Cửa bị đóng từ bên ngoài, sau khi tiếng khóa cửa truyền tới cũng không còn tiếng động nào khác.
Tuyên Hoài Phong bị người ta đột nhiên đẩy mạnh vào đây, từ thư phòng sáng sủa vào một căn phòng ngủ ảm đạm, tầm nhìn lập tức kém đi.
Y có chút sợ hãi nhìn cảnh vật chung quanh.
Đèn trong phòng không mở nhiều, chỉ có một cây đèn bàn nho nhỏ, tấm lụa mỏng phủ trên đó cũng che đi hơn phân nửa ánh sáng, mọi vật trong phòng chỉ hiện lên mờ mờ.
Phòng ngủ này rất lớn, kỳ thực cũng có thể coi là một căn nhà, đầu tiên là một căn phòng làm việc nhỏ, tiếp đó mới là phòng ngủ ngăn nắp, giường lớn được đặt ở trong cùng.
Tuyên Hoài Phong đứng đó một lúc lâu, y thấy rõ ràng, dưới ánh đèn điện màu vàng, phủ phía trên giường là một tấm màn lớn, trên mặt giường trải khăn màu trắng, y không khỏi run rẩy.
Y đã hiểu hoàn toàn ý nghĩa những câu nói của Bạch Tuyết Lam, trong lòng không khỏi kinh hoàng.
Tuyên Hoài Phong không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, xoay người kéo cánh cửa, gân cổ kêu to: “Thả tôi ra ngoài!”
“Thả tôi ra ngoài mau!”
“Mở cửa ra!”
Bên ngoài cánh cửa đã bị khóa, cửa này lại được làm từ loại gỗ dày và chắc chắn nhất, cho dù có đẩy như thế nào cũng không được.
Y biết bên ngoài nhất định có hộ binh canh gác, cho dù có kêu rách cổ họng thì cũng không ai đáp lời.
Tuyên Hoài Phong lôi kéo cánh cửa cả nửa ngày, dần dần cũng nhận ra mình không ra được, sống lưng lạnh toát, xoay người lại cũng chỉ có một mình mình ở trong phòng.
Tình thế như thế này….thế nhưng y cũng gặp phải….
Tuyên Hoài Phong sợ hãi đến choáng váng đầu óc, hai tay ôm trước ngực, tự nhủ phải thật bình tĩnh, bước từng bước thong thả.
Không thể tưởng được. Hắn lại không coi pháp luật ra gì.
Y cảm thấy bản thân như trở thành con sâu nhỏ trong bàn tay của Bạch Tuyết Lam.
Y không muốn làm con sâu nhỏ của Bạch Tuyết Lam.
“Không nên tới đây mới phải!”
Tuyên Hoài Phong thực sự hối hận, không thốt lên được một từ, đáng lẽ ra dù có bước tới đường cùng thì y cũng không nên tới cầu hắn.
Từ ngày đầu tiên quen biết Bạch Tuyết Lam, y đã nhận ra Bạch Tuyết Lam chẳng phải người tốt lành.
Lần đầu gặp mặt, Bạch Tuyết Lam khiến y không thoải mái.
Nụ cười của hắn khiến y không thoải mái, bộ dạng nhìn qua tưởng chừng như vô hại của hắn khiến y không thoải mái, ánh mắt hắn nhìn người ta cũng khiến y không thoải mái.
Sau đó, mỗi khi y cùng Lâm Kỳ Tuấn trò chuyện, Bạch Tuyết Lam chỉ ở một bên lặng lặng nhìn, khóe miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười.
Tuyên Hoài Phong cảm nhận được, nụ cười cùng ánh mắt luôn dõi theo mình của Bạch Tuyết Lam giống như đang dõi theo vật sở hữu của hắn. Theo dõi một thứ đồ vật thuộc sở hữu của Bạch Tuyết Lam hắn.
Giống như một vị thiếu gia giàu có ưng ý một món trang sức bằng vàng trong hòm thủy tinh, hay một chiếc khăn tay tinh xảo.
Tuyên Hoài Phong vẫn luôn cảnh giác, y luôn vô tình hoặc cố ý lẩn tránh Bạch Tuyết Lam, kêu bạn bè về nhà chơi cũng không mời Bạch Tuyết Lam.
