao!” Vương Tu giơ tay lên quát khẽ, gục đầu hồi ức lại một số tràn cảnh
Nghe hắn nói không sao, đám người thoáng bớt lo lắng, tuy nhiên vẫn không ngừng xem chừng hắn
Qua đi một hồi lâu, Vương Tu dần dần ngồi dậy mà thở phì phò
“Ngươi…?” Quang Thần lúc này đã trở về Kim Võng Tằm Ti, nghi ngờ hỏi
“Yên tâm đi, ta vừa rồi chỉ là luyện công tẩu hỏa mà thôi, hiện tại đã không sao!” Vương Tu tìm đại cái cớ
“Tẩu hỏa? Bất cẩn như thế” đám người há hốc mòm, tràn đầy khó tin
“Ta cũng không thể nói với bọn họ rằng ta đã thấy Ma Thần trong truyền thuyết, lại còn đọc được một đoạn ký ức mà hắn âm thầm giấu trong Băng Hỏa Thần Kiếm!” Vương Tu mệt mõi nghĩ, sau đó liền tiến vào trạng thái đả tọa điều tức
“Được rồi, trước mắt không ai nguy hiểm, chúng ta thử công kích Thanh Xà từ bên trong xem sao?” Hoa Tôn nhìn mọi người nói
“Được, để bọn ta ra bên ngoài thử xem sao” nhóm Thất Khâu xung phong đi đầu, sau khi rời Kim Võng Tằm Ti liền tranh thủ thời gian tụ lực, hướng vào dạ dày Thanh Xà mà bắn tên
“Phịch phịch” một tràng dài tiếng kêu vang lên, bảy mũi tên vừa ra còn chưa tiến tới dạ dày Thanh Xà liền trực tiếp bị dịch nhầy bên ngoài cản trợ, sau đó là ăn mòn đến tan biến tất cả mũi tên
“Hô hô” nhóm Thất Khâu sắc mặt tái xanh liền nhanh chạy trở về Kim Võng Tằm Ti
“Chúng ta đã hết sạch linh lực rồi!” Đại Khâu bắt đắc dĩ nói
“Haizz… chúng ta hiện tại chín phần linh lực điều tập trung vào phòng ngự, hiện tại muốn vừa phòng ngự vừa tấn công, e là khó!” Lục Thành lúc này mới thở dài nói
“Ta không tin” Lý Thiên cắn răng, cầm thiết bổng côn liền xông ra Kim Võng Tằm Ti, hướng vào dạ dày Thanh Xà mà đánh
“Phịch” thiết bổng côn trực tiếp bị định trụ trên thành dạ dày, muốn nắm ra cũng vô cùng khó khăn, nhìn thiết bỗng côn dần tan biến, Lý Thiên liền sợ hãi buông bỏ mà quay trở lại
“Ta cũng hết linh lực rồi!” Lý Thiên gãi đầu nhìn mọi người nói
“Xem ra chúng ta sẽ chết sao?” Lâm Anh ủ rũ dựa vào Kim Võng Tằm Ti nói
“Nếu có thể không cần phòng ngự thì tốt quá, ta có thể điên cuồng xé nát Thanh Xà” Nhạc Đế tức giận nói
“Lâm Vũ, ta thấy hắn chính là không cần phòng ngự đối với dịch độc, giống như là miễn dịch thì đúng hơn!” Quang Thần nghi ngờ nhìn đến Vương Tu đang nhắm mắt điều tức
“Hắn sao?” mọi người không hiểu điều tập trung nhìn đến Vương Tu
“Lâm Vũ, ngươi mau làm gì đi, nếu không chúng ta sẽ chết mất!” Nhạc Đế cắn răng nói
“Lâm Vũ, bọn ta thực sự sắp không chịu đựng được nữa rồi!” Lục Thành cũng cắn răng nói
Chỉ là dù họ có nói thế nào, Vương Tu cũng là không một chút phản ứng
Thời gian từng chút một qua đi, nhóm người dần dần choáng váng, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, Quang Thần cũng là đã hết đan dược chống cự, đối diện với bọn hắn chính là cái chết đang chờ đón, ánh mắt tuyệt vọng điều nhanh hiện rõ lên khuôn mặt từng người
“a…” nhóm Thất Khâu cơ thể run rẫy chịu đựng đến giới hạn liền trực tiếp từng người lăn ra bất tỉnh
Sau đó là Hoa Tôn, Nhạc Đế, Lý Thiên, Lâm Anh, Lục Thành, cuối cùng là Quang Thần cũng là vô lực ngã xuống cuối cùng
Kim Võng Tằm Ti lúc này hết linh lực gia trì liền hóa thành bản thể tấm lưới nhỏ, lượn lờ rơi xuống người Quang Thần
Mắt thấy bọn họ muốn bị độc dịch ăn mòn…
Vương Tu thở dài một tiếng liền chậm rãi đứng lên, cơ thể tử lôi phun trào, Băng Hỏa Thần Kiếm cũng thoáng một cái liền xuất hiện tại hắn trước mặt, sau đó kiếm liền biến dài ba trượng bị Vương Tu cầm vào tay trái
“Mong lần này trải qua sinh tử có thể giúp bọn họ đối với sinh mệnh quý trọng, đối với bản thân sau này càng cố gắng nộ lực… Kết thúc đi” Vương Tu khẽ quát, cầm lấy Băng Hỏa Thần Kiếm liền tùy ý chém về phía trước một đường kiếm quang lưỡng đạo băng hỏa màu sắc
“Khè… Rống… rống” Thanh Xà đang nằm ngủ đột nhiên bụng bị tách ra một đường thật to, nó đau đớn kêu gào một cách điên cuồng, một trận loạn động đập phá lung tung, tinh huyết nhuộm đỏ cả Thanh Thủy Hồ
Vào lúc này đây, một cái thiếu niên hắc y chính là cầm theo một băng hỏa kiếm xông ra từ bụng Thanh Xà, Vương Tu
Theo sau hắn là một nhóm người bất tỉnh bị hắn dùng thần niệm mang đi, trực tiếp một đường hướng lên bờ mà đặt bọn họ bên trên, còn hắn…
Lơ lững trong hồ, Vương Tu ánh mắt dị thường nhìn lấy Thanh Xà đang nộ thủy cuồng giận, thần niệm khẽ truyền vào đầu Thanh Xà âm thanh: “Thanh Xà”
“Nhân loại… đáng chết, ngươi tại sao còn sống?” Thanh Xà giọng nói là một tiểu nữ hài, ánh mắt điên cuồng nhìn đến Vương Tu, nhưng giây sau nó liền không hiểu run rẫy, bởi khí tức Vương Tu đột nhiên thay đổi, đó là khí tức của huyết khí, so với nó máu rơi vào Thanh Thủy Hồ chẳng đáng là gì cả, bởi đây sự nồng đậm phát ra… và chỉ có tiêu diệt vô số sinh linh vạn giới mới có thể kinh khủng như thế, là một cái sắp chuyển hóa Giao Long, nó tương đối cảm nhận được tử vong đang đến gần
#include
int main () {
printf (“Tại hạ hôm nay mệt mõi, chỉ mở một trang, khách nhân đi qua chớ hối thúc, chỉ đợi khách nhân vui lòng để lại like miễn phí, tặng hoa hồng miễn phí, tặng vote miễn phí… thật mệt mõi nữa rồi, ta vẫn chưa thấy Kim Chủ ghé qua!!!”)