Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ vào phòng, ấm áp, trải lên người nằm trên giường.
Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cả kinh, bật người ngồi dậy.
Một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, y vừa sợ vừa nghi hoặc quan sát chung quanh.
Không biết mình đã trở về phòng ngủ từ lúc nào, ngay cả quần áo trên người cũng đã đổi.
“Là Kỳ Tuấn?”
Mọi chuyện đêm qua hiện lại trong tâm trí, dù tối đến không thấy được năm ngón tay trước mắt, nhưng xúc cảm lại quá rõ ràng khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Chuyện tối hôm qua là mơ….hay là thật?
Trái tim Tuyên Hoài Phong nhảy loạn nhịp, một thứ cảm giác khó chịu truyền đến từ hạ thân, dọc theo xương sống lên tới đỉnh đầu, y thử xê dịch cơ thể, nhất thời, gương mặt đỏ bừng.
Không phải là mơ.
Y hít sâu một hơi, ngay sau đó, nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên gương mặt.
Nhưng….người kia đúng là Kỳ Tuấn sao?
Tuyên Hoài Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, cố gắng nhớ lại, nhưng càng cẩn thận suy nghĩ thì càng cảm thấy bất an, dần dần… y lại cảm thấy bối rối hơn cả lúc ban đầu.
Y uống rất nhiều rượu.
Y rất say.
Y không phát hiện ra điều gì khác, chỉ là vuốt ve khuôn mặt đối phương.
Tuyên Hoài Phong thử cử động năm ngón tay, đem những ngón tay thon dài xinh đẹp mở ra rồi lại nắm chặt, ngơ ngác nhìn. Tối hôm qua y đã khẳng định đó là gương mặt của Kỳ Tuấn, nhưng hiện tại…nhớ lại từng chút, y cũng nghi hoặc từng chút.
“Mình thực sự nhận ra hay sao?”
“Kỳ Tuấn không hề nói câu nào cơ mà.”
“Tòa nhà lớn như vậy, người hầu cũng có hơn mười người, ai dám cam đoan trong đó không kẻ nào có tâm tư giống như Bạch Tuyết Lam?”
Nếu muốn xác định, phương pháp nhanh nhất là gọi điện trực tiếp hỏi Kỳ Tuấn, nhưng ý niệm này vừa lóe lên đã bị Tuyên Hoài Phong lập tức gạt đi.
Làm sao dám mở miệng nói ra sự tình như thế này?
“Kỳ Tuấn, người cùng em làm chuyện đó tối hôm qua là anh sao?”
Nếu không phải, vậy mình sẽ trở thành hạng người gì trong lòng Kỳ Tuấn?
Cho dù phải thì nhất định Kỳ Tuấn cũng cảm thấy không vui, thất vọng đối với mình.
Thử nghĩ một chút, nếu hiện tại Kỳ Tuấn gọi điện thoại tới đây hỏi: “Hoài Phong, người hôm qua anh ôm có phải là em hay không?” thì chính mình cũng cảm thấy khó chịu, đau khổ biết bao.
Nghĩ ngợi, ngồi trên giường mà Tuyên Hoài Phong cảm thấy như đang ngồi trên chảo nóng, tâm trí hỗn loạn.
Trăm cầu vạn khẩn cho người tối qua là Kỳ Tuấn.
Trăm ngàn vạn mối lo rằng người tối qua không phải Lâm Kỳ Tuấn.
“Mình thật quá hồ đồ!”
Tuyên Hoài Phong hung hăng nhéo mạnh lên đùi mình, dùng sức quá lớn, đau đến nhíu chặt mày.
Đều nói rượu là gốc rễ của tai họa, rượu say loạn tính, quả nhiên là như thế.
Uống rượu quả là sai lầm, chuyện ngu xuẩn tới cỡ nào cũng có thể làm ra!
“Tại sao mình lại rơi vào tình trạng này cơ chứ?”