Y cũng không rõ tại sao ngày ấy hắn lại tìm được khách sạn mà y cũng Lâm Kỳ Tuấn ở. Rõ ràng y chỉ hẹn Lâm Kỳ Tuấn đi dã ngoại, mỗi người ở một phòng, vì sao sáng hôm sau lại thấy Bạch Tuyết Lam cùng mình nằm trên một chiếc giường, mà đầu mình còn gối lên vai hắn?
Buổi sáng hôm đó, vừa mở mắt ra, y cảm thấy như mình đang gặp ác mộng.
Hiện tại, y đang gặp lại cơn ác mộng đó…..
Ánh mắt chạm tới chiếc giường, Tuyên Hoài Phong rùng mình. Y dừng bước, liếc mắt nhìn chung quanh đó như muốn tìm vật gì có thể dùng để tự vệ.
Y cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, y biết sức lực của Bạch Tuyết lam rất lớn. Nếu chờ hắn tiến vào, thực sự làm theo những gì hắn ám chỉ, vậy y còn mặt mũi nào mà sống trên đời này?
Đó chính là cảm giác mà người ta hay gán cho cái tên “sống không bằng chết.”
Huống chi, y đã có Lâm Kỳ Tuấn.
“Nếu Kỳ Tuấn biết được thì làm sao bây giờ?”
Tuyên Hoài Phong đau lòng, nhớ tới chuyện mình cùng Lâm Kỳ Tuấn nằm trên bãi cỏ, hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Muốn y phản bội Kỳ Tuấn, y thà chết còn hơn.
Bạch Tuyết Lam kêu hộ binh đưa Tuyên Hoài Phong đến phòng ngủ của mình, bản thân lại ngồi trong thư phòng, không vội vàng đứng dậy.
Hắn nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, ngửa mặt suy tư, một lúc sau, cầm lấy chiếc chuông, lắc nhẹ, kêu đám người hầu dọn dẹp nước trà và bánh ngọt đi, sau đó pha một cốc cà phê đen đậm đặc rồi mang tới đây.
Chuyện của Tuyên Hoài Phong, hắn cần phải bình tĩnh cân nhắc một chút.
Người đã bị nhốt trong phòng, hiện tại chỉ nên hù dọa y, hay nên rút củi dưới đáy nồi, đoạn tuyệt đường lui của y?
Đêm dài lắm mộng, trước tiên cứ chiếm lấy, sau này chậm rãi khiến y hồi tâm chuyển ý, không biết làm như vậy có được hay không?
Bạch Tuyết Lam chỉ sợ kỹ xảo đó với Tuyên Hoài Phong là vô dụng.
Tuyên Hoài Phong là người cứng đầu, nếu thật sự chiếm đoạt y, nói không chừng sẽ tìm đến cái chết.
Nhắc tới bản tính ương bướng của Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam đành phải lắc đầu cười khổ, thật sự là vừa đáng yêu mà cũng vô cùng ghét.
Người hầu đem cốc cà phê nóng đến, hắn bưng lên, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.
Uống xong ly cà phê đó, Bạch Tuyết Lam cũng đã có quyết định riêng.
Nếu ép buộc khiến cho Tuyên Hoài Phong tìm đến cái chết, vậy chẳng thà cho y thêm một chút thời gian, làm cho y mềm lòng, sau đó mới đoạt lấy.
“Cứ như vậy đi!”
Bạch Tuyết Lam quay đầu nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên trên mặt đất, kim giờ đã chỉ mười hai, đã rất khuya rồi.
Tuyên Hoài Phong bị giam trong phòng ngủ vài tiếng, nhất định đã bị dọa tới hồn vía lên mây.
Cũng tốt, triệt hạ tính tình của y đủ rồi, hiện tại cũng nên đi thăm thôi.
Giống như một gã thợ săn lão luyện kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, Bạch Tuyết Lam đứng lên, trên môi gợi một nụ cười hứng thú, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Hai gã hộ binh đứng nghiêm trang gác ở cửa.
