Thổ Phong cả người vết thương chằn chịt, tựa lưng vào gốc đại thụ mà thở hỗn hển, lại quay sang nhìn Vương Tôn hoản hảo, hắn có chút không nhịn được mà nói: “Sư đệ, lần này chiến đấu cứ nghĩ sẽ thắng thảm, không nghĩ ngươi lại lợi hại như vậy, so với ta giết người còn muốn nhiều hơn, thật không biết ngươi có phải một cái mới biết tu luyện hay không?”
Vương Tôn mỉm cười, tán dương sự can đảm của Thổ Phong: “Sư huynh, lần này chiến đấu ta chỉ bên ngoài hỗ trợ, không đáng nói đến, còn ngươi chính là đứng trong lòng địch gánh hết sát thương, hiện tại cũng nên trị thương cho mình đi”
“Đúng a, trước khi đi, ta nói sẽ gánh cho ngươi, hiện tại còn không phải sao, ha ha… Hụ hụ” Thổ Phong vừa hưng phấn cười, vừa ho sặc sụa ra máu
Xua xua tay không nói nữa, Thổ Phong tranh thủ tìm từ nhẫn trữ vật một viên đan dược màu xanh nhạt mà uống lấy
“Liệu Thương Đan nhất phẩm!” Vương Tôn có chút nhíu mài, nhanh nhớ ra một trang bên trong Đoạt Thiên Chi Thuật, chính là có nói về loại này đan dược
Liệu Thương Đan có tác dụng trị liệu thương thế cấp tốc, dù là nội thương hay ngoại thương điều có thể trị liệu, nhưng là Thổ Phong là một cái Thông Linh cảnh hậu kỳ, nói đến ăn một viên nhất phẩm quả thực là muối bỏ biển
“Sư huynh là Thông Linh cảnh hậu kỳ, dùng nhất phẩm đan dược e là không mấy hiệu quả” nói, Vương Tôn vô thức đưa tay ra, một màu lục sắc hào quang liền chiếu lên người Thổ Phong, thương thế xé thịt cũng là mắt thường điều có thể đang khép lại
“Hả, ta từ khi nào nắm giữ Sinh Mệnh Chi Quang, đây chẳng phải là của Lâm Vũ thiên phú?” Vương Tôn giật mình thu tay lại, ngây ngốc suy tư
Nghĩ nghĩ hắn liền há miệng thả ra Băng Hoả Thần Kiếm, dùng thần niệm cùng chúng trao đổi
“Các ngươi nói xem, ta sát lại không phải sát, ta sát không phải từ tâm, tâm ta tịnh cũng có thể sát, ta nhất niệm liền có thể sát, không hỏi tại sao, vậy ta rốt cuộc là đã rơi vào trạng thái gì?”
“Vừa rồi ta lại có thể tự nhiên sử dụng Sinh Mệnh Chi Quang, mà đây là thiên phú của Lâm Vũ, vốn dĩ ta thấy người này bị thương, chỉ muốn hắn thương thế có thể nhanh bình phục, hoàn toàn không nghĩ giúp đỡ, vậy tại sao ta lại vô thức giúp hắn trị liệu?”
Lúc lâu im lặng, Băng Vũ mới lên tiếng
“Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi đã ngộ đạo tâm của bản thân, nên sau này mỗi hành động của ngươi điều sẽ thành bản năng, hoàn toàn không có tại sao” giọng nói Băng Vũ truyền đến
“Nghĩa là sao?” Vương Tôn mờ mịt
“Chủ nhân hẳn là nghe đến Kiếm Tâm đi?” Hoả Viêm chen lên hỏi
“Có một chút, tâm tùy ý động, nhất kiếm phá vạn pháp, người ngộ ra Kiếm Tâm nhất niệm liền có thể hoá kiếm, thế gian này không gì có thể cản, thần cản diệt thần, ma cản diệt ma, thần ma trước người ngộ ra Kiếm Tâm điều như nhau không tồn tại, còn nói người ngộ ra Kiếm Tâm liền đối với Kiếm Đạo một đường vô sự tự thông, chỉ cần tâm có kiếm, kiếm đạo một đường liền không có giới hạn” Vương Tôn nghĩ nghĩ rồi chậm rãi nói
“Lẽ nào các ngươi nói ta đã ngộ ra một loại nào đó đạo tâm, đây là không thể đi” Vương Tôn có chút cười khổ
“Đúng, chủ nhân đã lĩnh ngộ ra một loại đạo tâm!” Băng Vũ chắc như đinh đóng cột nói