Nghĩ tới chuyện có thể tối qua đã nhận lầm người, có lẽ trong lúc mơ hồ đã cùng người nọ làm chuyện đó, Tuyên Hoài Phong kinh sợ, buồn chán tới cực điểm, cắn răng, liên tục nhéo lên đùi mình. Trong tâm trí y lúc này chỉ có một ý nguyện duy nhất, mọi chuyện chỉ là mơ, nhéo chính mình tới khi tỉnh lại là tốt nhất.
Đang chìm trong cảm xúc đau khổ, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
“Tiểu thiếu gia, cậu đã dậy rồi.” Vú Trương vừa hỏi vừa đẩy cửa tiến vào: “Mặt trời đã lên cao lắm tồi, tôi đoán cậu cũng tỉnh dậy. Mau mặc quần áo vào đi, tôi mới làm cho cậu mấy chiếc bánh bao thịt mơ chua, cùng một bát cháo nóng. Chỗ ở của tổng trưởng không tồi, nhưng không thể so với việc tôi biết rõ khẩu vị của cậu được. Sao vậy? Sắc mặt của cậu không được khỏe lắm, cậu không thoải mái ở đâu à?”
(YY: bánh bao thịt mơ chua??????)
Dừng bước, chăm chú nhìn sắc mặt của Tuyên Hoài Phong.
“Không có việc gì.”
Tuyên Hoài Phong che dấu, vội vàng xuống giường thay quần áo, đi tới phòng ăn dùng bữa sáng với chị gái và anh rể.
Uống vài ngụm cháo, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tuyên Hoài Phong âm thầm nhảy dựng, vừa bưng bát vừa tự hỏi xem có phải Lâm Kỳ Tuấn hay không.
Hôm qua, y cực kỳ muốn gọi điện cho Lâm Kỳ Tuấn, nhưng hiện tại có việc đặt trong lòng, nhất thời chột dạ. Nếu Kỳ Tuấn gọi điện tới thì có nên hỏi hắn chuyện đó hay không? Có nên nói chuyện tối hôm qua, hay không được đề cập tới?
Chỉ chốc lát, người hầu nghe điện thoại xong liền đi ra, chạy tới bên cạnh Tuyên Hoài Phong, nói: “Hoài Phong thiếu gia, dinh thự Bạch gia gọi điện tới, một vị xưng là Tôn sĩ quan nói muốn tìm ngài.”
Tuyên Hoài Phong không có ác cảm với Tôn sĩ quan, đi qua nhận điện thoại, thì ra hắn nói có một vài công vụ cần y hỗ trợ, thúc giục y về sớm một chút.
Tuyên Hoài Phong cũng hiểu được, hiện tại cũng đã tới thời gian, y đồng ý sau khi ăn xong bữa sáng sẽ trở về.
Trở về bàn, ăn một chiếc bánh bao, lại nghe người hầu chạy tới nói: “Hoài Phong thiếu gia, mấy vệ binh bên ngoài nói ‘sáng nay cấp trên còn có một số việc quan trọng, sợ trì hoãn công việc nên mong ngài nhanh chóng lên xe’ bọn họ cần phải bảo vệ thiếu gia trở về dinh thự ngay lập tức.”
Tuyên Đại Vân cười nói: “Cái kiểu thúc giục người khác như thế này thật là đáng sợ. Một lát thì gọi điện, một lát thì dùng hộ binh, chẳng lẽ Bạch tổng trưởng không thể rời xa sĩ quan phụ tá như em một khắc nào hay sao? Gọi người ta gấp tới nỗi ngay cả bữa sáng cũng ăn không xong.”
Tuy là nén giận, nhưng sắc mặt lại có chút vui mừng.