Bạch Tuyết Lam chỉ vào bên trong: “Có nháo loạn không?”
Hộ binh cười nói: “Cậu ấy trong đó đập phá cánh cửa một lúc lâu, sau đó nháo loạn. Chắc là hiện tại đã mệt mỏi nên dừng lại nghỉ ngơi.”
Bạch Tuyết Lam đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, hắn ra hiệu cho họ mở cửa.
Bước vào, đèn bàn vẫn sáng, phòng làm việc không chút tiếng vang, Bạch Tuyết Lam đoán rằng Tuyên Hoài Phong đang trốn trong góc sáng sủa nào đó, dù sao cũng không thoát khỏi nơi này được. Hắn cũng không nóng vội, thong thả bước vào gian kế tiếp.
Tới tận cùng bên trong, thấy tấm màn bị thả xuống che hơn phân nửa chiếc giường, bên trong làn lụa trắng có bóng người mờ ảo, giống như ai đó đang đưa lưng ra phía ngoài, nghiêng người nằm ở trên giường.
Bạch Tuyết Lam có chút kinh ngạc, lại không kìm được mà nhẹ nhàng tươi cười.
Không thể tưởng được, y cư nhiên còn tự nhiên hơn cả mình, dám ngủ ở nơi như thế này.
Từ sau kế say rượu đêm hôm đó, hắn chưa từng thấy qua gương mặt Tuyên Hoài Phong lúc ngủ. Nhớ tới gương mặt hồng hồng xinh đẹp ngủ say, gối đầu lên vai mình, giống như đóa hoa khoe sắc đầu cành khẽ rủ xuống, dịu dàng, rực rỡ. Bạch Tuyết Lam nhịn không được, trong lòng bắt đầu nóng như lửa đốt.
Bạch Tuyết Lam tươi cười dịu dàng hơn rất nhiều, xốc tấm màn lụa lên, bước tới ngồi lên giường, nói nhỏ: “Giả bộ ngủ đúng không? Tôi không tin cậu ngủ được như vậy đâu. Nếu không đứng dậy, cẩn thận tôi lột hết quần áo bây giờ.”
Tuyên Hoài Phong giống như ngủ say thật, tiếp tục nằm im.
Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên giật mình, kêu một tiếng: “Hoài Phong?” Đưa tay nắm lấy bả vai y.
Chỉ nhẹ nhàng kéo, một chút lực cũng không có, vậy mà người nằm trên giường lại theo tay hắn mà nằm ngửa trên giường.
Gương mặt trẻ trung của Tuyên Hoài Phong thoạt nhìn xanh trắng, dường như cả hơi thở cũng không có.
“Hoài Phong!” Bạch Tuyết Lam vốn tưởng y định hù dọa mình, hiện tại đúng là đã hù được rồi. Hắn quát to một tiếng, đem thân thể không chút cử động kia ôm vào lòng, hướng ra phía ngoài kêu to: “Người đâu! Nhanh lên, người đâu! Mau đi tìm bác sĩ tới đây!”
Hộ binh bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nắm chặt chuôi kiếm, nhanh chóng xông vào, thấy Tuyên Hoài Phong được Bạch Tuyết Lam ôm trong lòng mà không nhúc nhích, tất cả đều hoang mang.
Một người lúng ta lúng túng nói: “Tổng trưởng, chúng tôi không biết trong này xảy ra chuyện gì.”
Người còn lại lớn tuổi hơn một chút, xem ra cũng thông minh, nhanh chóng xoay người chạy tới cầm tay Tuyên Hoài Phong, đưa tay dò xét hơi thở trên mũi y, liên tục nói: “Vẫn còn hơi thở, tình trạng như thế này là do ăn trúng thứ gì đó.”
Bạch Tuyết Lam xanh mặt, nhìn về phía hắn hét to: “Ăn cái gì? Anh nói nhanh lên.”
Một lúc sau, đám người hầu ở dinh thự cũng bước vào, vừa nhìn đã hiểu ngay. Ai cũng biết Hoài Phong thiếu gia tự tử. Không ít người trong số bọn họ đã làm việc ở đây nhiều năm, cũng coi như có kiến thức, lập tức chạy đi gọi điện thoại cho bác sĩ.