“Được, vậy các ngươi nói xem, ta thuộc cái gì đạo?” Vương Tôn trở nên nghiêm túc, hắn không tin hai cái này có thể lừa hắn
“Đạo Tâm” Băng Vũ lên tiếng
“Đạo Tâm?” Vương Tôn thì thào
“Đạo Tâm chính là gốc của vạn đạo, chủ nhân ngươi thuộc một loại Vạn Đạo Chi Ý, nhất đạo thông, vạn sự thông, ngươi đã chính thức trở thành Thiên Đạo người thừa kế, ngày sau sợ là ngươi ngay cả mình là ai điều không biết” Băng Vũ thở dài nói
“Chủ nhân, không nghĩ ngươi lại điên như thế, lại mượn đạo chủng của Thiên Đạo làm mình đại đạo, bây giờ lại dùng đại đạo mở ra bản thân Đạo Tâm, xem ngươi, ngay cả mắt trái điều là Thiên Đạo chi ý, haizz… Xong” Hoả Viêm nhìn dị dãn của Vương Tôn liền cười khổ không thôi
“Ta nói chủ nhân, ngươi bước lên còn đường này chính là hết đường quay đầu, ngươi ngộ cái gì không ngộ, lại ngộ ra vạn đạo sơ khai, sau này sợ là ngươi sẽ đối với thất tình lục dục điều mất hết, so với Thiên Đạo không khác, hoàn toàn vô dục vô cầu, sống như không sống, đến sống làm gì cũng không biết tại sao, tại sao mình lại sống, giống như ngươi tâm không sát lại có thể sát” Băng Vũ giọng nói mang theo trách cứ
“Đúng vậy, chủ nhân ngươi sẽ biến thành một cái thứ hai Thiên Đạo, cùng nó như nhau, hoàn toàn làm theo bản năng, giống như vừa rồi ngươi dùng Sinh Mệnh Chi Quang trị liệu bằng hữu, điều là làm theo bản năng” Hoả Viêm tiếc nuối một nhân tài
“Chủ nhân, hiện tại ngươi nhập đạo chưa sâu, còn đối với đạo tâm nghi vấn, còn cứu được, ta khuyên ngươi tự hủy mình đại đạo, khuất phục trước thiên đạo, trả lại những gì đã lấy từ nó, cắt đứt cái này duyên liền có thể làm lại từ đầu” Băng Vũ nghĩ nghĩ rồi khuyên can
“Tốt” Vương Tôn gật đầu
“Ta biết chủ nhân ngươi sẽ không ngốc mà, ha ha… được rồi, hiện tại có phải chủ nhân muốn quay lại Ma Vật Cấm Địa để trùng tu hay không?” Hoả Viêm thở ra một hơi nói
“Chủ nhân ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông, ta thực sự mừng cho ngươi, đối với những người ngu mụi sợ là sẽ không buông bỏ được cái này cực đại đạo sức mạnh hấp dẫn” Băng Vũ cười nói
“Ta nói tốt, là nói các ngươi có thể im lặng!” Vương Tôn có chút suy tư
“Ùm” hai cái Kiếm Hồn mang thân yêu thú có chút bất lực nhìn nhau
“Thì ra ta đã ngộ ra Vạn Đạo Chi Ý, trở thành người kế thừa của Thiên Đạo, nhưng ta muốn giữ đạo mà không cùng Thiên Đạo một đường, các nói xem, có cách gì sao?” Vương Tôn đột nhiên hỏi
“Cái này?” hai cái lại nhìn nhau bất lực, nếu trước đó thì có lẽ bọn hắn biết được một hai, hiện vấn đề đã vượt qua Thiên Đạo, bọn hắn lại là sống dưới Thiên Đạo, làm sao có thể lý giải phía trên sẽ có gì
“Đúng rồi, là trong thân mở ra một thế giới, tự khắc ấn ký bản thân lên trên, tự phong mình làm Thiên Đạo, tự lập nên quy tắc, bản thân lại có thể tìm về được bản tâm, hoàn chỉnh giữ lại mình đại đạo!” Vương Tôn theo bản năng nói
“Chủ nhân, ngươi vừa nói gì?” Hoả Viêm và Băng Vũ có chút kinh sợ đồng thanh hô lên
“Ta vừa rồi nói gì? ùm, hình như là bản năng ta nói, chính là ta không nói” Vương Tôn gãi đầu hồi tưởng lại
“Vậy cũng có thể?” Băng Vũ và Hỏa Viêm nhìn nhau bất lực, chủ nhân a, rốt cuộc ngươi là ngộ ra cái gì đạo?
“Ồ, xem ra không tệ phương pháp…” Vương Tôn nghĩ đến mà có chút tiếu ý cười