Mỉm cười nhìn Tuyên Hoài Phong ăn xong bát cháo nhỏ, Tuyên Đại Vân gật đầu nói: “Đi thôi, đi thôi, đừng khiến cho Bạch tổng trưởng chờ sốt ruột. Đã làm việc gì thì phải làm cho nghiêm túc đấy.”
Đi tới, giúp Tuyên Hoài Phong sửa sang lại quần áo, tiễn y ra ngoài.
Vú Trương vội vàng gói vài chiếc bánh bao, nhét lên xe.
Mọi người nhìn chiếc xe chở Tuyên Hoài Phong cùng mấy gã vệ binh đi xa, lúc này mới nói nói cười cười mà quay trở vào Niên trạch.
Tới dinh thự Bạch gia, Tuyên Hoài Phong vừa hỏi liền nhận được câu trả lời là Tôn sĩ quan có việc nên đã ra ngoài trước.
Tuyên Hoài Phong đoán hắn tìm mình chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chẳng qua là tìm cớ thúc giục mình về sớm một chút mà thôi. Tự mình trở về phòng, chọn một quyển sách thật dày có liên quan tới vấn đề thuế vụ của cục hải quan để đọc.
Hầu hết những loại văn kiện như thế này đều rất nhàm chán, may mắn là Tuyên Hoài Phong theo ngành toán học, xem những thứ như vậy cũng rất kiên trì nhẫn nại, đọc qua một lượt, sau đó đọc lại những vấn đề phức tạp mà mình vẫn chưa hiểu hết, lấy giấy bút ghi lại một số lưu ý, chờ Tôn sĩ quan trở lại sẽ hỏi cặn kẽ.
Tới giữa trưa, bỗng nhiên người hầu đi vào trong phòng, chuyển lời: “Tuyên sĩ quan, tổng trưởng đã trở lại, mời ngài tới thư phòng gặp mặt.”
Tuyên Hoài Phong đành phải đi tới thư phòng.
Đi qua hoa viên và một dãy hành lang gấp khúc, từ xa đã thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện phía sau cánh cửa sổ ở thư phòng, bên trong đã có hai người.
Y dừng lại liếc nhìn một lượt, một người là Bạch Tuyết Lam, người còn lại có bóng dáng thon gầy kia rất giống người mà hiện tại y không muốn gặp nhất, Bạch Vân Phi.
Không biết Bạch Tuyết Lam đưa cho Bạch Vân Phi thứ gì, bỗng nhiên, ánh sáng màu vàng rực phản xạ tới, Tuyên Hoài Phong đứng quá xa nên không thể nhìn rõ.
Tuyên Hoài Phong cố ý tránh mặt Bạch Vân Phi, vì vậy y chờ ở sau hòn giả sơn.
Chỉ chốc lát, Bạch Vân Phi bước ra từ thư phòng, bộ dạng nhàn nhã như đang ở nhà của mình, trên tay là một chiếc đồng hồ cao cấp mới tinh được làm bằng vàng, rất cân xứng với bộ đồ tây trang trên người hắn. Hắn đứng trên cầu thang một lúc, sau đó nhẹ nhàng bước đi.
Lúc này, Tuyên Hoài Phong chậm rãi bước ra từ phía sau hòn giả sơn, vào thư phòng.
“Đã trở lại?” Bạch Tuyết Lam vừa thấy y bước vào đã hỏi: “Chị của cậu có khỏe không? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không chịu trở về chứ, ai ngờ cũng tự giác ghê.”
Vẫy tay ra hiệu, mời Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế, ánh mắt quan sát y từ trên xuống dưới một lượt, thực giống như đưa y về Niên trạch một ngày thì trên người y sẽ thiếu đi một chút thịt.
Tuyên Hoài Phong thản nhiên nói: “Có thể không tự giác sao? Tôn sĩ quan gọi điện thoại tới thúc giục, nhóm vệ binh cùng người hầu thì thay nhau làm phiền, tôi mà xuất phát chậm một chút nữa, chỉ sợ còn rất nhiều chiêu thức khác được sử dụng.”