Một người tên Trương Nhung bước tới, có vẻ hắn đã trải qua không ít chuyện như vậy, thấy Bạch Tuyết Lam chỉ chú tâm ôm Tuyên Hoài Phong, liều mạng xoa trán cùng hai gò má của y, hắn nói: “Tổng trưởng, ngài đừng nóng vội, ôm như vậy cũng không ích gì đâu. Tôi nghĩ người bình thường sẽ không mang thuốc độc trong người, đại khái là cậu ấy đã ăn linh tinh gì đó trong phòng. Ngài nghĩ lại xem, trong phòng này để món gì có độc khiến cho cậu ấy ăn nhầm?”
Bạch Tuyết Lam đang rối loạn, hiện tại bị hắn nhắc tới liền tỉnh táo, cau mày nói: “Không có, tôi đặt thuốc độc trong phòng ngủ để làm cái quái gì?”
Hắn đột nhiên trợn mắt, cả người chấn động: “Mấy ngày trước, bên cục hải quan có đưa tới mẫu thuốc phiện sống, bọc trong giấy dầu, hình như đặt trong ngăn kéo, anh mau mở ra tìm một chút!” Hắn đưa tay chỉ thẳng vào chiếc bàn gần đó.
Vài gã người hầu chạy tới tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy cái gì.
Sau đó, mỗi người đều cúi xuống mặt đất, hoang mang tìm kiếm, cuối cùng lại tìm được mảnh giấy dầu.
Trương Nhung đưa mảnh giấy dầu lên mũi ngửi qua, mùi thuốc phiện xông thẳng lên mũi: “Xem ra cậu ấy đã pha với nước rồi uống hết.”
Bạch Tuyết Lam nghe xong câu này, tâm trạng cũng thả lỏng, thái độ không gấp gáp như lúc nãy: “Nếu là thuốc phiện sống thì vẫn có cách cứu được.”
Hắn lập tức khôi phục vài phần bình tĩnh, nói với Trương Nhung: “Mau gọi một cuộc điện thoại, nói với bác sĩ là người bệnh uống nhầm thuốc phiện sống với nước, mau chóng mang thuốc đến. Không! Chúng ta phái người lái xe tới đón! Đem tất cả xe trong dinh thự đi đón, kêu tất cả bác sĩ ở gần đây đều phải mang thuốc của họ tới, người nào đến trước thì được thưởng lớn!”
Đám người hầu đều nhanh chóng đi mời bác sĩ tới, hắn tự mình ôm lấy Tuyên Hoài Phong, ngồi bên giường chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt.
Chỉ mấy phút này mà hắn cảm thấy như đã chờ đợi cả cuộc đời, giống như đang ngồi trên đống lửa, không tới một hai phút, hắn đã trừng mắt hỏi: “Tại sao còn chưa tới?”
Gã người hầu còn lưu lại trong phòng liền cẩn thận trả lời: “Ngài đừng lo lắng quá, xe vừa mới rời đi thôi, nhanh nhất cũng phải mất mười phút mới tới đây được.”
Bạch Tuyết Lam giúp Tuyên Hoài Phong gối đầu lên đùi mình, không ngừng giúp y lau mồ hôi. Trên trán chỉ có một ít mồ hôi lạnh, rất nhanh đã không còn chút nào để tiếp tục lau. Bạch Tuyết Lam cảm thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong mỗi lúc một xanh xao, ngay cả hơi thở cũng như sắp tắt, vừa mới an tâm được một chút, hiện tại lại bắt đầu căng thẳng, sợ bác sĩ còn chưa tới, Tuyên Hoài Phong đã sớm chống đỡ không nổi.
Hắn hận không thể lao ra đường mà túm một tên bác sĩ vào đây, nhưng cũng không thể buông Tuyên Hoài Phong ra được. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ phải chịu cảm giác dày vò đáng sợ như vậy.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, mười phút ngẳn ngủn qua đi, vậy mà Bạch Tuyết Lam cảm giác như mình đã chết đi sống lại tới mười lần. Đột nhiên, đám người hầu ở bên ngoài kêu to: “Bác sĩ đến rồi!”