Bạch Tuyết Lam làm bộ nghe không hiểu: “Mấy tên vệ binh kia to gan như vậy, dám làm ồn trong nhà của chị cậu? Cậu đừng nóng, tôi sẽ trách phạt bọn họ sau.”
Đây chính là giáp mặt nói dối mà còn làm bộ không liên quan tới mình.
Tuyên Hoài Phong ghét nhất khi Bạch Tuyết Lam dùng mấy trò đùa giỡn vô lại như vậy với mình. Vẻ mặt buồn bực, cố gắng đè nén tức giận: “Chẳng những to gan, lại còn ngang ngược vô cùng. Đêm khuya đứng canh ở cửa chính, ngay cả việc tôi ra ngoài đi dạo mà bọn họ cũng muốn quản lí. Đàn ông con trai, cứ xen vào mấy việc này làm gì?”
“Đêm hôm như vậy, cậu định ra ngoài làm gì?”
Nhất thời, Tuyên Hoài Phong không nói lời nào.
Trầm mặc một lát, mím môi, quay mặt sang nơi khác.
Nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt Bạch Tuyết Lam càng thêm sâu sắc, một nụ cười ung dung nhưng cũng cất giấu hương vị vô cùng nguy hiểm.
“Được rồi, tôi tốt bụng cho cậu về thăm chị mình, vậy mà cậu lại cùng tôi tranh cãi. Cứ như vậy, tôi thật sự không biết sau này có nên cho cậu trở về hay không đây.” Nói cười uy hiếp một câu như có như không, không đợi Tuyên Hoài Phong phản bác trở lại, Bạch Tuyết Lam thay đổi đề tài, thoải mái hỏi: “Nghe Tôn sĩ quan nói, gần đây cậu rất chăm chỉ, nói cho tôi nghe một chút đi, cậu học được những gì? Có vấn đề nào không hiểu?”
Nhắc tới công việc, Tuyên Hoài Phong thật sự rất nghiêm túc.
Đã nhận lương bổng của người ta, đương nhiên y cũng sẽ dốc hết sức làm việc.
Lẳng lặng suy nghĩ, Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi cũng vừa mới tiếp xúc với vấn đề thuế vụ ở cục hải quan. Nhưng mà, khi nhìn vào phương pháp tính toán thuế của hàng nhập khẩu thì thấy được một vài kẽ hở.”
“A?” Bạch Tuyết Lam có chút hứng thú, hỏi: “Kẽ hở như thế nào?”
“Theo như quy định hiện tại, thuế kim của hàng nhập khẩu sẽ được đánh theo giá của mặt hàng, ví dụ như: khi mua hàng của Pháp thì sẽ ấn định theo giá mua về từ Pháp.”
“Đúng.”
“Chính vì vậy mới có hai sơ hở dẫn đến việc tổn thất. Thứ nhất: địa điểm mua hàng là ở ngoại quốc, chính phủ không thể quản lí hết, số lượng hàng hóa có đúng như những gì bọn họ kê khai hay không thì rất khó nói chuẩn xác. Các thương nhân thường vì muốn giảm thuế nên có thể báo giá hàng hóa rất thấp. Mặc dù có phiếu xuất nhập, nhưng mỗi quốc gia có một loại phiếu xuất nhập khác nhau, khó tránh được việc ầm thầm giao dịch sửa chữa phiếu, chính phủ cũng không kiểm soát được hàng hóa từ bên ngoại quốc. Từ đó cho thấy, số tiền thu được của chính phủ sẽ bị giảm bớt.”
Bạch Tuyết Lam lộ vẻ mặt nghiêm túc, thâm trầm khi đối diện với công việc, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Tuyên Hoài Phong được cổ vũ, nói tiếp: “Thứ hai: về việc buôn lậu, trước kia tôi cũng nghe được một ít khi còn ở nhà. Có một số mặt hàng nhập lậu cũng được đưa tới các cửa hàng lớn để tiêu thụ. Nếu không bắt được ngay trên biển thì chính phủ cũng không xen vào, đến các cửa hàng tra xét thì họ đều một mực khẳng định đó là hàng được nhập qua cục hải quan. Hóa đơn đăng ký kiểu đó rất bất thường, phiếu xuất nhập cũng hỗn độn, muốn tra rõ ràng cũng khó khăn, thường thường chúng ta vẫn không thể giải quyết được vấn đề.”
Nói tới đây, y dừng lại, nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam tán thành nói: “Cậu có thể nhìn ra hai điểm này quả nhiên không dễ dàng. Xem ra tôi đã tìm đúng người. Một khi đã như vậy thì mời cậu nêu ra một giải pháp hữu dụng, chúng ta lấp đi hai lỗ hổng này, cũng coi như khiến cho tôi không cảm thấy thất vọng về chuyện này.”
Lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong nói ra đề nghị của mình về công việc ở cục hải quan, bản thân cũng không mấy tự tin, không ngờ Bạch Tuyết Lam lại khen ngợi, trong lòng không tránh khỏi có chút vui vẻ, cân nhắc cặn kẽ mới nói: “Trước mắt tôi chỉ nghĩ ra biện pháp tạm thời, cũng chưa hoàn toàn chắc chắn lắm.”
“Không sao, nói nghe một chút.”
“Thuế nhập khẩu, tôi nghĩ, nếu có thể thay đổi tiêu chuẩn đánh thuế thì tốt. Lấy giá cả của mặt hàng khi tiêu thụ trong nước để tình toán, như vậy thì dễ dàng quản lí hơn. Tuy rằng phiếu xuất nhập mỗi nơi một khác, nhưng vẫn là các địa phương của Trung Quốc, nếu tra thực hư thì vẫn làm được, ít nhất thì khả thi hơn so với việc tra phiếu xuất nhập của nước ngoài. Nói đến cùng, cứ như vậy, cho dù hàng nhập lậu có được chuyển vào thành công, chỉ cần chúng được tiêu thụ ở các cửa hàng thì vẫn phải nộp một khoản thuế tương tự, dù sao cũng tốt hơn so với biện pháp trước đó. Chỉ là….”
“Chỉ là làm sao?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười: “Chỉ là việc này nói thì dễ dàng, nhưng thực thi lại khó khăn. Tôi biết, muốn tất cả các cửa hàng thành thật trình báo số lượng, giá cả mua bán hàng hóa mỗi thàng thì phí rất nhiều công sức. Không gian không phải thương nhân, nếu thực sự làm căng với bọn họ thì sẽ dẫn tới không biết bao nhiêu phiền toái cho tổng thự cục hải quan. Nhưng nếu chúng ta mặc kệ thì người có lợi sẽ là bọn họ, chịu thiệt chính là quốc gia.”
Bạch Tuyết Lam im lặng thưởng thức nụ cười tự nhiên hiếm có của y, nhìn một hồi lâu mới gợi lên khóe môi, tính toán trước mọi việc mới chậm rãi trả lời: “Cậu yên tâm, nếu tổng thự cục hải quan không gặp phiền toái thì đã không gọi là tổng thự cục hải quan. Đây là vị trí mà tôi đã ngồi lên, là vị trí chuyên môn tìm kiếm mấy tên gian thương như vậy. Đúng rồi, tôi có việc rất lo lắng cho cậu.”
Tuyên Hoài Phong khó hiểu: “Anh lo lắng thay tôi chuyện gì?”
Bạch Tuyết Lam cười ha ha: “Lâm gia chuyên buôn bán hàng ngoại nhập. Cậu nêu ra chủ ý này, nếu để cho Kỳ Tuấn biết, cẩn thận hắn sẽ tức giận với cậu đấy.”